Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 849: Ta Đáng Sợ Như Vậy Sao?


Chương 849: Ta Đáng Sợ Như Vậy Sao?





----------------------

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn Lý Dịch:

-Ngươi còn muốn có mấy lần nữa?

-Tính ra cũng không có mấy lần….

Lý Dịch âm thầm bẻ ngón tay đếm đếm, sau đó thúc giục.

-Chúng ta đi mau, đừng để Lâm cô nương bọn họ đợi lâu quá!

Tình hữu nghị của nữ nhân luôn luôn tới đặc biệt nhanh, đợi đến khi hắn và Liễu nhị tiểu thư đi qua, Lâm Uyển Như và Như Nghi đã gọi nhau là "Liễu tỷ tỷ”, “Lâm muội muội", sau khi Liễu nhị tiểu thư đi qua, hắn càng thêm không có việc gì khác.

Lý Dịch đi qua hỏi Lâm Dũng.

-Các ngươi đến Kinh Đô khi nào, hiện tại đang ở đâu?

Lâm Dũng trả lời.

-Vừa mới tới hôm qua, tùy tiện tìm một khách điếm ở tạm.

Lý Dịch lắc đầu.

- Nếu đã đến Kinh Đô rồi thì còn ở khách điếm làm gì, các ngươi ở khách điếm nào? Để ta sai người đi qua giúp các ngươi dọn dẹp đồ đạc, hôm nay chuyển tới đây đi.

Lâm Dũng xoa xoa tay.

-Chuyện này cũng hơi ngại….

Như Nghi và Lâm Uyển Như từ trong phòng đi ra, nói.

-Tướng công, trong nhà còn rất nhiều phòng trống cho khách, trong khoảng thời gian này để Lâm muội muội chuyển vào đi, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.

-Ta cũng có ý như vậy.

Lý Dịch gật gật đầu, đi qua nhìn Lâm Uyển Như, nói.

-Lâm cô nương, các ngươi ở khách điếm nào? Ta cho người đi qua giúp các ngươi thu dọn đồ đạc.

-Không cần phải phiền toái như vậy….

-Không có phiền toái gì cả, khi đó chúng ta chẳng phải cũng làm phiền ngươi không ít sao?

-Chuyện đó… … Vậy được rồi!

….

…..

Lâm Uyển Như từ chối vài câu, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Thu dọn đồ đạc tốn không ít thời gian, bởi vậy các nàng cũng không có ở lâu tại đó, lão Phương ra ngoài phủ gọi thêm hai tên hộ vệ hỗ trợ, Lý Dịch vốn dĩ muốn xuất phủ, nhưng hiện tại gặp được các nàng, tự nhiên cần phải đón tiếp.

Trước cửa một chỗ khách điếm ở Kinh Đô, có vài bóng người lo lắng đi qua đi lại.

-Ngươi nói thời điểm quan trọng như thế này, rốt cuộc Lâm cô nương đi nơi nào….?

-Hàng hoá còn bị người ta giam, nếu như nhóm hàng này xảy ra vấn đề gì, chuyến đi lần này coi như công cốc…

-Ai da, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn quan viên ở Cảnh Quốc cũng quá ư là… Quá ư là khinh người quá đáng...

Mấy tên thương nhân Tề Quốc ruột gan cồn cào, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, trước kia Tề Quốc và Cảnh Quốc có quan hệ thù địch, nhưng Tề Quốc thế lớn, bọn họ hành thương ở Cảnh quốc căn bản sẽ không gặp được quá nhiều ngăn cản, ngược lại còn sẽ tận lực tạo thuận lợi cho bọn hắn. Nhưng bây giờ không giống như trước, mấy năm nay Cảnh Quốc đã xoay chuyển tình thế, tình cảnh của bọn họ lập tức trở nên gian nan hơn.

-A, Lâm cô nương, Lâm cô nương trở về rồi!

Có người hô to một câu, mọi người sôi nổi đi tới, vội hỏi.

-Lâm cô nương, rốt cục chuyện này nên làm sao bây giờ, cô cho chúng ta một tin chính xác đi.....

Tuy vị Lâm cô nương này còn trẻ tuổi nhưng việc làm ăn trong nhà rất lớn, bối cảnh cũng rất hùng hậu, mọi người đều đã mơ hồ có xu thế coi nàng ta là người đứng đầu chuyến thương đội lần này.

Lý Dịch kinh ngạc hỏi:

-Đã phát sinh chuyện gì sao?

Lâm Dũng có chút buồn bực nói.

-Còn không phải mấy tên Quan Khố lòng dạ xấu xa kia, thu thuế muốn năm lấy thuế một, nếu như chúng ta thật sự giao như vậy thì xem như chuyến đi lần này trở thành công cốc.

-Quan Khố?

Nghe Lâm Dũng kể lại đầu đuôi sự việc, Lý Dịch mới khoát khoát tay, nói.

-Bình thường thì triều đình sẽ không hạ thuế nặng như vậy, chắc mấy người phía dưới cố ý làm khó dễ, dù sao các ngươi cũng đến từ Tề Quốc… … cho dù thật sự làm khó dễ thì các ngươi cũng không có chỗ nói rõ lí lẽ.

Mấy tên thương nhân Tề Quốc nhất thời không phản bác được, nhớ lại hai năm trước, người Tề quốc kiêu ngạo cỡ nào, lúc này còn chưa qua hai năm, vậy mà đã luân lạc tới tình trạng bị một tên cấp dưới khi dễ….

-Chỉ là chuyện năm thuế một này xác thực có chút quá phận.

Lý Dịch biết môn đạo bên trong chuyện này, khoát khoát tay, nói.

-Đi thôi, giải quyết chuyện này trước rồi nói sau.

Lâm Uyển Như nắm lấy ống tay áo của Lý Dịch, hỏi.

-Chuyện này có mang lại phiền toái cho ngươi không?

-Cái này thì có phiền toái gì chứ…

Lý Dịch cười cười.

-Dù sao thì cũng không có chuyện quan trọng khẩn cấp gì, đi Hộ Bộ ngồi một chút, uống chén trà cũng tốt, các ngươi ở chỗ này chờ hay đi với ta?

Lâm Uyển Như suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Ta đi với ngươi.

-Ta cũng đi.

Lâm Dũng lập tức nói.

-Vị kia là?

Nhìn ba người rời đi, một tên thương nhân Tề Quốc quay đầu lại, nghi hoặc hỏi một người phía sau.

-Không biết….

Tên chưởng quầy Lâm gia đi theo cũng vẻ mặt mờ mịt, hắn chưa từng nghe nói tiểu thư quen biết đại nhân vật gì ở Cảnh quốc, chỉ là vị vừa rồi khiến hắn cảm thấy rất quen mắt.

Mấy tên thương nhân Tề Quốc đồng thời nhìn chăm chú về một hướng, trong lòng vừa thấp thỏm vừa chờ mong, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể ký thác tất cả hi vọng ở ba người kia.

Trên đường đi, Lâm Dũng kinh ngạc hỏi.

-Lý huynh đệ, tại sao chúng ta không đi tới Quan Thương, mà là đi nha môn Hộ Bộ?

-Về việc thu thuế, nếu quy về nguồn gốc thì vẫn do Hộ Bộ quản lý, tìm quan viên Hộ Bộ sẽ có hiệu quả hơn một chút.

Lý Dịch giải thích.

-Quan trọng là nha môn Hộ Bộ gần đây hơn…

Lý Dịch cũng lần đầu tới nha môn Hộ Bộ, sau khi cho biết thân phận, lập tức có người đi vào thông truyền, ba người vừa mới đi vào sân liền thấy một người nhanh chóng từ một phòng làm việc chạy ra.

Người kia lúc chạy xuống mấy bậc thang còn suýt chút nữa té ngã, hắn ta quên mất cả việc chỉnh sửa lại quan phục, vội vàng hấp tấp nói:

-Lý đại nhân...

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi:

-Hàn Lang Trung, chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, Tần thượng thư và Tằng thị lang có ở đây không?

Người được gọi Hàn Lang Trung kinh sợ nói.

-Hai vị đại nhân tạm thời đều không có ở nha môn, xin hỏi Lý đại nhân có chuyện gì, hạ quan có thể cống hiến sức lực hay không?

Đây vốn là chuyện nhỏ, xem ra vị Hộ Bộ Lang Trung này cũng có thể xử lý, Lý Dịch liền tóm tắt đơn giản sự việc cho hắn nghe.

-Đại nhân yên tâm, việc này hạ quan lập tức phái người đi liền, không, đích thân hạ quan sẽ tự mình đi hỏi...

Thấy vị Lý đại nhân này không phải đến tìm hắn để gây sự, trong lòng Hàn Lang Trung thả lỏng, cung kính nói một câu, sau đó lập tức phất phất tay ra lệnh cho một tên cấp dưới,

-Còn đứng ở nơi đó làm gì, còn không dâng trà cho Lý đại nhân!

-Không cần.

Lý Dịch khoát khoát tay.

-Ta còn có việc, đi trước, chuyện này Hàn Lang Trung mau chóng làm tốt là được.

Vị Hàn Lang Trung kia lập tức khom người:

-Để hạ quan đưa tiễn Lý đại nhân!

Sau khi đi ra nha môn Hộ Bộ, Lâm Dũng kinh ngạc hỏi:

-Lý huynh đệ, ta cảm thấy vừa rồi vị Lang Trung gì gì đó hình như rất sợ ngươi?

-Ngươi nhìn lầm rồi.

Lý Dịch nhìn Lâm Dũng, hỏi.

-Ta có đáng sợ như vậy sao?

Lâm Uyển Như liếc Lý Dịch một cái, không nói tiếng nào.

-Nói cũng đúng ha…

Lâm Dũng gật gật đầu, hỏi:

-Vậy bây giờ chúng ta đi nơi nào?

Lý Dịch suy nghĩ một chút, nói:

-Lát nữa thu dọn đồ đạc cũng cần phải mất một thời gian, các ngươi ăn cơm chưa? Nếu không chúng ta tìm một nơi ăn trước đi?

Lâm Dũng lắc đầu.

-Từ sáng đến bây giờ còn chưa kịp ăn thứ gì!

Lý Dịch quay đầu hỏi:

-Vậy thì chúng ta đi ăn cơm trước, Lâm cô nương, cô thấy thế nào?

Lâm Uyển Như gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó chỉ vào một tửu lâu phía trước.

-Vậy thì nơi này đi.

Sau khi đi vào tửu lâu, có một tên tiểu nhị nhanh chóng chạy tới nghênh đón, nhìn bọn họ xin lỗi:

-Mấy vị khách quan, thành thật xin lỗi, hiện tại nơi này đã đầy khách, không còn chỗ ngồi trống, mấy vị có muốn chờ một lát hay không?

Lâm Dũng nhìn thấy tất cả chỗ ngồi đều đầy người, nói:

-Nếu vậy thì chúng ta đi chỗ khác?

Lý Dịch nhìn xung quanh, vừa lúc đối diện tầm mắt với một cái bàn gần đó.

-Đến, Ngô huynh, ta kính ngươi...

Vệ Lương Tuấn vừa mới bưng chén rượu lên, chuẩn bị kính rượu với vị nam tử đối diện, bỗng nhiên trong lòng như có cảm giác gì, quay đầu nhìn qua.

Lạch cạch!

Tay hắn không khỏi run rẩy một cái, chén rượu lập tức rơi trên mặt đất, sắc mặt hắn cũng bắt đầu trắng bệch.

-Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.

Hắn nhanh chóng đứng lên, cúi đầu đi ra ngoài cửa.

-Thức ăn chỉ vừa mới dọn lên, còn chưa có ăn một miếng nào….

Mấy tên nam tử trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt cũng nhìn về một nơi, sau đó đồng loạt đứng lên, theo sát Vệ Lương Tuấn.

-Ai da, thật vừa vặn, lúc này thì chúng ta có chỗ rồi phải không?

Trên mặt Lâm Dũng lộ ra nét vui mừng, hắn vỗ vỗ bả vai tiểu nhị, nói.

-Nhanh lên, ngươi mau thu dọn cái bàn kia đi.

Lâm Uyển Như quay lại nhìn xem, sau lại kinh ngạc nhìn sang Lý Dịch, hỏi:

-Các ngươi có quen biết?

Đám người trẻ tuổi ngồi ở bàn vừa rồi kia, thật có quen mặt mấy vị, nhưng hắn cũng không nhớ nổi tên. Lý Dịch gật gật đầu, nói.

-Có quen biết, nhưng mà ta không có thân lắm, có chỗ rồi, chúng ta mau qua đó thôi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận