Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1167: Bắt Đầu Thi Văn



Chương 1167: Bắt Đầu Thi Văn

Chương 1167: Bắt Đầu Thi Văn

Lý Dịch rời kinh năm năm, bây giờ Kinh Đô sớm đã phát sinh biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất.

Loại biến hóa này không chỉ có biểu hiện ở bên ngoài.

Một ít kiến trúc mang tính tiêu chí vẫn còn, nhưng càng nhiều đường đi, hắn đã không quen thuộc lắm, trên triều đình, cũng đã thay đổi khá nhiều về nhân sự.

Ban đầu Hộ Bộ Thượng Thư Tân Hoán sớm vào ba năm trước đã bị bệnh từ quan, Tằng Sĩ Xuân tiếp nhận vị trí của hắn.

Công vụ Hộ Bộ bề bộn, không thể phân tâm, sau khi trở thành Hộ Bộ Thượng Thư thì Tằng Sĩ Xuân tự nhiên cũng không thể lại kiêm nhiệm chức vị Kinh Triệu Duẫn được.

Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu nhiều năm tích góp kinh nghiệm thành cáo già, bằng vào sự nhạy cảm về khứu giác chính trị đã được như

ý nguyện ngồi lên vị trí Kinh Triệu Duẫn.

Ngoài ra, Hình Bộ Thượng Thư vì bệnh mà các lão, Hình Bộ Thị Lang Lưu Nhất Thủ tạm thay vị trí của Thượng Thư, thế hệ này là chỉnh

một chút hai năm.

Nhị thúc Lý Minh Trạch của hắn không ngồi lên vị trí Lại Bộ thượng thư, nhưng bị điều nhập Tam Tỉnh Trung Xu, lấy tuổi này của hắn, trên con đường làm quan sau này còn có thể chen lên trên được một chút.

Trên triều đình, những lão tướng vào năm thứ nhất khi tiến để băng hà, cũng đều lần lượt chào từ giã về dưỡng già, trong năm năm nay, thông qua học viện quân sự, bồi dưỡng không ít tưởng lãnh tuổi trẻ cho Cảnh Quốc.

Những tin tức này, Lý Dịch đều lần lượt nhận qua trong những năm nay, bây giờ nhìn lại tình báo những năm nay rồi chỉnh lý.

Lý Đoạn từ bên trong đi ra, đi đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm quen thuộc.

Hắn hít hít cái mũi mới nói.

- Cha, con muốn ăn Cơm chiên trứng.

Lý Dịch thả những công việc trong tay ra rồi đứng lên, đi tới nhà bếp.

Lý Đoan vui vẻ theo phía sau nói tiếp.

- Cha, sau này có thể để cho Tiểu Nhị cũng nếm thử thức ăn do cha nấu hay không?

Lúc Lý Đoan sáu tuổi đã biết chữ, hai năm nay cũng có thư từ qua lại với Tiểu Nhị, đương nhiên, nhiều khi đều là hắn nói, Lý Dịch viết.

Nội dung trong thư rất ngây thơ, đại khái cũng chỉ là hắn cao lên, nặng lên bao nhiêu, đã có thể từ dưới đất nhảy đến đầu tường thế nào, đồng thời ước định cẩn thận sau này gặp lại sẽ biểu diễn cho nàng xem.

Lý Dịch lấy Cơm ra, thuận miệng hỏi.

- Đoan Nhi, sau này con có muốn cưới Tiểu Nhị làm vợ hay không?

- Muốn!

Lý Đoan mãnh liệt gật đầu nói,

- Chúng ta đã hẹn xong, đợi sau này chúng ta đều lớn lên, Con sẽ cưới nàng, thế thì chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa.

- Như vậy...

Lý Dịch ngẫm lại nói tiếp.

- Vậy vì sao con không tự mình làm cơm chiên trứng cho Tiểu Nhị ăn hả, nếu như Tiểu Nhị thích ăn cơm con nấu, nàng sẽ thường xuyên

đến tìm Con.

Lý Đoan nghe thế trên mặt lộ ra vẻ suy tư, hình như đang cân nhắc.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó đi đến bên người của Lý Dịch rồi nói.

- Cha, người dạy con làm cơm đi!

Lý Dịch đưa cho hắn một quả trứng gà lại nói tiếp.

- Trước tiên đánh trứng gà này.

Muốn bắt được lòng của nữ nhân thì trước hết phải bắt được dạ dày của nàng, đây là một đạo lý Lý Dịch muốn dạy cho Lý Đoan.

Nam nhân của Lý gia, việc khác có thể không biết, duy chỉ có không thể không biết làm cơm.

Minh Châu ăn cơm chiên trứng của hắn thì ăn không vô Cơm của người khác làm, đời này đều không thể rời bỏ hắn, đây chính là ví dụ

tốt nhất.

Lúc trước, Lý Hiên muốn Lý Đoan và Tiểu Nhị kết thông gia từ bé, hắn không đồng ý, nhưng mà, hai đứa bé thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu như thật sự yêu thích lẫn nhau hắn cũng không thể ngăn cản.

Sau này, nếu Lý Hiên lại nhắc đến một loại yêu cầu này, hắn có thể cân nhắc đồng ý trước, dù sao Lý Hiên rất có kinh nghiệm đối với việc sinh nữ nhi, đến bây giờ đã liên tiếp sinh ra ba nữ nhi.

Cảnh Bình năm thứ tư, mùng năm tháng mười một.

Hôm nay là ngày đầu tiên Thọ Ninh công chúa chọn phò mã.

Lý Dịch mang theo Hứa Chỉnh, còn vì hắn chuẩn bị mặt nạ, lúc đi ra cửa phủ thì nhìn thấy hai người từ bên ngoài đi vào.

Đoan Ngọ mười bảy tuổi đã thay đổi trở nên duyên dáng yêu kiều, cũng không còn là cô gái nhỏ mà hắn gặp lần đầu kia rồi.

Lý Hàn cũng không béo như trước kia nữa, gen nhà của Lý Hiên quả thật rất tốt, trong số các hoàng tử công chúa ai cũng không xấu xí, Lý Hàn mười bảy tuổi, sự ngây thơ trên người sớm đã rút đi, quả thực là một mỹ thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh.

Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt mỹ thiếu niên lại vội vàng, vừa đuổi theo thiếu nữ phía trước, vừa giải thích nói.

- Đoan Ngọ, muội tin ta đi, ta và vị muội muội của Vương gia kia thật sự không có một chút quan hệ, nàng, nàng chỉ xem ta là ca ca mà

thôi.

- Nàng xem huynh là ca ca hay là cái gì khác, có quan hệ gì với ta hay sao?

Đoan Ngọ liếc nhìn hắn một cái, sau đó đi vào trong nhà, nhìn thấy Lý Dịch từ bên trong đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vui mừng, vội vàng đi tới, nhưng vừa đi đến một nửa, lại vội vã ngừng bước chân.

Nàng lúc này mới nhớ tới, tin tức ca ca trở về không thể nói cho bất luận kẻ nào.

Lý Dịch xoa xoa đầu nàng, mới ý thức tới hiện tại thiếu nữ đã không phải một tiểu cô nương trước kia nữa rồi, vừa buông tay ra, một giọng nói đã truyền đến bên tai hắn.

Lý Hàn đi đến trước người của Đoan Ngọ rồi nhìn Lý Dịch, cảnh giác nói.

- Ngươi là ai?

Đoan Ngọ từ phía sau hắn đi tới, bất mãn nói.

- Lý Hàn, ngươi làm gì đó?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Người thích muội muội ta?

Đoan Ngọ đỏ mặt, hai tay xoắn cùng một chỗ, nhỏ giọng nói.

- Ca.

Lý Hàn kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi là ca ca của Đoan Ngọ?

Lý Dịch gật đầu nói thẳng.

- Tuy ngươi là Tấn Vương, nhưng mà muốn truy cầu muội muội ta, vẫn cần phải vượt qua cửa ải của ta trước mới được.

Tuy Lý Hàn không biết Đoan Ngọ từ nơi nào xuất hiện một vị ca ca như thế, nhưng lúc này, đương nhiên không thể yếu khí thế, hắn ưỡn

ngực hỏi.

- Cửa ải gì?

- Gần đây ta gặp được một nan đề toán học, chỉ cần ngươi có thể giải ra, ta sẽ đồng ý cho người truy cầu muội muội ta.

Lý Hàn nghe thể kém chút cười ra tiếng, xem ra vị ca ca này của Đoan Ngọ còn không biết hắn là viện trưởng của Viện Toán Học, nếu bàn về toán học, toàn bộ Kinh Đô, toàn bộ Cảnh Quốc, toàn bộ thế giới, hắn sợ người nào?

Hắn sợ qua một người, nhưng người kia không ở Kinh Đô, hắn không có ở đây, thiên hạ toán học là thiên hạ của Lý Hàn hắn.

Hắn nhìn Lý Dịch lại cười nói.

- Vấn đề nan giải gì, ngươi nói đi.

- Rất đơn giản, ngươi chỉ cần giúp ta chứng minh.

- Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố là được rồi.

Lý Dịch nhìn hắn lại nói tiếp.

- Ta còn có một số việc, đề này lúc nào chứng minh ra, lại tới nơi này tìm ta.

Lý Dịch nói xong quay người đi ra ngoài, lại trì hoãn một lát hắn sẽ bỏ lỡ trận đầu thi văn.

Lần này người tham dự trận thi văn rất nhiều, chỉ là địa điểm thi đã an bài hơn một trăm cái, liên quan đến hơn mười cái thư viện của Kinh Đô.

Rất trùng hợp, Lý Dịch có địa điểm thi đúng lúc là ở thư viện của Thọ Ninh.

Đây là thư viện hắn năm đó đưa cho Thọ Ninh làm.

Hắn vào thư viện, lấy ra thẻ bài của bản thân, sau khi tìm tới phòng học rồi mang tâm trạng dạo chơi đi vào.

Trận khảo thí này còn chưa có bắt đầu, một địa điểm thi ước chừng khoảng bốn mươi, năm mươi người, tất cả đều ngồi rất nghiêm chỉnh trước bàn của chính mình, ai ai cũng nhìn thẳng không chớp mắt, yên lặng chờ khảo thí bắt đầu.

- Huynh đài, ngươi có muốn bản đề mật mới nhất hay không?

Lý Dịch chưa ngồi được bao lâu, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

Hắn vừa quay đầu, đã thấy một tên mập.

Cái tên mập mạp kia vừa nhìn thấy hắn, hoảng sợ nói.

- Là ngươi!

Lý Dịch khắc sâu trong trí nhớ đối với cái tên mập mạp này, bởi vì hắn mới tới Kinh Đô, còn chưa rảo bước tiến vào cổng thành đobị hắn chào hàng một bộ đề mật bị lộ.

Trí nhớ của tên mập mạp kia đối với hắn có càng thêm khắc sâu.

Người trước mắt là người duy nhất dùng năm văn tiền mua đi mật quyển của hắn bán.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Thế nào, lại có quyền đề mật mới à?

Mập mạp này là một nhân tài, có thể lăn lộn đến địa điểm thi bán giả bài thi cho thí sinh, hắn phát hiện hình như những mập mạp mà hắn nhận biết thì ai cũng rất biết làm ăn.

Lý Dịch nhìn hắn mới nói.

- Dùng quy củ cũ, một giá cũ, năm văn tiền.

Cái tên mập mạp kia liếc hắn một cái, yên lặng đi đến phía trước có một thí sinh, sau đó nhỏ giọng hỏi.

- Huynh đài, bản đề mật mới nhất, mười lượng bạc bán đổ bán tháo, có muốn hay không?

Người kia quay đầu nhìn hắn, kinh nghi nói.

- Thật có đề mật, việc này thật hay giả?

Mập mạp này hiển nhiên có một đầu lưỡi vô cùng linh hoạt, miệng lưỡi vô cùng tốt, đi một vòng ở địa điểm thi, phình cái bụng tiêu giảm mấy phần, hắn lần nữa đi đến trước mặt của Lý Dịch, rút ra một tờ bài thi từ trong bụng nói.

- Một bản cuối cùng, năm văn thì năm văn!

Lý Dịch sờ sờ bên hông ống tay áo, nhìn hắn nói.

- Không có ý tứ, ta không mang tiền.

Cái tên mập mạp kia thở phì phì ngồi ở vị trí bên cạnh Lý Dịch, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện.

Năm văn tiền cũng được, còn muốn lấy không, gặp qua hắc tâm, chưa thấy qua người nào còn hắc hơn mình!

Hắn vừa ngồi ổn định tại vị trí mình, cuối cùng đã có giám khảo từ bên ngoài đi vào, quét nhìn phía dưới một chút, nghiêm nghị nói:

- Đồ vật không có quan hệ với khảo thí thì mang lên phía trước, nếu như ở trong quá trình khảo thí ta mà phát hiện, mọi thứ xử lý dựa theo việc gian lận, hủy bỏ tư cách khảo thí.

Lý Dịch

nhìn

những người này ủ rũ để bài thi mình vừa mới mua được lên trên, lại có mấy người đi đến phía dưới cẩn thận kiểm tra một phen, tên giám khảo kia mới hắng giọng, tuyên bố.

- Thi văn bắt đầu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận