Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 930: Thẳng Thắn Sẽ Được Khoan Hồng


Chương 930: Thẳng Thắn Sẽ Được Khoan Hồng





----------------------

- Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!

- Đề phòng cướp trộm, đóng kỹ cửa nẻo!

- Đã đến canh ba…

Đêm tối không trăng, thích hợp giết người phóng hỏa.

Mây dày sao ẩn, che kín ánh trăng, cả Kinh Đô đều chìm trong bóng tối dày đặc. Thời tiết ngày mai có thể sẽ không đẹp, nhưng đối với một số người mà nói tối nay lại là cơ hội hiếm có.

Canh ba, trong Kinh Đô, cho dù người dân bình thường, hay nhà quyền quý đều đã tắt đèn chìm vào giấc ngủ, canh phu gõ vang cái chiêng, chậm rãi đi trên đường cái.

Khi thì có một hàng binh sĩ tuần tra vội vàng đi qua, áo giáp và binh khí va chạm phát ra tiếng leng keng, nhưng mà mặc kệ phu canh hay binh sĩ, đều không phát hiệ, trên đỉnh đầu bọn hắn, vô số bóng người quỷ mị nhanh chóng bay qua.

Một tòa phủ đệ quyền quý.

Trong phủ đệ yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng sủa, một tên hộ viện đi ra mắt nhập nhèm buồn ngủ, lẩm bẩm.

- Hơn nửa đêm, kêu la cái gì, tin ngày mai ta giết ngươi nấu thịt hầm không!

Tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa, tính toán đi qua nhìn một chút.

Trong viện, ánh mắt hờ hững của một bóng đen trong bóng đêm liếc con chó dữ trước mặt một cái, nó lập tức ngừng sủa, cụp đuôi chạy về ổ.

Tay hộ vệ để lên then cửa híp mắt lắng nghe một chút, lại lắc đầu, mang theo cơn buồn ngủ trở về phòng.

Nội viện, bên trong một căn phòng, có một người khác cả người chùm kín trong áo choàng, vỗ vỗ mặt người đàn ông đang ngủ say trên giường.

- Đứng lên...

Người đàn ông mở to mắt, trên mặt mơ màng chỉ kịp hiện ra vẻ hoảng sợ đã bị người khác điểm huyệt không thể động đậy, miệng không thể nói, cả người bị cho vào một cái túi lớn.

Thân ảnh kia nâng cái túi lên, đi ra ngoài phòng, nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, bóng người liếc mắt một cái về phía ổ chó trong nội viện, lập tức rút lui.

Trong bóng đêm, không chỉ một bóng người mang theo túi lớn vội vàng rời đi, mà bốn phương tám hướng đều có người vọt ra, cuối cùng, đều tập chung cùng nhau ở một tòa đình viện.

Lão giả lôi thôi liếc nhìn một chút, nói.

- Kiểm tra một chút, tất cả người đều ở đây sao?

Một người đếm xem, cung kính nói.

- Có bốn mươi người, mang đến ba mươi tám người, còn hai người đang trên đường đến, xin chỉ thị của tiền bối!

- Đã đến!

Tiếng nói vừa dứt thì có hai túi lớn bị ném từ bên ngoài vào.

Lão giả lôi thôi trở về trong nội đường, cầm một cái đùi gà, cắn một miếng, nói.

- Người của ai, thì tự mình phụ trách.

Trong đình viện, có không ít gian phòng, chia ra hai người một tổ, cầm cái túi không ngừng giãy giụa đi vào trong viện, chọn một gian phòng đi vào.

Trong một gian phòng nào đó.

Nam tử ngồi trước bàn nhìn bóng người đang quỳ phía dưới, trầm giọng hỏi

- Tên họ?

- Các ngươi, các ngươi là ai?

Người đàn ông quỳ dưới đất chỉ mặc một bộ áo ngủ vẻ mặt hoảng sợ:

- Các ngươi bắt ta tới đây làm gì?

Nam tử kia lặp lại câu hỏi lần nữa.

- Họ tên?

- Các ngươi… Các ngươi biết ta là ai không, các ngươi bắt ta, đừng hòng trốn khỏi Kinh Đô!

Sau lưng hắn, một tên nam tử không kiên nhẫn đạp hắn một cái.

- Đang hỏi ngươi đó, trả lời trung thực, đừng có giở trò!

Mặc dù người đàn ông quỳ ở đó lòng đầy sợ hãi, nhưng đang ở thế bị động, vì không muốn chọc giận những ác đồ này, chỉ có thể thành thật trả lời:

- Ngụy Kỳ.

- Quan chức.

- Công bộ... Công Bộ Thị Lang.

Nam tử phía trên liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Từng làm những chuyện xấu gì, nói ra hết đi.

Người đàn ông tên Ngụy Kỳ ngẩng đầu nhìn một chút, lại cúi đầu xuống, nói:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

- Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì đít sẽ bự.

Nam tử khoác áo choàng nhắc nhở.

- Ví dụ như những việc bẩn thỉu mà ngươi với Tần gia, Thôi gia, làm gì thì cứ nói ra hết tất cả.

Cả người Ngụy Kỳ run run, ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói.

- Các ngươi bắt ta tới, cuối cùng muốn làm gì, ta thật sự không biết các ngươi đang nói cái gì?

Ánh mắt của tên nam tử mặc áo choàng chuyển sang một người khác, nói:

- Đừng lãng phí thời gian, động thủ đi.

- Ngươi, các ngươi muốn, AAAAA!

Người đàn ông tên Ngụy Kỳ còn chưa nói hết một câu thì đã ngã trên mặt đất, gân xanh trên da thịt nổi lên lộ ra bên ngoài, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cả người không tự chủ co quắp, hiển nhiên đau khổ tới cực điểm.

Nam tử kia ngồi xổm người xuống, hỏi

- Nói hay không?

- Ta, ta không biết, không biết nói cái gì?

Nam tử không tiếp tục hỏi, mà đưa tay ấn một lần nữa vào vị trí nào đó trên người hắn.

Lần này, gân xanh dưới da bắt đầu nổi lên, giống như từng con giun vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ, đồng thời, cổ họng hắn cũng thỉnh thoảng phát ra từng tiếng gầm nhẹ thống khổ, nước mắt chảy ngang, không đợi nam tử kia đặt câu hỏi, lập tức nói.

- Ta nói, ta nói, ta nói tất cả.

Nam tử ấn hai lần trên người hắn, quần áo trên người Ngụy Kỳ ướt đẫm, cả người giống như vớt từ trong nước ra, nằm trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển.

Nam tử kia lắc đầu, ném giấy bút trước mặt hắn.

- Sớm phối hợp như vậy thì tốt rồi, đàng hoàng một chút, đừng nghĩ lừa gạt chúng ta, chúng ta đều biết nội tình của các ngươi, nếu dám viết một câu dối trá, mùi vị vừa rồi, sẽ để ngươi nếm trải đủ.

Ngụy Kỳ nhanh chóng lật người, cầm bút lên, viết nhanh chóng trên giấy, nói hết những chuyện kia, hắn có thể sẽ mất chức quan, có thể sẽ chết, nhưng không nói thật, hắn sẽ sống không bằng chết!

Cho dù có chết, hắn cũng không muốn trải nghiệm lại tra tấn như vừa rồi.

Trong một gian phòng khác.

- Không nói đúng không?

Nam tử che mặt đứng lên, nhìn bóng người quỳ trong phòng, lùi về sau hai bước, nói với một người khác.

- Động thủ!

Người kia sững sờ, hỏi.

- Động thủ cái gì?

Nam tử che mặt nói:

- Để hắn nếm thử mùi vị của Phân Cân Thác Cốt Thủ.

Ánh mắt của người kia nhìn về phía hắn, lẩm bẩm.

- Phân Cân Thác Cốt Thủ, ta không biết.

Nam tử che mặt cũng sững sờ.

- Vậy ngươi biết cái gì?

Người kia lắc đầu, nói.

- Ta luyện đều võ công đứng đắn, không phải loại võ công này...

Nam tử che mặt ngồi xuống lần nữa, nói.

- Vậy ta mặc kệ, người là ta bắt tới, thẩm vấn là ngươi, tra không ra, cũng không phải trừ điểm của ta.

- Ngươi!

Người kia hằm hằm liếc hắn một cái, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn người quỳ trên mặt đất, mặt mũi của người đàn ông đó tràn đầy kinh hoảng, cảm thán.

- Người không phải loại người tốt lành gì, nhưng ngược lại lớn lên khá tuấn tú

Hắn ngẩng đầu nhìn người bịt mặt, nói.

- Ngươi tránh đi một chút.

Nói xong, bắt đầu cởi quần.

Sắc mặt của người đàn ông đại biến, run giọng nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Ngươi... ...

- Đừng, buông ta ra, ta nói, cái gì ta cũng nói!

Nam tử kia có chút tiếc nuối lắc đầu, mặc quần vào, nhìn lấy người bịt mặt, nói:

- Đã tra xong.

Trong các gian phòng còn lại.

- Chúng ta sẽ không bắt bất kỳ người tốt oan uổng nào, cũng sẽ không bỏ qua tên xấu nào.

- Ngươi có quyền giữ yên lặng, ta cũng có quyền đánh tới khi ngươi không yên lặng nữa thì thôi.

Mấy tháng trước đó, vụ án ở Diệu Âm Các của Song Song cô nương làm cả Kinh Đô xôn xao huyên náo, mọi người đều biết, sau khi án oan của nàng được xử lại, triều đình vì tưởng niệm nàng cũng vì cảnh cáo quan viên, trấn an người đời, sau khi cải cách luật pháp, xây một từ đường ở trong Kinh Đô cho nàng.

Mọi người vì cảm ơn cống hiến của Song Song cô nương, không ngại từ nơi xa xôi đến cúng bái, đến mức hương hỏa trong từ đường của Song Song cô nương lúc nào cũng hương khói nghi ngút, lễ vật không ngừng, mỗi ngày sáng sớm trước khi từ đường mở cửa, đã có vô số người xếp hàng trước cửa, chờ quản gia từ đường mở cửa.

Hôm nay cũng như bao buổi sáng bình thường khác.

Một tên nha sai vừa ngáp vừa mở cửa từ đường, cũng không nhìn một cái, đã mơ mơ màng màng đi vào.

Nhiệm vụ mỗi ngày của hắn là mở và đóng cửa, bây giờ thời gian còn sớm, trở về ngủ một giấc thật ngon mới là đạo lý.

Mọi người đứng xếp hàng lập tức đi vào, trong tay cầm lễ vật và hương hỏa. Vừa mới bước vào trong nội viện, nhìn thấy cảnh mà họ không thể tưởng tượng được.

Dựa theo thông lệ, trước khi tiến vào từ đường, trước tiên phải ở trong viện cúi đầu bái tấm bia đá.

Mà lúc này, từ người này đến người khác bị người dùng dây thừng buộc chặt, quỳ trước tấm bia đá kia, không nhúc nhích được.

Trước người mỗi người bọn họ, đều có một trang giấy, bị hòn đá đè lên.

Trên giấy lít nhít đầy chữ nhỏ, nhưng quá xa nên thấy không rõ.

Bước chân mọi người dừng lại, sắc mặt chấn kinh, không dám bước lên trước.

Thừa dịp trong lúc chờ người đi báo quan, có người đếm một chút, những người quỳ trên mặt đất, không nhiều không ít, vừa vặn bốn mươi người.

Cuối cùng cũng có người nhịn không được hiếu kỳ, thử thăm dò đi về phía trước mấy bước, rất nhanh đã có mấy người đi theo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận