Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1142: Còn Có Ý Nghĩ Xấu Gì Nữa?



Chương 1142: Còn Có Ý Nghĩ Xấu Gì Nữa?

Chương 1142: Còn Có Ý Nghĩ Xấu Gì Nữa?

Hằng Vương Phủ.

Đại hoàng tử Triệu Tranh hơi bực bội đi qua đi lại trong điện, sắc mặt âm trầm.

Một lão giả từ ngoài điện đi vào, Triệu Tranh ngẩng đầu, nhìn hắn ta hỏi.

- Mấy ngày nay người của Triệu Di liên tục tới bái phỏng người của chúng ta?

Lão giả gật đầu, nói.

- Vừa vặn là ngày tết, vì cắt bỏ CỖ xa hoa dâm đãng ở kinh sư cho nên ngự sử đi lại nhiều chút là chuyện bình thường.

- Chuyện bình thường?

Triệu Tranh hừ lạnh một tiếng, nói.

- Nếu chỉ đi lại bình thường thì tại sao họ hết lần này tới lần khác chỉ nhìn chằm chằm người của bản vương?

Lão giả kinh ngạc, hỏi.

- Ý của điện hạ là...

Triệu Tranh nhìn hắn, hỏi.

- Nghe nói mấy ngày nay, cái tên Tiền Tài Thần thuộc hạ của Triệu Di mua vài tòa nhà ở kinh sư?

Mâu thuẫn giữa Tam hoàng tử và đại hoàng tử đã sớm trở nên gay gắt không thể điều tiết, họ tự nhiên sẽ chú ý gấp bội đối với một số nhân vật quan trọng bên người hắn ta.

Lão giả gật đầu, nói:

- Tiền gia đã có mấy tòa bất động sản tại kinh sư, vô duyên vô cớ lại mua thêm mấy bộ này thật sự hơi đột ngột. Lão thần đã sai người âm thầm hỏi thăm những chủ nhân trước của các tòa nhà đó, họ nói Tiền Tài Thần nhìn trúng giá trị của những tòa nhà này, kết luận trong thời gian ngắn hạn sẽ có tăng lên, mấy người họ nóng lòng dùng tiền cho nên không chờ được mấy ngày thì đã bán đi....

- Có tăng lên?

Giọng nói Triệu Tranh cao lên, nói.

- Ta xem che giấu tại mắt người khác thì có!

- Ý của điện hạ là....

Lão giả kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, nói.

- Điện hạ cần phải tín nhiệm mấy vị đại nhân kia, họ tuyệt đối trung thành với điện hạ, chắc chắn sẽ không bị tiền tài mê hoặc, phản bội điện hạ....

- Đương nhiên ta biết điều này.

Triệu Tranh khoát tay, nói.

- Cái này sợ là do Triệu Di đặt bẫy, hắn quỷ kế đa đoan, nếu bản vương hoài nghi mấy vị đại nhân kia, há chẳng phải như ý của hắn ta?

- Bản Vương cũng không có ngu như vậy!

Hắn cười giễu một tiếng, nói.

- Chuẩn bị mấy phần hậu lễ, đưa tới trong phủ của mấy vị đại nhân kia....

- Điện hạ anh minh!

Lão giả chắp tay một cái, sau đó chậm rãi lui ra.

Triệu Tranh lại đi qua lại trong điện một hồi, một lần nữa đi đến trước bàn ngồi xuống, trên mặt lại hiện ra tia nghi ngờ lần nữa....

- Sau lại ta suy nghĩ một chút, mấy tòa nhà kia tốt hơn hết vẫn không treo bảng hiệu, chúng ta không thể làm cố tình như vậy, phải để thái tử tự đi đoán mới tốt...

Tiền phủ, Tiền Đa Đa nhìn mấy người ở phía dưới, chậm rãi mà nói.

- Tam hoàng tử lòng dạ rộng lớn, loại phương pháp này vô dụng với tam hoàng tử. Nhưng đại hoàng tử là người có lòng dạ hẹp hòi, việc lần này qua đi, cho dù ngoài mặt hắn biểu hiện không thèm để ý, thậm chí giấu đầu lòi đuôi tạo thêm ân huệ cho mấy nhà kia. Trong lòng hắn khẳng định đã gieo xuống một hạt giống hoài nghi, chỉ cần chúng ta kiên trì không ngừng tưới nước, cần mẫn xới đất, như vậy thì hạt giống hoài nghi ở trong lòng hắn ta sẽ trưởng thành thành đại thụ che trời...

- Khi khi đại hoàng tử không tín nhiệm bọn hắn nữa, thì đó cũng chính là khi để khảo nghiệm các vị, làm thế nào để lôi kéo những người kia về dưới trướng tam hoàng tử, mọi người chắc hẳn không cần ta chỉ bảo ha?

Hôm nay lớp học nhỏ của Tiền Đa tới đây kết thúc, khi mọi người rời đi đều sôi nổi chắp tay với Tiền Tài Thần.

- Tiền công tử thật cao kiến!

- Tài Thần huynh có người kế tục!

- Nếu kế này có thể thành công thì sự cân bằng giữa thái tử và tâm điện hạ trên triều đình sẽ hoàn toàn bị đánh vỡ. Đến lúc đó, ưu thế thân phận thái tử của hắn sẽ không còn sót lại chút gì....

- Chúng ta chúc mừng vì tam điện hạ trước!

...

Sau khi mọi người rời khỏi, Tiền Tài Thần mới nhìn sang nhi tử nhà mình, người hiện giờ đang giữ ấm trà lên tu ừng ực, nói.

- Tại sao người lại khẳng định đại hoàng tử chắc chắn sẽ không tin tưởng họ?

Tiền Đa Đa cười thần bí.

- Sơn nhân tự có diệu kế...

Tiền Tài Thần híp mắt, yên lặng cởi giày ra.

- Sơn nhân?

- Diệu kế?

- Ta làm sơn nhân, người làm diệu kết

- Ngươi đừng úp úp mở mở trước mặt lão tử!

Đập nhi tử một trận xong, lúc này đáy lòng Tiền Tài Thần mới dễ chịu hơn chút, hắn mang giày vào, nhìn Tiền Đa Đa, nói.

- Trong bụng còn có ý nghĩ xấu gì nữa, mau nhổ ra đây hết đi.

Tiền Đa Đa núp ở góc tường, ôm đầu, nhỏ giọng nói.

- Cha à, đây không phải ý nghĩ xấu, đây là mưu kế, mưu kế...

Tiền Tài Thần lại yên lặng cởi giày ra.

Một lát sau, Tiền Tài Thần sờ mớ râu ngắn trên cằm, trầm tư một hồi.

Tiền Đa Đa vẻ mặt đắc ý, nói:

- Cha, người xem biện pháp này của ta như thế nào?

Trong lòng hắn xác thực rất đắc ý, tuy những biện pháp này do Lý huynh dạy cho hắn, nhưng mà những gì Lý huynh dạy hắn đều là kế sách dùng trên thương trường. Hắn thông minh, một suy ra ba liên tưởng hồi lâu mới có thể biến chúng nó thành kế sách có thể ứng dụng vào trận chiến tranh đoạt thế lực triều đình, trong đó ít nhất có một nửa tâm huyết là của hắn.

Tiền Tài Thần nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa, sau đó quay người đi ra ngoài cửa, phân phó hai bên.

- Lại đi mời thêm một ít hòa thượng đạo sĩ tới đây!

Hộ Bộ, một trong lục bộ của triều đình, chưởng quản tiền thuế.

Bên trong lục bộ, mặc dù lấy Lễ Bộ cầm đầu, nhưng Lễ Bộ chỉ có danh mà không có quyền, quan viên chưởng quản thiên hạ Lại Bộ cùng với quan viên chưởng quản tiền thuế Hộ Bộ mới là hai bộ có thực quyền nhất trong lục bộ.

Gần đây Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Giang hơi ưu sầu, không phải bởi vì Hộ Bộ nha môn làm việc ra sai lầm, cũng không phải vì đại hoàng tử rơi xuống hạ phong trong cuộc chiến tranh quyền với tam hoàng tử.

Hắn ưu sầu vì gần tới tết rồi mà mấy vị ngự sử của Ngự Sử Đài vẫn thường đến trong phủ hắn uống trà, quả thực xem Thôi phủ họ như

cái nha môn thứ hai.

Tuy nói Hộ Bộ là nha môn có nước luộc đủ nhất toàn bộ triều đình, nhưng mà mọi thứ đều cần phải nói cái chứng cứ! Không thể bởi vì hắn là chưởng quản Hộ Bộ cho nên đề phòng hắn như đề phòng trộm. Mấy ngày nay ăn cơm trong nhà còn phải làm ít đi vài món, lo sợ bị những ngự sử đó nhìn thấy, nói Thôi Giang hắn xa xỉ hưởng thụ, tham ô bạc quốc khố dùng làm của riêng...

Hắn không thể nào phân rõ phải trái với mấy tên ngự sử này được, nếu không để bọn hắn vào nhà thì chẳng phải có tật giật mình, rất có thể lần sau họ sẽ mang cả cấm quân tới....

Mà để bọn hắn vào nhà, ai mà không biết Thôi Giang hắn là người của đại hoàng tử, Ngự Sử Đài gần như là hậu hoa viên của tam hoàng

tử. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, ai không biết còn tưởng rằng Thôi Giang hắn làm phản đại hoàng tử, lăn lộn cùng một chỗ với những người này...

Cũng may đại hoàng tử mắt sáng như đuốc, không những không chất vấn hắn mà còn đưa hậu lễ tới, làm cho khối lo lắng trong lòng hắn rốt cuộc buông xuống.

. Một ngày này, Thôi Giang đang ở trong phủ uống trà thì co quản gia đi tới, nhìn hắn bẩm báo.

- Đại nhân, mấy ngự sử đó lại tới....

Thôi Giang còn chưa nuốt trà xuống, nghe vậy thì đều phun hết ra ngoài.

Dây dưa không xong, dây dưa không xong!

Thôi Giang tức giận đùng đùng đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, hắn nhanh chân đi ra ngoài phòng, chỉ là khi bước ra ngoài thì sắc mặt giận dữ đã như băng tuyết tan rã, hắn chắp tay với mấy người trước mặt, tươi cười nói.

- Mấy vị đại nhân đã ăn điểm tâm chưa, có muốn cùng nhau ăn một chút không?

Một người chắp tay hồi lễ với hắn, nói.

- Thôi đại nhân khách sáo rồi, lần này chúng ta đến đây có chuyện quan trọng thương lượng với Thôi đại nhân...

Thôi Giang cười nói.

- Mấy vị đại nhân, mời vào trong nhà rồi nói chuyện.

Mấy người đi vào trong đường, một tên ngự sử nhìn ra bên ngoài, nói:

- Mang vào đi.

Mấy hạ nhân lập tức mang hai cái rương lớn đi vào, sau đó đặt xuống dưới đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Họ chà lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới khom người cáo từ.

Trên mặt Thôi Giang lộ về nghi ngờ, hắn dò hỏi.

- Đây là...

Tên ngự sử kia nhìn hắn, nói.

- Thôi đại nhân là người thông minh, bản quan không quanh co lòng vòng nữa, chỉ cần Thôi đại nhân nguyện ý trung thành với tam hoàng tử thì hôm nay Thôi đại nhân có thể vui vẻ nhận lấy hai rương bạc này.

Thôi Giang biến sắc, giọng nói lập tức lạnh xuống,

- Các ngươi nói vậy có ý gì?

- Người kia mỉm cười,

- Thôi đại nhân là người thông minh, hẳn đã rõ ràng ý của bản quan.

Thôi Giang cười giễu một tiếng.

- Người bản quan trung thành là bệ hạ, cũng trung thành với Thái Tử điện hạ, phiền mấy vị trở về chuyển các câu nói này cho tam hoàng tử. Nếu tam hoàng tử trở thành thái tử thì không cần những thứ này, bản quan cũng sẽ nguyện trung thành với hắn!

Sắc mặt tên ngự sử kia trầm xuống.

- Thôi đại nhân thật sự không thu à?

Thôi Giang thái độ kiên quyết:

- Không thu!

Tên ngự sử kia nhìn Thôi Giang, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười, phất tay, nói.

- Mở ra đi.

Dứt lời, có hai người đứng phía sau hắn tiến lên mở rương ra, Thôi Giang thoáng nhìn qua một chút, sau đó lập tức ngơ ngẩn.

Trong rương nào có vàng bạc gì chứ, rõ ràng là hai tảng đá lớn!

Tên ngự sử kia cười cười, chắp tay nói.

- Thôi đại nhân ngồi ở vị trí cao, không vì lợi lớn mà bị mê hoặc, quả thật là mẫu mực của chúng ta, bội phục, bội phục!

Trong mắt Thôi Giang lộ ra mê mang.

- Các ngươi.... Cái này có ý gì?

- Người ở triều đình, thân bất do kỷ, đều là vì chủ của mình, vốn không có sai. Chúng ta nhận được một phong thư tố cáo nặc danh, CÓ người nói Thôi đại nhân ngày thường vui vẻ nhận hối lộ, lấy việc công làm việc tư...

Tên ngự sử kia nhìn Thôi Giang, lại nhìn mấy người ở sau lưng, cười nói.

- Các ngươi xem, lợi lớn như vậy mà Thôi đại nhân còn không muốn động đậy, đủ để chứng minh Thôi đại nhân làm quan thanh liêm, ngày sau tuyệt đối không nên tin vào lời đồn, nói xấu trung lương!

Mấy người sau lưng hắn lập tức khom người, nói.

- Hạ quan thụ giáo!

- Mạo muội quấy rầy, mong rằng Thôi đại nhân đừng trách.

Trong lúc Thôi Giang còn đang nghi ngờ thì tên ngự sử kia nhìn hắn, cười nói:

- Mấy tảng đá này dọn tới dọn lại cũng rất bất tiện, ta để ở đây nhờ Thôi đại nhân làm người xử lý hộ vậy....

Sau đó nhóm ngự sử kia rời đi, Thôi Giang đứng ngây người ở nội đường, nhìn hai gương chứa đá, phất phất tay, không nhịn được nói:

- Thật kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận