Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 760: Chủ Động



Chương 760: Chủ Động





----------------------

- Hoàng thất Võ Quốc?

Biểu hiện trên mặt Lý Dịch biến thành kinh ngạc, thế giới này cùng lịch sử mà hắn biết hoàn toàn không giống nhau, kể cả những quốc gia bây giờ cùng với các loại sự kiện lớn xảy ra trong lịch sử.

Từ sau khi bánh xe lịch sử đi chệch, hắn đã không tìm được bất cứ đồ vật gì có thể phỏng theo.

Đương nhiên, lần trước cất vào trong đầu tất cả ghi chép mà Hoằng Văn Quán sở hữu, vả lại bây giờ tình hình các nước xung quanh thế nào cũng không trở thành điều lạ lẫm.

Quốc gia tiếp giáp trực tiếp với Cảnh Quốc, tổng cộng có ba.

Tề Quốc và Triệu Quốc tự nhiên khỏi cần nói, trong lịch sử luôn xung đột không ngừng cùng Cảnh Quốc, tình thế bây giờ vẫn đang có chút căng thẳng.

Một quốc gia khác là Võ Quốc, giữa Cảnh Quốc và Võ Quốc mặc dù không được gọi hữu nghị nhưng trước đó cũng chưa từng có xung đột nào quá lớn, mấy chục năm qua cũng không can thiệp lẫn nhau.

Ở giữa bốn quốc gia, luôn được duy trì một cách cân bằng khéo léo.

Tề Quốc quả thực mạnh mẽ, dã tâm không nhỏ, bị các nước đề phòng, cũng không có khả năng đồng thời coi tất cả mấy quốc gia là địch, cho dù Triệu Quốc hợp tác cùng bọn hắn trong thời gian ngắn cũng là mỗi người đều có tâm tư riêng, không thể nào mà đồng tâm đồng đức.

Giữa Cảnh Quốc cùng Võ Quốc từ trước đến nay đều an ổn, trong một đoạn thời gian rất dài, sức mạnh quốc gia cũng không kém nhiều.

Nhưng mà mấy năm trước đó, một vị hoàng tử Võ Quốc nào đó không có bất kỳ báo hiệu gì bắt đầu đảo chính, giết huynh giết cha, bản thân ngồi lên hoàng vị.

Từ đó về sau, Võ Quốc lâm vào trong thời gian rối loạn.

Chi sĩ trung thành trong triều, chết thì chết, trốn thì trốn, mấy tên thủ tướng biên quan dùng cớ bình định lập lại trật tự, lấy giúp đỡ chính thất làm lý do, tự lập vương, phản triều đình, quân khởi nghĩa trong nước lại càng nhiều vô số kể, hình thành nên xu thế cát cứ xưng hùng xưng bá, lại khiến cho triều đình Võ Quốc bây giờ nhức đầu không thôi.

Những lời này một lần nữa đã được chứng minh từ miệng lão giả dơ bẩn.

Lý Dịch đã biết từ lâu, Từ lão quái chính là người Võ Quốc, chỉ là tu vi võ học của bọn họ đến cảnh giới cỡ này, phần lớn đều chọn ra ngoài du lịch, để cầu trong lúc còn sống có đột phá, đối với khái niệm về quốc gia, ngược lại rất mơ hồ.

- Sau khi Tiên Đế bị âm, Văn Đức hoàng hậu cũng tự sát mà chết, nhị hoàng tử có quyền có thế đáng lẽ nên kế vị thái tử sau bị ban cho một chén rượu độc, con út của Văn Đức hoàng hậu và công chúa 14 tuổi đầu lại không biết tung tích, xem ra hẳn bị những đại thần trung thành với Tiên Đế giấu đi.

Lão giả dơ bẩn chỉ êm tai trình bày, trên mặt không có biểu cảm gì khác.

- Lão gia hỏa Dương Vạn Lý kia, làm sao có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lý Dịch nhìn hắn, nhíu mày hỏi.

- Ý của Từ Lão là…

Lão giả lôi thôi nói.

- Dương là quốc họ của Võ Quốc, con bé kia lại biết tuyệt kỹ thành danh của Dương Vạn Lý, cho dù không phải người hoàng thất, cũng có quan hệ với lão gia hỏa kia.

Nghe từ trong miệng của lão giả lôi thôi cũng chỉ đạt được những tin tức này.

Lý Dịch hồi tưởng lại một chút, mặc dù tuổi của nàng không lớn, bình thường làm những việc nặng kia cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu tinh tế suy nghĩ lại, những chuyện ở bên ngoài này trên người nàng, cảm thấy luôn ẩn giấu một loại khí chất nào đó, trong lúc lơ đãng lại trùng hợp với vị cô nương nào đó thích ăn cơm chiên trứng.

Lần sau tiến cung, thuận tiện hỏi một chút trưởng công chúa mọi chuyện có quan hệ với Võ Quốc, triều đình nhất định có mấy cuốn sách cổ bí mật mà hắn không thể nhìn thấy.

Lúc Lý Dịch trở về, nhìn cửa phòng đóng chặt của Liễu nhị tiểu thư một chút, cảm thấy hơi đau đầu.

Đồ nhi duy nhất cứ như vậy đi không từ biệt, trong lòng nàng nhất định cũng không thể nào dễ chịu, mà nàng là loại người có việc sẽ giấu kín trong lòng, sẽ không nói cho người khác biết, cho dù hắn có lòng muốn khiến cho nàng vui vẻ cũng không biết nên đột phá theo góc độ gì…

- Khi Như Ý còn bé tính tình cũng như này, có việc gì cũng giấu trong lòng, lúc cha mẹ đi, nàng cũng không khóc, không ăn không uống, lại ngồi bên cạnh giường ngơ ngác ba ngày.

Như Nghi nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Nếu như nàng có tâm sự, dù người nào nói gì cũng nghe không vào.

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói.

- Giấu ở trong lòng, qua thời gian dài cũng sẽ nghẹn đến xảy ra vấn đề.

- Tướng công không cần lo lắng, để trời sáng thiếp thân đi nói chuyện với nàng.

Như Nghi cười cười, mang chậu gỗ tới, thả bên cạnh giường, thử độ ấm, nói.

- Tướng công ngâm chân trước đi.

Từ khi Như Nghi mang thai, bất cứ chuyện gì trong nhà cũng đều không cho nàng nhúng tay vào.

Mặc dù với thể chất của nàng, chỉ cần không phải giao đấu cùng một vị Tông Sư khác, căn bản không ảnh hưởng đến cái gì, nhưng điều này do lão phu nhân dặn dò, mỗi ngày Tiểu Hoàn đều theo nàng, bởi vì nàng luôn không chịu ngồi yên mà muốn làm vài việc.

Nhưng mà những ngày gần đây Lý Dịch trở về, mỗi lúc trời tối, nàng đều sẽ lấy một chậu nước nóng, tự thân rửa chân cho hắn.

Lý Dịch cúi đầu nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, ánh mắt trở nên hoảng hốt, bỗng nhiên nhảy xuống giường, Như Nghi dường như bị hù dọa, ngẩng đầu nhìn hắn, nghi ngờ nói.

- Tướng công, chàng…

- Trước kia đều là nàng rửa giúp ta, ngày hôm nay đến lượt ta rửa giúp nương tử.

Lý Dịch nhìn nàng, chỉ bên giường, nói.

- Ngồi xuống nhanh lên.

- Như vậy làm sao được, tại sao tướng công có thể…

Như Nghi lắc đầu liên tục, Lý Dịch không nói lời gì ôm ngang nàng lên đặt xuống giường, nói:

- Tướng công giúp nương tử rửa chân, thiên kinh địa nghĩa, nào có cái gì không được, nhanh lên, ngồi xuống đi…

Nhiệt độ nước vừa vặn, Lý Dịch chậm rãi cởi vớ giày của nàng xuống, đem một đôi chân ngọc ngâm trong thùng gỗ.

Hai chân tinh xảo, trắng noãn như ngọc, ngón chân mượt mà như trân châu xếp chỉnh tề, Lý Dịch duỗi tay nắm chặt, có thể cảm nhận được thân thể nàng có chút cứng ngắc.

Mặc dù ngày bình thường rửa mặt các loại, hắn đã làm hộ rất nhiều lần, nhưng chuyện giống như này là làm lần đầu tiên.

Nàng không khỏi có chút khẩn trương.

Lý Dịch lại không có chút khác thường nào, cúi đầu, kiên nhẫn mà cẩn thận. Nữ tử trước mắt là vợ hắn, là người thân nhất trên đời này của hắn, so sánh với chuyện nàng đã làm vì mình, những thứ này thật sự không tính là gì.

Lúc mới đầu hắn còn cảm thấy đời trước vẫn luôn thành thành thật thật, chuyện gì thương thiên hại lý đều không làm, ông trời lại khiến cho hắn đi vào một chỗ như vậy, không có người thân, không có bạn bè, không có một chút chuyện quen thuộc, có phải hơi quá đáng?

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, loại ý nghĩ hoặc suy nghĩ đó đã sớm bị chôn vùi không còn bất kì mảnh dư thừa.

Đây không phải trừng phạt, mà là ban tặng.

Trong đầu hiện ra không ít hình ảnh, nơi này đúng là vẫn có rất nhiều người quan tâm đến hắn và đáng giá để hắn đi yêu, ví dụ như vị nữ tử điềm tĩnh trước mắt này, nàng là vợ hắn, một sinh mệnh nhỏ chỉ thuộc về bọn hắn sắp buông xuống trên đời này.

Như Nghi hoàn mỹ, dung mạo nàng vô song, võ công của nàng hơn người, nàng vĩnh viễn an tĩnh và điềm nhiên như vậy, thậm chí xưa nay sẽ không có tính khí nhỏ gì, nàng sẽ yên lặng canh giữ sau lưng ngươi, chỉ xuất hiện lúc ngươi cần, nàng sẽ thỏa mãn tất cả tưởng tượng của một người nam nhân muốn về một nửa khác.

Lúc này, nàng an tĩnh ngồi trên giường, mình rửa chân cho nàng, sau một lát, hai người có thể ôm nhau ngủ.

Lý Dịch cảm thấy vận khí của mình thật mẹ nó… Quá tốt.

- Thiếp thân, Liễu Như Nghi…

Hẳn là một đêm ở Liễu Diệp trại kia, hình bóng loáng thoáng đứng ngoài cửa phòng kia, một khắc khi bắt đầu nói ra câu nói này, vận tốt của hắn liền bắt đầu.

Cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, dần dần, thân thể nàng cũng không hề căng thẳng, một tay đặt trên bụng, một tay khác vuốt vuốt tóc hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đủ để mị hoặc chúng sinh.

- Cảm tạ tướng công.

Lý Dịch ngẩng đầu, nói.

- Một câu cám ơn này, không có thành ý nha…

Một đôi tay mềm mại quấn lên cổ hắn, lúc Lý Dịch giật mình, trên môi đã nhiều thêm một xúc cảm rét lạnh.

- Như thế này được chứ…

Ngày bình thường nàng rất ít chủ động, trên gương mặt xinh đẹp giống như tràn ra cánh hoa.

Không bao lâu, Lý Dịch ngồi ở bên cạnh bàn đá trong viện, nhìn lên mặt trăng tỏa sáng trên bầu trời.

Đêm dài đằng đẵng, khó vào giấc ngủ…



Bạn cần đăng nhập để bình luận