Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 919: Không Thấy



Chương 919: Không Thấy





----------------------

Lão Phương biến sắc, ngẩng đầu, há hốc mồm, không dám nói gì.

Nữ tử kia nghe vậy, thân thể càng run lên, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không còn chút máu, nhìn chị dâu Phương gia, kinh hoảng nói.

- Tỷ tỷ

- Ngừng.

Phương Lưu Thị phất tay, nói:

- Đừng gọi ta như vậy, ta không có muội muội như cô.

Bờ môi Tiểu Hồng mấp máy, còn chưa nói câu nói tiếp theo, một bóng người cao như núi đã đứng chắn trước người nàng.

Lão Phương ngẩng đầu nhìn bà vợ nhà mình, trầm giọng nói.

- Đều là chủ ý của ta, bà muốn trách thì trách ta đi.

Phương Lưu Thị dùng ngón tay chỉ hắn, run giọng nói.

- Ngươi, các ngươi, các ngươi thật có tư tình!

Lão Phương sững sờ, khó thể tin nhìn nàng.

- Vừa rồi bà đang lừa ta!

- Được, ông thật học được bản lĩnh…

Phương Lưu Thị thuận tay cầm cây chổi bên cạnh, hung hăng đánh xuống.

- Ông mang hồ ly tinh tới nhà, ông còn có lý, ông còn có lý đúng không?

Trong mắt Tiểu Hồng đã tràn đầy nước mắt, liều mạng ngăn trước người lão Phương, khóc lóc kể lể.

- Tỷ tỷ, xin tỷ đừng đánh Phương đại ca, muốn đánh thì đánh ta đi, đều là ta sai, là ta, là ta câu dẫn hắn!

Phương Lưu Thị cầm chổi nhưng không quất xuống, cả người tê liệt trên mặt đất, khóc lóc đau khổ nói.

- Số ta làm sao lại khổ thế này, thời gian sau này ta phải sống thế nào.

Trên mặt Lão Phương lộ ra vẻ thống khổ, dùng sức cào mái tóc, lại vô lực thả ra.

Lý Dịch và Lưu Nhất Thủ đi từ trong phủ ra, Lưu Nhất Thủ ngẫm lại, nói.

- Chuyện dù sao cũng có liên lụy quá lớn, nếu không có đầy đủ chứng cứ, chúng ta cũng không thể xuất thủ, ta để sẽ sai bọn hắn tiếp tục theo dõi, tranh thủ có thể cầm tới một số manh mối hữu dụng.

- Không cần phiền toái như vậy.

Lý Dịch phất tay đối với lão giả dơ bẩn cách đó không xa.

- Từ Lão, có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.

- Mười cái đùi gà.

Gần đây Lão giả dơ bẩn dĩ nhiên đổi tính, đại bạch thỏ không phải kế sách lâu dài, dưới ảnh hưởng của Nhị Thúc Công, ưa thích không rời đối với đùi gà, đây không phải điều duy nhất hắn học được ở Nhị Thúc Công, hôm qua còn bắt Lý Dịch chế tạo cho hắn một cái xích đu giống như đúc cái của Nhị Thúc Công.

Lý Dịch gật đầu.

- Thành giao.

Chỉ là mình đích thân nấu một lần, trong khoảng thời gian này, Tiểu Hoàn đang trong độ tuổi phát triển thân thể, cần phải ăn nhiều đồ tốt bồi bổ, đợi qua hai năm nữa, muốn bồi bổ cũng khó.

Lão giả dơ bẩn liếc Lưu Nhất Thủ một chút.

- Còn đứng ngây đó làm gì, đi thôi!

Ánh mắt Lưu Nhất Thủ nhìn về phía hắn, Lý Dịch phất tay.

- Có chuyện gì thì nói với Từ Lão, các ngươi chờ tin tức là được.

Tông Sư có thể nói là võ giả đỉnh phong, có thể ngộ nhưng không thể cầu, dùng để tìm hiểu tình báo, tuyệt đối là đại tài tiểu dụng.

Đưa bọn họ đi, lúc tính trở về, hắn nhìn thấy một bóng người ngồi xổm trong góc, đầu chôn giữa hai đầu gối, không có một chút âm thanh.

Lý Dịch nhìn, đi qua, nghi ngờ nói.

- Có chuyện gì vậy, vừa rồi không phải còn hoàn hảo sao?

Lão Phương mới ngẩng đầu, khàn khàn nói.

- Tiểu Hồng đi rồi.

Lý Dịch kinh ngạc, nhìn hắn, thử thăm dò.

- Bà di nhà ngươi biết?

Lão Phương gật đầu.

Lý Dịch ngồi xuống bên cạnh hắn, muốn nói một ít lời an ủi, lời sắp ra khỏi miệng lại cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

- Loại chuyện này, không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến…

Lão Phương mới ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hỏi.

- Cô gia, có phải ta quá vô liêm sỉ hay không?

Sau khi nói xong thì cúi đầu xuống, lắc đầu nói.

- Không đúng, vấn đề này không nên hỏi ngươi.

Lão Phương gặp được vấn đề, chỉ có chính hắn mới có thể giải quyết, người khác không giúp được gì, cũng không có cách nào nhúng tay, việc của Lý Dịch càng khó khắn muôn vàn, rắc rối phức tạp, cần tiến hành theo chất lượng, tuyệt đối không thể sốt ruột.



- Súc sinh, quả thực là súc sinh!

Lão giả dơ bẩn nổi giận đùng đùng đi từ bên ngoài vào, Lý Dịch lo lắng hắn nóng giận, sẽ đập phá nhà cửa, vội vàng đứng lên, hỏi.

- Xảy ra chuyện gì?

Nộ khí trong người Lão giả dơ bẩn chưa tiêu.

- Chỗ kia là một Ma Quật, lão phu sống cả một đời, chưa từng gặp người nào bệnh hoạn như thế, chủ nhân của chỗ kia nên bị lăng trì xử tử, nếu không phải vì lệnh cấm của tên họ Lưu kia, lão phu phải huyết tẩy cái Ma Quật đó!

Lưu Nhất Thủ theo phía sau, trầm giọng nói.

- Đại nhân, cơ hồ có thể xác định, những phụ nhân nữ tử mất tích đều có quan hệ với Tần gia, trước đó Bành gia, hẳn là chuyên môn thiết lập ván cục để tính kế Trử Bình, chỗ kia mới là căn nguyên của tội ác!

Lý Dịch nhìn hắn.

- Nơi đó cùng Bành gia

Lưu Nhất Thủ cắn răng nói.

- Cũng giống nhau, thuộc hạ đã phái người Mật Điệp Tư tăng thêm nhân thủ, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức hành động.

Lưu Nhất Thủ vội vàng nói vài lời, đã có người Mật Điệp Tư đến báo, lại vội vàng rời đi.

Lão giả dơ bẩn ngồi xuống, sau đó uống mấy ngụm nước trà, kể lại một màn nhìn thấy đêm hôm qua.

Những phụ nhân và nữ tử kia bị trói, hiển nhiên không giống với xướng kỹ bên ngoài, các nàng đã không còn một chút ý định phản kháng, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, chỉ có thể mặc cho người định đoạt, lúc lão giả dơ bẩn nói những lời này, bóp nát ba cái ly, đập hư một cái bàn gỗ, Lý Dịch kịp thời lấy Tử Sa Hồ trân quý ra, mới miễn bị tai vạ bất ngờ.

Hắn lắc đầu, nói.

- Mật Điệp Tư đã toàn lực xuất động, ngài tỉnh táo một chút, chờ tin tức là được.

Vừa dứt lời, lão Phương thất hồn lạc phách từ bên ngoài đi vào, nhìn Lý Dịch, kinh ngạc nói:

- Cô gia, Tiểu Hồng, không thấy Tiểu Hồng đâu nữa.

Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Không thấy? Nàng chưa trở về Quần Ngọc Viện?

Lão Phương lắc đầu, nói.

- Không, ta đã hỏi tú bà, nàng nói từ khi Tiểu Hồng rời đi đến giờ đều không có trở về.

Lý Dịch ngẫm lại, lại hỏi.

- Có ở chỗ Túy Mặc không?

Lão Phương m lo lắng.

- Ta cũng đã đi qua, Tiểu Thúy nói nàng cũng chưa từng đến đó, đêm qua nàng không có trở về, trên người không mang bạc, lại không có người quen ở Kinh Đô, nàng, nàng có thể đi nơi nào.

- Ngươi trước đừng gấp.

Lý Dịch vừa đi ra ngoài cửa vừa nói.

- Ngươi trước hết nghĩ kỹ một chút, nàng còn có thể đi nơi nào, ta để Câu Lan cùng quan phủ hai phía hỏi thăm tin tức một chút.

Ngoài cửa, sắc mặt Phương Lưu Thị tái nhợt, biểu lộ cực độ hối hận.

Thấy lão Phương đi tới, nàng nghênh đón, muốn nói điều gì, lão Phương lại chỉ liếc nhìn nàng một mắt, vội vàng rời đi.

Tần gia, Tần Ngạn nhìn nhi tử từ bên ngoài đi vào, trầm mặt hỏi.

- Hôm qua cả đêm không về, ngươi đang làm cái gì?

- Tìm bằng hữu uống rượu.

Người Tần Dư đầy mùi rượu, lắc đầu đáp.

- Nếu như không có chuyện gì, ta về phòng trước, buồn ngủ quá.

- Hỗn trướng, tên khốn này…

Tần Ngạn nhìn thằng con lảo đảo rời đi, phất tay, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Đều xử lý tốt sao?

Đi qua một cánh cửa, vẻ say rượu trên mặt Tần Dư biến mất, thấp giọng hỏi.

Người bên cạnh lập tức nói.

- Tiểu công gia yên tâm, người đã chuyển sang nơi khác, lần này khẳng định để cho bọn hắn vồ hụt.

- Một đám ngu xuẩn.

Khóe miệng Tần Dư cong lên, sau đó trên mặt hiện ra một tia rét lạnh, lẩm bẩm.

- Lý Dịch, Lý Hầu Tước, Lý Đại Phu, ta xem ngươi còn có thể đắc ý đến khi nào?

Hàn ý trên mặt lóe lên một cái rồi biến mất, lại hỏi.

- Nữ tử đêm qua kia.

Người kia liên tục gật đầu.

- Đã đưa đến trong phòng của ngài.

Tần Dư không tiếp tục nói nữa, đi nhanh đến trước cửa phòng, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy gian phòng rỗng tuếch, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.

- Người đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận