Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 859: Thoái Hóa Đạo Đức



Chương 859: Thoái Hóa Đạo Đức





----------------------

- Ngày hôm nay đóng cửa Câu Lan sớm đi, buổi tối giao thừa chắc cũng không có bao nhiêu khách, sang năm mới lại nghĩ mấy ngày, sau đó lại bận rộn cũng được.

Lần nữa đi ra từ Câu Lan, Lý Dịch ôm trong ngực một đống đồ, phần lớn là kịch bản, là mấy thứ nàng muốn mang đến hẻm Dương Liễu xem mấy ngày kế tiếp.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Ngày mai là mùng một, có thể nghỉ một ngày, sau mùng hai, khách sẽ nhiều lên, đến trước Nguyên Tiêu cũng không thể nhàn rỗi, những năm qua khách vào những ngày này bằng được với mấy tháng bình thường.

- Bạc vĩnh viễn cũng kiếm lời không hết, như thế này thì mất đi tính toán ban đầu.

Lý Dịch lắc đầu, lúc muốn mở miệng nói tiếp, bỗng nhiên cầm một chồng sách trong tay ném lên không trung, cúi người đỡ một lão giả chống quải trượng, suýt nữa té ngã, sau đó mới duỗi ra một cái tay khác, để một chồng thư tịch kia vững vàng rơi trên tay.

- Lão nhân gia, người không sao chứ?

Thấy lão giả kia đứng vững, hắn mới buông tay ra hỏi.

Lão giả khoát tay, trên dưới dò xét hắn vài lần, nói.

- Người trẻ tuổi, thân thủ không tệ.

Lý Dịch nhìn hắn, nếp nhăn trên mặt như vỏ cây, theo tướng mạo mà nhìn, còn già hơn Nhị Thúc Công một chút, kinh ngạc nói.

- Không biết lão nhân gia bao nhiêu tuổi?

Trên mặt lão giả có khuôn mặt giống như cây khô lộ nét tươi cười, vuốt chòm râu, nói.

- Lão hủ năm nay bảy mươi ba.

Lão giả lời vừa nói, trên mặt Uyển Nhược Khanh bên cạnh hiện ra kinh ngạc.

Người bình thường có thể sống tới 50 tuổi thì đã coi như sống thọ, 60 tuổi rất ít, càng thưa thớt, có thể sống đến bảy mươi tuổi đã có thể xem nhân vật lão tổ tông, còn giống như lão giả này, lão tổ tông tuổi tác lớn như vậy còn một mình một người ra ngoài đi dạo, càng thưa thớt.

Lý Dịch cũng biết bảy mươi ba ở thế giới này đại biểu ý nghĩa, nghi ngờ nói.

- Sao lão nhân gia lại một người ở bên ngoài, người nhà ngài đâu?

Trên mặt lão giả thủy chung mang theo nụ cười, nói:

- Ha ha, lão hủ chỉ là ở trong nhà buồn chán, một mình đi ra dạo chơi.

Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn luôn dán lên thân người trẻ tuổi trước mặt.

Hầu Gia, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu trẻ tuổi nhất Cảnh Quốc, có danh xưng đệ nhất tài tử Cảnh Quốc, thơ văn vô song, thông hiểu kinh nghĩa, cũng là nịnh thần trong miệng Thôi Thanh Trạch nhắc đến.

Qua chuyện vừa rồi, lão đã có hiểu biết sơ bộ đối với hắn, nhưng nếu muốn đưa kết luận cuối cùng, còn hơi sớm.

Bởi vậy, mới có một màn như vừa rồi, cùng với tiến hành thăm dò.

Hắn nhìn Lý Dịch, cười nói.

- Ngươi…

- Ha ha, vậy thì lão nhân gia tiếp tục đi dạo, chúng ta đi trước, trên đường cái nhiều người, lão nhân gia bước đi nhớ phải cẩn thận chút, tuyệt đối đừng để ngã chổng vó.

Lý Dịch cũng cười, liếc nhìn một hướng khác một chút, quay đầu nhìn Uyển Nhược Khanh, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lão giả chống quải trượng đứng trên đường cái, ánh mắt nhìn qua phía trước, cho đến khi bóng dáng người tuổi trẻ và nữ tử kia biến mất, hé miệng mới chậm rãi khép lại.

Một người trung niên từ phương hướng Lý Dịch vừa rồi liếc liếc đi tới, vô cùng ngạc nhiên nói:

- Phụ thân đại nhân, cái này…

Trên mặt lão giả lộ ra vẻ suy tư, một lát sau mới hỏi.

- Vừa rồi lão phu ngã, có phải có chút giả hay không?

- A.

- Đúng hay không?

Trung niên nam tử gật đầu, thấp giọng nói:

- Đúng.

- Quá giả.

Lý Dịch lắc đầu.

- Mới vừa rồi muội không chú ý tới sao?

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Không, lúc ta phát hiện, huynh đã đỡ lão nhân gia dậy.

Lý Dịch lắc đầu.

- Lão nhân gia kia tuy tuổi tác không nhỏ nhưng thân thể cực kỳ cứng rắn, hoàn toàn có thể ném đi cây quải trượng kia, vừa rồi hắn thực cố ý ngã xuống, mà bên cạnh còn có một người, từ một nơi bí mật gần đó nhìn chúng ta, rất có thể là đồng đảng của lão.

Tuy vừa rồi lão nhân gia kia rất lớn tuổi nhưng nói đến diễn kỹ, khả năng không bằng một người đóng vai phụ, nếu như ở đời sau, tuyệt đối thuộc về người giả bị đụng bị người đánh chết.

Trên mặt Uyển Nhược Khanh hiện ra vẻ nghi hoặc.

- A, thế nhưng vì sao lão ấy…

- Muội cũng là tâm địa quá tốt, quá đơn thuần.

Lý Dịch nhìn nàng, trịnh trọng nói.

- Bây giờ đạo đức thoái hóa, không còn nhân tâm, những người xấu kia có đủ trò đủ loại, cũng như lão nhân gia vừa rồi, nếu như lão nói lão bị chúng ta đụng ngã, nói lão bị nội thương nghiêm trọng, lôi kéo chúng ta trên đường cái không để cho chúng ta đi, để cho chúng ta bồi một số bạc lớn, chúng ta nên làm gì?

Lại nói, lão còn có một đồng đảng từ một nơi bí mật gần đó, đến lúc đó sẽ giúp lão làm giả nhân chứng, chúng ta phải đi đâu nói rõ lí lẽ?

- A?

Trên mặt Uyển Nhược Khanh hiện ra vẻ không thể tin được, nàng thật không có nghĩ qua, nhưng mà, lão nhân gia như thế, cho dù thực đến quan phủ, cũng sẽ ngồi trên tiền đường, huyện lệnh đều phải hành lễ, cẩn thận hầu hạ, nếu như mọi chứng cứ đều chỉ tội bọn hắn, vậy …

Hồi tưởng lại lão nhân gia mặt mũi hiền lành vừa rồi, nàng nhìn Lý Dịch, không xác định hỏi.

- Thế nhưng, vừa rồi lão nhân gia kia, nhìn không giống như loại người như vậy?

- Vậy muội tin lão hay tin ta?

- Tin huynh.

- Cái này mới đúng, ta sẽ không lừa muội.

Lý Dịch hài lòng gật đầu, lại nhắc nhở.

- Tâm địa muội thiện lương là chuyện tốt, nhưng vạn sự cũng nên để ý một chút, tuyệt đối đừng để bị một ít người không có ý tốt lừa gạt.

Uyển Nhược Khanh nhu thuận gật đầu.

- Ta biết.

- Ngày hôm nay các muội thật không qua?

Hẻm Dương Liễu, bên trong viện nhỏ, Lý Dịch không biết đã hỏi Túy Mặc bao nhiêu lần.

Nàng lắc đầu, nói:

- Không được, ta ở lại đây bồi Nhược Khanh tỷ tỷ, huynh không cần lo lắng cho bọn ta nơi này quạnh quẽ, buổi tối các tỷ muội Câu Lan cũng đều sẽ đến đây, những tỉ muội không thể về nhà cũng sẽ đến cùng chúng ta, làm sao cũng náo nhiệt hơn nhà huynh.

Lý Dịch lắc đầu, cải chính.

- Là nhà chúng ta.

Nàng liếc hắn một cái, lập lại.

- Nhà các huynh.

Lý Dịch giơ lên một cái tay, hỏi:

- Nhà ai?

Khuôn mặt Tằng Túy Mặc đỏ lên, vị trí nào đó thân thể lại truyền tới cảm giác khác thường, đây là thủ pháp hắn quen dùng xử phạt mình, lườm hắn một cái, nói.

- Nhà các huynh!

- Nhà chúng ta.

Vài tiếng ba ba ba, mặt mũi đỏ ửng tựa trong ngực Lý Dịch, nhỏ giọng nỉ non.

- Đừng, huynh đừng như vậy, Nhược Khanh tỷ tỷ còn ở trong nhà.

- Nàng đi tắm rồi, trong thời gian ngắn sẽ không ra.

Lý Dịch quay lại nhìn xung quanh, nói.

- Trừ Tiểu Thúy trốn ở sau cái cây, không có ai nhìn thấy.

- Tiểu Thúy?

Tằng Túy Mặc cuống quít leo ra khỏi ngực Lý Dịch, cầm váy, chạy về phía cây quế trọng viện.

- Tiểu —— Thúy ——

- A, tiểu thư…

Giọng nói vội vàng hấp tấp của tiểu nha hoàn không bao lâu truyền đến tới.

- Tiểu thư, ta có ý.... không đúng, ta không cố ý... Lý công tử cứu mạng!

Tiểu Thúy bị nàng kéo vào trong phòng làm cái gì Lý Dịch cũng không rõ ràng, không bao lâu, chỉ thấy Tiểu Thúy đỏ mặt bưng cái mông chạy ra, một lát sau, Túy Mặc cũng từ trong phòng đi ra.

- Cái này cho huynh.

Nàng giao một phong thư vào tay Lý Dịch.

- Đây là cái gì?

Lý Dịch kinh ngạc.

- Có lời gì, còn không thể nói ngay trước mặt?

- Cái này là Tằng đại nhân đưa cho huynh.

Sau khi nàng nói xong, lại đưa một phong thư khác cho hắn, nói.

- Cái này, là Trần phu nhân cho huynh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận