Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1146: Thánh Giáo Làm Loạn



Chương 1146: Thánh Giáo Làm Loạn

Chương 1146: Thánh Giáo Làm Loạn

- Ác linh cút đi, ác linh cút đi.

Tiền Đa Đa chạy trong đường hồ ngôn loạn ngữ, hoa chân múa tay, giống như người điên, bắp thịt trên mặt Tiền Tài Thần CO rúm, cả giận nói.

- Trước mặt điện hạ, không được vô lễ!

- A di đà phật, vô lượng thiên tôn, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, úm ba la xì bùa bùa bùa...

Trong miệng Tiền Đa Đa hét lớn, một lần nữa lui trở về vị trí cũ, nhìn qua hơi mệt mỏi, cùng ác quỷ trải qua một phen đấu tranh kịch liệt đồng thời lấy được thắng lợi, xác thực rất mệt mỏi.

Tam hoàng tử nhìn hắn, lại không lên tiếng hỏi thăm nữa.

Ánh mắt Dương Ngạn Châu liếc nhìn xung quanh, tiếp lời.

- Tuy mấy ngày này chúng ta đã tranh thủ được không ít quần thần, làm suy yếu rất nhiều lực lượng của đại hoàng tử nhưng thái tử vẫn như cũ là thái tử, điểm tiến bộ này vẫn không đủ, chúng ta còn cần phải làm nhiều hơn.

Tiền Tài Thần nhấp hớp trà, mở miệng nói.

- Theo ta được biết, bên cạnh thái tử còn ẩn núp một cỗ thế lực rất lớn, cũng không xuất thủ, chúng ta không thể không phòng.

Triệu Di đặt chén trà xuống, chậm rãi nói.

- Thánh giáo.

Người đang ngồi đều là hạng người làm mưa làm gió tại Tề Quốc, tự nhiên sẽ biết thánh giáo là gì.

Đây là một thế lực to lớn tiềm tàng trong dân gian Tề Quốc, lớn đến mức làm người ta kinh ngạc.

Họ lấy người gọi "Thiên Hậu nương nương” cầm đầu, phân bố tại các Châu các phủ Tề Quốc, thậm chí quan phủ triều đình, quan viên trong triều thậm chí Thiên Tử đều cực kỳ cảnh giác CỖ lực lượng này.

Triều đình cùng bệ hạ đều muốn diệt trừ cho thống khoái, nhưng không biết sao Cỗ lực lượng này quá mức mạnh mẽ và thần bí, bình thường cũng chỉ ẩn núp, cũng không tạo thành nhiều bạo loạn lớn, mấy lần tổng lực tiêu diệt, đều không bệnh mà chết.

Bây giờ, Cỗ lực lượng này cấu kết cùng một chỗ với đại hoàng tử, họ càng cần phải vạn phần cẩn thận hơn.

- Tại sao không báo cáo việc này lên cho bệ hạ?

Có người lên tiếng.

- Bệ hạ sẽ không thể nhẫn nhịn đại hoàng tử cấu kết với thánh giáo, việc này đủ để khiến hắn mất vị trí Thái Tử.

- Không thể.

Dương Ngạn Châu lắc đầu, nói tiếp.

- Trong mắt bách quan và bệ hạ, ngự sử trong triều đều đã là người của chúng ta, không nói đến bệ hạ sẽ không tin tưởng, có thể cho rằng chúng ta đang vu oan hãm hại hay không, chúng ta nắm chứng cứ xác thật về việc này quá ít, tùy tiện xuất thủ, ngược lại trăm hại mà không có lợi.

Có người thở dài.

- Giữ lấy thánh giáo này, đến cùng là kẻ gây họa, chưa diệt trừ thánh giáo, chúng ta ngày đêm khó ngủ.

Trừ thánh giáo, nói thì dễ làm lại rất khó.

Nếu như thánh giáo dễ diệt trừ như vậy thì triều đình đã sớm không cho phép họ xuất hiện ở Tề Quốc.

Trừ không được, lại không thể dung túng, chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc.

Tiền Tài Thần quay lại nhìn Tiền Đa Đa, hỏi.

- Đa Đa, ngươi có ý nghĩ gì về việc này không?

Tiền Đa Đa đang bưng chén trà, ngụm nhỏ uống nước trà, nghe vậy nhìn Tiền Tài Thần, nói.

- Ta không có ý tưởng gì, cha, trà của người nguội không, để ta châm cho người thêm chút.

Tiền Tài Thần nhìn hắn, nói.

- Sau này cha sẽ không mời đạo sĩ và hòa thượng đến trị ngươi nữa, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi.

- Ta thì có ý kiến gì.

Tiền Đa Đa đặt chén trà xuống, nói tiếp.

- Thánh giáo kia, muốn trừ thì trừ thôi, phải binh đi đánh là được, ta còn có biện pháp nào?

Có người nhíu mày nói.

- Bình thường thành giáo ẩn núp rất sâu, cũng không phải loại phản loạn tạo phản, sao chúng ta có thể dẫn binh đi đánh, đánh làm sao, lãng phí tài lực nhân lực cùng vật lực, không có kết quả, triều đình cùng bệ hạ sẽ không trách tội sao?

Tiền Đa Đa điều chỉnh tư thế dễ chịu một chút, uể oải nói.

- Vậy thì ta không còn cách nào, người ta là thánh giáo không tạo phản, ngươi còn có thể bức bọn hắn tạo phản?

Quan viên kia tức đỏ mặt.

- Ngươi!

- Chậm rãi.

Tiền Tài Thần phất tay, suy nghĩ một lát rồi nhìn Triệu Di nói.

- Điện hạ, chuyện này vẫn còn một biện pháp có thể xem xét.

Dương Ngạn Châu lại lắc đầu, nói.

- Tuy phương pháp này tốt nhưng mà có chỗ thiếu hụt, chuyện thánh giá rất quan trọng, rất nhiều bách tính đều bị họ lừa gạt, chỉ có đại hoàng tử và tam hoàng tử mới có thể trấn an lòng dân, bây giờ đại hoàng tử giám quốc, tay cầm quyền cao nếu hắn sai khiến tam hoàng tử tiêu diệt toàn bộ nghịch tặc, vậy chẳng phải chúng ta lại không công mà lui?

Triệu Tu Văn gật đầu.

- Như thế chính là tự chui đầu vào rọ, kế này không thể.

Người khác đang ngồi nghe như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết mấy người kia đang nói cái gì, chỉ có thể yên lặng cúi đầu uống trà, che giấu vẻ cứng ngắc trên mặt.

Ánh mắt Tiền Tài Thần lần nữa nhìn về phía Tiền Đa Đa.

Không đợi hắn mở miệng thì Tiền Đa Đa chậm rãi đứng lên, nói.

- Cha, ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, không có mười ngày nửa tháng thì không tốt, cái gì ta cũng không biết, cũng không có ý kiến gì, các ngươi trò chuyện đi, ta đi về ngủ trước.

Nói xong thì hắn lảo đảo đi ra ngoài.

Tiền Tài Thần kinh ngạc, sau đó khoát tay nói.

- Đi thôi.

Hắn nhìn về phía tam hoàng tử, hỏi.

- Điện hạ, kế này như thế nào?

Triệu Di khẽ gật đầu.

Triệu Tu Văn cười to nói:

- Rất tốt!

Dương Ngạn Châu đứng lên, cười nói:

- Bút tích của thần, bút tích của thần.

Bọn người còn lại.

Vừa rồi họ nói cái gì?

Hiện tại họ đang nói cái gì?

Tại sao mình một chữ cũng nghe không hiểu?

Bởi vì kinh sư diễn ra cuộc chiến giữa đại hoàng tử cùng tam hoàng tử đã đủ loạn, hôm nay một phong cấp báo vào kinh, vốn là gợn sóng cuồn cuộn trên mặt hồ, ném vào một viên đá, nhấc lên thao thiên cự lãng.

Thánh giáo làm loạn Hội Châu, một ngày trước mấy chục loạn phỉ thành giáo xâm nhập vào huyện nha, cướp tiền thuế, tuy huyện nha không bị thương vong nhưng Hội Châu là vùng đất lệ thuộc vào Kinh Đô lại có người dám can đảm ở vùng đất Kinh Đô tạo phản, trong mấy chục năm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Việc này tuy nhỏ nhưng mức ảnh hưởng quá nghiêm trọng, bởi vậy triều đình đại loạn, ngay cả bệ hạ bị bệnh lâu ngày cũng bị việc này làm cho kinh động, hiếm thấy tự mình lâm triều, hạ lệnh đại hoàng tử tự mình đốc thúc việc này, không được sai sót!

Thánh giáo là một tổ chức nghiêm mật, sức ảnh hưởng tại dân gian không nhỏ, nếu triều đình phải binh tiêu diệt toàn bộ, chắc chắn phải

có một vị có thân phận địa vị tương xứng với hoàng tử tọa trấn.

Bây giờ trong kinh cũng chỉ có đại hoàng tử và tam hoàng tử phù hợp.

Năm ngày trước tam hoàng tử bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, người gánh chuyện này chỉ có thể rơi xuống vai đại hoàng tử.

Hằng Vương Phủ.

Triệu Tranh tức giận hét lên với thanh niên họ Phương.

- Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết, người của các ngươi đang làm gì, trùng kích quan viên, các ngươi muốn tạo phản, các

ngươi muốn tạo phản sao?

Sắc mặt Triệu Tranh đỏ lên, cả giận nói tiếp.

- Ngươi biết chuyện này mang đến cho bản Vương bao nhiêu phiền toái không?

- Điều đó không thể nào!

Sắc mặt Phương Ngọc âm trầm, nói tiếp.

- Không có mệnh lệnh của nương nương, giáo chúng trong thánh giáo sẽ không tự ý làm chủ, chuyện này chắc chắn có người âm mưu hãm hại!

- Âm mưu hãm hại?

Triệu Tranh nhìn hắn, càng thêm tức giận.

- Trừ các ngươi ra thì còn có người nào có lực lượng lớn như vậy, không phải các ngươi, chẳng lẽ là Triệu Di sao?

- Huyện lệnh Hội Nguyên là người của chúng ta.

Phương Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không biểu tình nói.

- Chúng ta muốn đánh chiếm huyện nha Hội Nguyên, căn bản không cần như thế.

Tâm trạng Triệu Tranh không ổn định, nhìn hắn kinh nghi nói.

- Ý ngươi là đây đều do Triệu Di giá họa cho các ngươi, vì muốn tiêu diệt toàn bộ thành giáo các ngươi?

Phương Ngọc nhìn hắn, thản nhiên nói.

- Hắn vì cái gì, không phải bây giờ Thái Tử điện hạ đã biết rồi sao?

Triệu Tranh một lần nữa ngồi trở lại, sắc mặt thay đổi càng thêm âm trầm.

Thánh giáo là hậu thuẫn mạnh mẽ của hắn, những ngày này, tranh đấu với Triệu Di, hắn đã thua quá nhiều, hắn còn trông cậy vào thánh giáo có thể giúp hắn lật bàn, sao lại đi diệt trừ họ?

Đối với mệnh lệnh phụ hoàng ban cho hắn thì không thể nào không quan tâm đối với việc này, nếu như không làm được một chút thành tích, phụ hoàng cùng quần thần sẽ xem hắn là cái gì, chỉ sợ Triệu Di sẽ phải cười đến điên?

Hắn ngẫm lại, hoảng hốt trên mặt thay bằng một tia cười giễu, nói.

- Triệu Di, việc do chính người gây ra thì chính mình đi giải quyết đi, bản Vương phái ngươi đi Hội Châu diệt phỉ, chẳng lẽ ngươi dám

kháng chỉ sao?

Sau lưng hắn, một lão giả tiến lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Điện hạ, có phải ngài đã quên hay không, năm ngày trước Phong Vương đã bị bệnh, bệnh nặng không thể xuống giường, thái y nói ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng.

- Ngươi nói cái gì?

Một lát sau, trong điện có tiếng mắng gào thét giận dữ, cùng tiếng va chạm của bàn ghế, rất lâu không ngừng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận