Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1072: Yêu Cầu Quá Đáng




Chương 1072: Yêu Cầu Quá Đáng

Chương 1072: Yêu Cầu Quá Đáng

Thái độ của công chúa điện hạ cực kỳ kiên quyết, lão giả họ Vương thở dài, chậm rãi đứng lên.

Không thể phủ nhận, trong khoảng thời gian này hắn đã bị tài lực và thế lực của Cảnh Vương làm cho kinh hãi thật sâu.

Tài lực hùng hậu hạng gì mới có thể tạo ra một thế ngoại đào viện ngay trong vùng đất hỗn loạn; thế lực mạnh mẽ cỡ nào mới có thể thống nhất vùng đất hỗn loạn bạo loạn mấy chục trên trăm năm?

Bọn họ có Thiên Phạt, có thần binh lợi khí, còn có một đám thủ hạ có thực lực hơn người.

Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ hết sức của hắn, lo gì chuyện lớn không thành?

Nhưng việc này chỉ có thể đưa ra từ công chúa điện hạ, điện hạ không muốn hắn cũng không có biện pháp.

Trên mặt hắn lộ ra một tia áy náy rồi nói.

- Lão thần mạo muội, xin điện hạ thứ tội.

- Không sao.

Dương Liễu Thanh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa cây xanh um tươi tốt trong núi rừng, có hương hoa không biết tên từ bên ngoài bay vào, nàng hít thở thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.

- Kế lớn để khôi phục triều đại, đợi đến khi điện hạ dưỡng tốt thân thể, lại bàn bạc kỹ hơn.

Lão giả họ Vương nhìn nàng dừng nói một chút, sau đó mới mở miệng lần nữa.

- Lão thần lo lắng... Tĩnh Vương điện hạ.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, hỏi:

- Dương Phủ làm sao?

Lão giả thở dài, nói tiếp.

- Tĩnh Vương điện hạ... khiến lão thần rất thất vọng.

Hắn vốn chỉ có một chút thất vọng nho nhỏ đối với Tĩnh Vương, nhưng từ khi tới đây, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cảnh Vương, hắn không dám so sánh Tĩnh Vương với Cảnh Vương, mà chung quy vẫn không tự chủ được nhớ tới vị Tấn Vương kia.

Mới đầu hắn còn có thể dùng lí do Tĩnh Vương tuổi còn nhỏ, ngang bướng một chút cũng là chuyện bình thường để tự lừa gạt chính mình, nhưng so về tuổi tác, Tấn Vương còn nhỏ hơn Tĩnh Vương một chút, nhưng người ta sao lại... haizz

Mỗi lần nghĩ tới hai người đồng lứa lại có sự chênh lệch rất lớn, thất vọng trong lòng của hắn biến thành tuyệt vọng.

Nếu vẫn một mực để Tĩnh Vương cứ tiếp tục như vậy, xem như bọn họ may mắn thành công đoạt được quyền hành thì đứng trên lập trường của bách tính Võ Quốc, còn không bằng để nghịch tặc giết huynh giết cha kia làm Hoàng Đế.

Dương Liễu Thanh thở dài, trên mặt khó tránh khỏi hiện ra một tia thất vọng, lại rất nhanh biến mất.

Nàng cười cười rồi nói.

- Tuổi tác của Dương Phủ vẫn còn nhỏ, lại có Thừa Tướng ở bên cạnh dạy bảo, nhất định có thể bỏ được tính tình ngang bướng.

Lão giả họ Vương gật đầu, hắn cũng chỉ có thể dùng lý do thế này để lừa gạt mình.

Dương Liễu Thanh ngẫm lại, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng lên rồi nói tiếp.

- Nếu sự bá chịu dạy bảo hắn, chắc hẳn hắn rất nhanh có thể bỏ tính tình ngang bướng, Tấn Vương Lý Hàn kia chính nhờ được sự bá dạy bảo, ta nhớ trước đó sự bá có nói qua, trước kia Lý Hàn cũng rất ngang bướng.

Lão giả họ Vương cũng không nghi ngờ đối với lời nói của Công chúa điện hạ.

Tĩnh Vương điện hạ không sợ trời không sợ đất nhưng sau khi trải qua ba ngày giải đề toán trong phòng tạm giam thì Cảnh Vương đã trở thành người hắn sợ nhất.

Thậm chí trên đường hắn nhìn thấy Cảnh Vương đều sẽ đi vòng qua.

Ninh Viễn hắn trốn ở phía sau cây tè ra quần cũng không nguyện ý nhìn thấy Cảnh Vương.

- Nếu là Cảnh Vương, có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Lão giả ngẫm lại, lại lắc đầu nói tiếp.

- Nhưng Tĩnh Vương điện hạ nhất định sẽ cực kỳ kháng cự đối với việc này, huống chi vô luận như thế nào, điện hạ cũng là con trai trưởng của Tiên Đế, là hoàng thất chính thống, tiên sinh dạy bảo điện hạ cũng nhất định phải là nhà nho lớn cực kì có danh vọng, nếu bái Cảnh Vương làm sư, ngày sau sợ rằng sẽ sinh ra rất nhiều chuyện gây bất lợi cho đại nghiệp.

Công chúa điện hạ bái sư, thông tin này đã không thể tưởng tượng được.

Hoàng tử Võ Quốc, tương lai trở thành Hoàng Đế, bái Vương gia Cảnh Quốc làm sư, thế này thì danh bất chính, ngôn bất thuận, khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, cực kỳ bất lợi đối với đại kế sau này của bọn hắn.

Một khi bị người có quyết tâm sử dụng sẽ trở thành trở ngại cực lớn trên con đường tiến lên của bọn họ.

- Có thể nhận được sự dạy bảo của sự bá là phúc khí tu luyện được mấy đời của hắn.

Dương Liễu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, nói tiếp.

- Chỉ sợ sự bá không muốn.

Lão giả họ Vương ngẫm lại rồi nói.

- Có thể trở thành thầy giáo của hoàng đế trong tương lai, tại sao Cảnh Vương lại không muốn?

- Có thể xem hoàng đế Cảnh Quốc như nửa đệ tử của hắn, phần lớn công chúa hoàng tử trong Hoàng thất Cảnh Quốc cũng là đệ tử của sư bá, thêm một Dương Phủ, thiếu một Dương Phủ, cũng có gì khác biệt? Huống chi...

Ánh mắt nàng ngoài cửa sổ thu hồi lại, lẩm bẩm nói.

- Huống chi, sự bá hắn rất lười.

Túy Mặc mang thai đã mấy tháng, không vận động mạnh nhưng bình thường vẫn nên đi dạo nhiều một chút, sau khi Lý Dịch ăn xong thì gặp nàng tại chỗ ngoặt, theo nàng đến tiệm Từ Phúc Ký nếm mấy loại bánh ngọt mới ra, lúc này mới đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong tay Vệ Lương cầm một cái ống nhòm ngồi ở bên ngoài, nhìn chằm chằm mặt đường rất lâu, nếu như không phải một cái tay khác của hắn không đặt ở vị trí vừa đi vừa luật động, Lý Dịch nhất định sẽ cảm thấy hắn đang làm chuyện gì đó xấu xa.

Khi Vệ Lương để ống nhòm xuống mới phát hiện Lý Dịch đã đứng bên cạnh hắn, một mặt sợ hãi thán phục nói.

- Cảnh Vương điện hạ, nếu dùng vật này trên chiến trường, chẳng lẽ có thể tận mắt thấy động tĩnh của quân địch cách xa mấy dặm?

Trong lòng Lý Dịch có chút cảm thấy chua xót cho người Võ Quốc.

Ống nhòm này đã sớm trang bị cho quân đội Cảnh Quốc, Vệ Lương làm tướng lãnh canh giữ biên cương, chức vị không hề thấp, thế mà chưa nghe nói qua vật này.

Ngẫm lại hoàng tử Võ Quốc còn đứng trên đường chảy nước miếng đối với mứt quả, mọi việc cũng không quá nào kỳ quái nữa.

- Thích không thích thì tặng cho ngươi.

Lý Dịch không phải một người keo kiệt, giá bán thứ này không cao, được mài ra từ pha lê, có thể đáng giá mấy đồng tiền?

Hài tử bên trong trại cũng bắt đầu chơi viên bị Lưu Ly.

- Tặng cho ta?

Vệ Lương kinh ngạc, âm thanh nói chuyện có chút run rẩy.

Lý Dịch gật đầu.

- Tặng cho ngươi.

Sắc mặt Vệ Lương xoắn xuýt cực độ, một lát sau mới khó khăn nói.

- Không, vật này quá quý giá, ta không thể nhận.

Lý Dịch khoát tay, cũng không giải thích, trực tiếp đi vào trong Vương phủ.

Vệ Lương cầm Thần Khí trong tay được hắn mệnh danh “Thiên Lý Nhãn”, có một loại cảm giác không chân thật.

Thứ này, hiện tại thật sự thuộc về hắn?

Một hồi lâu, hắn mới tiếp nhận hiện thực, ánh mắt nhìn về phía trước tràn ngập sùng kính cùng cảm kích, tuy bóng người kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa.

Cảnh Vương điện hạ, thật sự là một người rất tốt.

Túy Mặc nghỉ ngơi trong gian phòng, Như Nghi và Nhược Khanh đã ra ngoài, Lý Dịch tản bộ một vòng trong phủ, trước khi đi đến cửa sân của Dương Liễu Thanh, cước bộ hắn dừng lại, quay người đi vào.

Hiện tại nàng đã có thể tiến hành vận động nhẹ, đang ở trong sân làm một số động tác khôi phục.

Dương Phủ cũng ở trong sân, ngồi xổm trên cửa phòng chơi dế, nhìn thấy Lý Dịch đến, cả người run rẩy một chút lại nhìn tỷ tỷ mình ở trong viện, lúc này mới yên lòng lại.

- Sư bá.

Lý Dịch phất tay đối với Dương Liễu Thanh, ra hiệu nàng không cần khách khí, lão đầu họ Vương cũng ở trong sân, vừa rồi giống như đang nói gì đó với Dương Liễu Thanh, nhìn thấy Lý Dịch đến thì khẽ gật đầu ra hiệu, không nói thêm gì nữa.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Ta tới muốn nói một chút, bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ quay về Thục Châu, người chuẩn bị một chút, đến lúc đó cùng ta trở về.

Dương Liễu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nói.

- Ừm, ta đã biết.

- Chuyện này...

Lý Dịch liếc nhìn Dương Phủ ngồi ở cửa một chút, nói tiếp:

- Ta đi đây.

- Sư bá.

Khi hắn đi tới cửa, bên tại bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

Lý Dịch nghe được âm thanh của Dương Liễu Thanh có chút do dự, hắn quay đầu lại nhìn nàng, hỏi.

- Còn có chuyện gì sao?

Trên mặt Dương Liễu Thanh có một tia do dự, nhẹ cắn môi dưới, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói.

- Ta, ta có một yêu cầu quá đáng.

Lý Dịch nghi hoặc hỏi:

- Yêu cầu quá đáng gì?

- Ta, ta...

Lý Dịch nhìn nàng, phát hiện sắc mặt nàng có chút hồng, nói chuyện ấp a ấp úng, như muốn nói việc gì đó cực thẹn thùng.

Bỗng nhiên hắn giật mình đứng nguyên tại chỗ, tự nhủ không thể nào.

Hắn là sự bá của nàng!

Trong này kém mấy bối phận nha!

Như Ý sẽ đánh sưng cái mông của hắn!

- Sư bà cảm thấy, Dương Phủ hắn thế nào?

Lý Dịch nhìn Dương Liễu Thanh, sững sờ chớp mắt một cái, sau đó lấy lại tinh thần, nói:

- Tạm được

- So với Tấn Vương Lý Hàn thì sao?

So sánh với Lý Hàn... Cái này cũng có chút đả kích người khác.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, nói.

- Tuy Dương Phủ hắn có chút ngang bướng nhưng bản tính không xấu.

Lời nàng còn chưa dứt, bỗng nhiên Dương Phủ ngồi xổm ở cửa phòng chơi dế nhảy dựng lên.

Mặt mũi hắn tràn đầy giận dữ, chỉ một nha hoàn vừa mới quét dọn gian phòng xông đang đi ra từ trong phòng, nổi giận mắng.

- Ngươi không có mắt à, không thấy được đại tướng quân uy vũ của ta à, nếu như ở Võ Quốc, bản Vương sớm đã sai người chặt đầu ngươi.

Sắc mặt nha hoàn không cẩn thận giết chết dế trở nên trắng bệch, toàn thân phát run.

Lý Dịch đi qua, vỗ bả vai nha hoàn kia, cười nói.

- Không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi.

Đợi sau khi nha hoàn kia rời đi, hắn liếc nhìn Dương Phủ một chút, sau đó Dương Phủ lập tức lui lại mấy bước, kinh hoàng nói.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Lý Dịch chỉ liếc hắn một cái, không để ý đến hắn nữa, đi đến trong sân nhìn Dương Liễu Thanh, hỏi:

- Vừa rồi muốn nói gì với ta?


Bạn cần đăng nhập để bình luận