Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 876: Không Phải Lúc



Chương 876: Không Phải Lúc





----------------------

- Vâng, phụ thân, Trử Bình rất động tâm đối với vị Song Song cô nương kia.

Thôi Tập Tân nói một câu, lại lắc đầu.

- Nhưng mà, vị Song Song cô nương kia khác với những kỹ nữ khác, thân gia trong sạch, xem ra, chỉ có cảm kích đối với Trử Bình, cũng không có tình cảm nam nữ.

- Thân gia trong sạch?

Thôi Thanh Minh có chút trào phúng cười cười.

- Nữ tử thân gia trong sạch, ta đã gặp nhiều.

- Ông từ nơi nào nhìn thấy nhiều cô nương thân gia trong sạch như vậy?

Một giọng nói thình lình vang lên từ bên cạnh, Thôi Thanh Minh quay đầu, ngạc nhiên hô.

- Phu nhân, sao bà lại…?

Phụ nhân xinh đẹp mặt lạnh hỏi.

- Nói, ông nhìn thấy ở nơi nào!

Thôi Thanh Minh ấp a ấp úng.

- Việc này…

- Ông đi theo ta!

Phụ nhân xinh đẹp đưa tay kéo lão vào trong phòng, cửa phòng phanh một tiếng đóng chặt lại.

Thôi Tập Tân đứng trước cửa phòng, lắc đầu, thối lui đến trong sân.

Sau thời gian uống cạn chung trà, cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Thôi Thanh Minh từ trong phòng đi ra, chỉnh quần áo một chút, nói.

- Hôm nay, con bí mật đi gặp vị Song Song cô nương kia một lần, trên đời này, nào có nữ tử mà thân gia trong sạch, chỉ cần có đủ lợi ích, luôn có thể làm cho nàng đưa ra điều kiện để buông xuống sự trong sạch kia.

Trên mặt Thôi Tập Tân hiện ra một tia nghi ngờ.

- Phụ thân có ý…?

Thôi Thanh Minh nói thầm vài lời, Thôi Tập Tân lộ ra vẻ chợt hiểu, gật đầu.

- Hài nhi hiểu rõ.

- Còn có hai ngày nữa sẽ đến Thượng Nguyên, làm việc cẩn thận một chút, không được biến khéo thành vụng.

Thôi Thanh Minh lại căn dặn hắn một câu mới đi ra cửa viện, phân phó với một tên tôi tớ đứng bên ngoài.

- Chuẩn bị xe, đi Kinh Triệu Duẫn phủ.

- Thượng Nguyên của Cảnh Quốc các ngươi thật quá náo nhiệt.

Cho dù đã lãnh hội qua sự phồn hoa của Kinh Đô nhưng cảnh tượng đêm Thượng Nguyên để Lâm Uyển Như sợ hãi thán phục không thôi.

Đường đi đông đúc, khắp nơi có thể thấy được hoa đăng, diễn tạp kỹ đầy đường, bầu trời đêm nở rộ pháo hoa, các loại mỹ thực hai bên đường, nàng đã từng trải qua mấy lần Thượng Nguyên ở kinh sư Tề Quốc, nhưng mọi việc chứng kiến ngày đó hoàn toàn không thể đánh đồng với nơi này.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng bất kỳ một người Tề Quốc nào cũng sẽ không tin tưởng Cảnh Quốc tới nay đều bị bọn họ coi là yếu đuối đã vượt xa bọn họ trong một số phương diện.

Như Nghi quay đầu nhìn nàng, cười nói.

- Nếu Lâm muội muội thích Kinh Đô, vậy ở chỗ này chơi thêm mấy ngày.

Phía trước, hai nữ đang nói chuyện, Lý Dịch nắm tay Vĩnh Ninh và loli ngạo kiều để phòng các nàng bị lạc bên trong biển người.

Tuy bên trong đám người chung quanh, Liễu Minh và thị vệ, cao thủ trong cung nhiều vô số kể, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất.

Ngày hôm nay không mang tiểu gia hỏa đi ra, cả ngày nó đã không ngủ, dựa theo thông lệ trước đây, một giấc này một mực sẽ ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc đi ngang qua một sạp hàng mứt quả, Lý Dịch mua mấy xâu mứt quả thập cẩm, đưa cho Tiểu Hoàn, Vĩnh Ninh và loli ngạo kiều mỗi người một chuỗi, quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Muốn ăn một chuỗi không?

- Ấu trĩ.

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, sau khi biểu đạt khinh thường, lựa chọn xâu mứt có nhiều bồ đào nhất.

Người một nhà có cơ hội đi ra ngoài dạo chơi không nhiều, riêng náo nhiệt như thế, mỗi năm nhiều lắm chỉ diễn ra ba lần hoặc bốn lần thôi.

Vừa căn dặn các nàng lúc ăn mứt quả cẩn thận đừng làm bị thương chính mình, vừa dứt lời đã có một trận âm thanh cực kỳ thô bạo truyền đến từ phía sau.

- Tránh ra, tránh ra, nha môn Kinh Triệu Phủ bắt khâm phạm triều đình, tránh ra, tránh hết ra!

Mấy twn quan sai mặc nha phục từ phía sau mạnh mẽ đâm tới, động tác cực kỳ thô lỗ, có khối người đi đường bị bọn họ chen lảo đảo hoặc bị đạp đổ, cũng chỉ có thể thầm mắng xúi quẩy, không dám biểu hiện ra ngoài.

Một nam bộ khoái chuẩn bị đẩy về phía Lý Dịch, nhưng trước đó đã bị người đè bả vai lại.

Tên bộ khoái kia nhíu mày mắng.

- Đồ hỗn trướng, con mắt ngươi mọc trên mông sao, không thấy quan sai đang phá án à, tránh ra, nếu như hỏng đại sự, ngươi gánh được trách nhiệm sao!

Vừa dứt lời, hắn cảm giác được có một đồ vật cứng rắn đè vào trên lưng hắn.

- Tên mắt chó nhà ngươi.

Sau đó, lại có một giọng nói âm nhu truyền vào trong tai hắn.

Đối với bọn hắn, làm việc cho nha môn, vô luận giọng nam nhân hay giọng nữ đều chẳng sợ hãi, nhưng loại giọng bất nam bất nữ này lại là đáng sợ nhất.

Phàm là trên đường nghe được loại giọng nói này đã nói lên nơi này còn có một đại nhân vật nào đó trong cung, mà vô luận người nào trong cung cũng không phải bọn họ bao gồm Phủ Doãn đại nhân của bọn họ có thể đắc tội nổi.

Bộ khoái kia run một cái, lập tức nói.

- Thứ tội, thứ tội, chúng ta chỉ phụng chỉ đuổi bắt khâm phạm triều đình, không phải có ý kinh động.

Người kia trong bóng tối cũng không nói chuyện tiếp, bộ khoái kia cảm nhận được đồ vật cứng rắn bên hông biến mất mới buông lỏng một hơi, lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có dòng người mênh mông.

Một người sau lưng hỏi.

- Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?

Hắn có chút ảo não chỉ một con đường khác, nói.

- Đi vòng qua theo hướng đó.

- Khâm phạm triều đình?

Lý Dịch nhíu mày, dòng người đêm Thượng Nguyên ở Kinh Đô vốn đông đúc nhất năm, cũng là lúc dễ dàng phát sinh hoảng loạn nhất, đầu óc Tằng Sĩ Xuân hồ đồ, thế mà chọn bắt khâm phạm triều đình vào lúc này?

Nhưng mà có Như Nghi và Liễu nhị tiểu thư cùng nhiều hộ vệ trong chỗ tối cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn cho bọn người loli ngạo kiều, hắn chỉ nghi hoặc một chớp mắt, ngay sau đó bị loli ngạo kiều kéo sang một bên nhìn một hoa đăng tạo hình Kim Ngư độc đáo.

Bên kia đường đi.

Tiểu Thúy ôm cánh tay Tằng Túy Mặc, năn nỉ.

- Tiểu thư, người đoán hoa đăng lợi hại nhất, đoán một cái đi mà!

Tằng Túy Mặc nhìn hoa đăng hình dáng khác nhau treo hai bên cánh tay nàng, tức giận nói.

- Ngươi đã có nhiều như vậy, vừa rồi Nhược Khanh tỷ tỷ lại còn đoán cho ngươi hai cái, còn mang thêm được à?

Tiểu Thúy cúi đầu nhìn, sau đó đưa hai cái hoa đăng cho Tiểu Châu sau lưng, quay đầu lại, cười hì hì nói.

- Hiện tại mang được!

Tằng Túy Mặc nhẹ nhàng giật nhẹ tai nàng.

- Đợi đến lúc trở về lại nói, cầm trên tay quá nhiều hoa đăng, còn đi dạo thế nào.

- A.

Tiểu nha hoàn có chút thất vọng cúi đầu xuống, nhẹ a một tiếng.

Sau đó lại như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, hưng phấn nói.

- Tiểu thư, người nói tối hôm nay chúng ta có thể gặp được Lý công tử không?

Tằng Túy Mặc gõ trên đầu nàng một cái.

- Kinh Đô lớn như vậy, không phải ngươi nói gặp là có thể gặp được, đừng nằm mơ nữa.

Tiểu nha hoàn chu miệng.

- Thế nhưng không chắc chuyện gì mà, duyên phận cũng rất kỳ diệu đó nha, tuy Kinh Đô rất lớn, nhưng chỉ cần trái tim hai người cùng một chỗ ai u, tiểu thư, lại đánh Tiểu Thúy nữa thì Tiểu Thúy sẽ bị ngốc đấy.

Diệu Âm Các.

Đêm Thượng Nguyên, những chỗ giải trí như thế này luôn là nơi đông đúc nhất, phụ nhân xinh đẹp đi qua lầu trên rồi lại lầu dưới, chiêu đãi các loại khách nhân, nhìn tới cửa lại có người đi tới, lập tức nghênh đón, ý cười đầy mặt nói.

- Ai u, Trử công tử, ngài lại đến, Song Song đêm nay vẫn đang một mực chờ ngài, đã thoái thác mười mấy đám người rồi đó…

Trử Bình còn có chút không biết làm sao, có chút khó tin nói.

- A, Song Song ở phía trên chờ ta?

- Không phải thế thì sao?

Phụ nhân xinh đẹp kia cười, nói.

- Mấy ngày nay, Song Song vẫn luôn lẩm bẩm, lần trước được công tử xuất thủ cứu giúp, nàng lại không thể báo đáp, trong lòng thật sự hổ thẹn.

Trử Bình ngược lại có chút xấu hổ, vội vàng khoát tay.

- Tiện tay mà thôi, tin tưởng bất kỳ trong lòng người nào có chính khí, nếu gặp chuyện bất bình đều sẽ đứng ra giúp đỡ.

Thôi Tập Tân thấy thế, khẽ lắc đầu, giật nhẹ tay áo hắn, nói.

- Ngươi qua đây.

Trử Bình bị hắn kéo ra một góc, nghi hoặc nói.

- Làm gì?

- Nói ngươi là một con mọt sách, ngươi còn không phục…

Thôi Tập Tân nhìn hắn, bất đắc dĩ nói.

- Ngươi còn không nhìn ra được sao, Song Song cô nương này thích ngươi!

- A?

Trử Bình kinh ngạc.

- Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi có thân phận gì, trưởng tử Trử gia, lớn lên nhất biểu nhân tài, lại vô cùng có tài văn chương, nàng có thân phận gì, một nghệ nhân lấy nhạc mua vui cho người khác, ngày đó nàng bị người ta bắt nạt, là ai đứng ra, khi đó, trong lòng nàng mềm yếu nhất, bất lực nhất, là ngươi cho nàng hi vọng cùng ánh sáng, đối với nữ tử mà nói, bởi vì chuyện này mà khuynh tâm với ngươi, không phải rất bình thường.

Thôi Tập Tân nhìn hắn, chậm rãi nói.

- Từ trước kia cho tới bây giờ, Song Song cô nương không nhận lời mời của người khác, làm sao hết lần này tới lần khác mỗi ngày lúc cùng với ngươi đều đơn độc ở chung, ngươi cho rằng, chỉ vì ngươi đã cứu nàng?

- Ý ngươi là…

Trử Bình kinh ngạc nhìn hắn, lẩm bẩm.

- Song Song cô nương nàng, nàng thích ta?

Thôi Tập Tân vỗ bả vai hắn.

- Nhanh lên đi, đừng để cho Song Song cô nương chờ quá lâu, huynh đệ ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây.

Trử Bình sững sờ tại chỗ khá lâu, trên mặt mới dần hiện ra vui mừng, nhìn Thôi Tập Tân, cảm kích nói.

- Đa tạ Tập Tân chỉ điểm, ta sẽ đi lên ngay!

Nhìn Trử Bình bước nhanh đi lên thang lầu, Thôi Tập Tân tìm một chỗ trong sảnh ngồi xuống, bưng lên một chén trà xanh, nhẹ nhàng lắc lắc, khóe miệng kéo ra một đường cong, nhẹ giọng nỉ non.

- Nhìn thân thể cô nương kia có chút yếu đuối, lấy ham mê của Trử Bình, cũng không biết nàng có chịu nổi hay không?

Trên một chỗ đường đi, mấy tên bộ khoái ngồi tại phía trước một sạp trà, ánh mắt một người nhìn về phía Diệu Âm Các, khá lâu sau mới quay đầu lại hỏi.

- Thủ lĩnh, giờ chúng ta vào được chưa?

Dẫn đầu bộ khoái nhỏ giọng nói.

- Chờ một chút, còn chưa đến lúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận