Lược Thiên Ký

Chương 998: Nội tu thân, ngoại tu Ma




Đối với cảm ngộ mà Bạch Thiên Trượng nói tới, trong lòng Phương Hành minh bạch giá trị của nó nặng bao nhiêu.

Trên con đường tu hành bây giờ, người có thể chỉ điểm cho Phương Hành đã không nhiều lắm, dù sao con đường hắn đi quá mức bất phàm, con đường kết Tiên Anh, chính là con đường siêu thoát, mặc dù cường đại, nhưng nguy cơ trùng trùng, trừ khi hắn đạt được Thượng Cổ truyền thừa, nếu không căn bản tìm không thấy con đường tham khảo, bởi vì sau Thượng Cổ, quy tắc thiên địa đại biến, người tu hành trở nên gian nan, không còn Tiên Anh xuất hiện, một khi hắn bước lên con đường Tiên Anh, thì đã khác biệt con đường tu hành của người đương thời, cần tự mình tìm tòi phương hướng, hắn một mực không muốn kết anh, cũng có nguyên nhân phương diện này, ở trên tu vi, Đại Bằng Tà Vương hoặc Hồ Cầm lão nhân, thậm chí xem như Đại Thánh Sơn Lão Bạch Viên, người người đều cao hơn hắn, nhưng những lão tiền bối này lại không thể chỉ điểm hắn, bởi vì con đường mọi người đi đã khác biệt.

Vì cái gì Bạch Thiên Trượng nói nội tình của Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ cao hơn Phương Hành?

Bởi vì đối phương thiên tư hơn người không nói, mỗi đi một bước, đều có vô số lão tu sĩ học thức thâm hậu chỉ điểm, để tránh đi sai, tu hành chính là nghịch thiên, cần cẩn thận hành sự, hiện tại đi sai một bước, có lẽ lúc ấy không sao, nhưng mấy chục năm sau, chút sai lầm kia sẽ hại mình tẩu hỏa nhập ma, rơi vào vực sâu vô tận, mà trong mắt thế nhân, truyền thừa đạo thống trọng yếu như vậy, là bởi vì nó có thể để người tránh đi sai bước nhầm, khả năng hiện tại một pháp thuật cơ sở không có ý nghĩa, cũng là tiền nhân dùng vô số tâm huyết mới tổng kết ra, người tu hành thời kỳ Thượng Cổ, cũng không có nhiều thuật pháp như vậy...

- Thái Cổ tu đạo, Thượng Cổ tu thân, đương thời tu pháp, đây là chiều hướng phát triển, cũng là thiên địa quy tắc chú định!

Tùy ý đi tới, dần dần đi vào Ma Uyên, Bạch Thiên Trượng ở phía trước, chắp hai tay sau lưng, thanh âm bình thản truyền trở về:

- Thượng Cổ lại xưng Hồng Hoang, chính là thời đại hắc ám nhất, yêu ma hoành hành, nhân tộc gian khổ, con đường tu hành của nhân tộc thời ấy, cũng khác biệt đương thời, cơ duyên trên trời rơi xuống, đại khí vận gia thân, công lao mấy chục năm hoặc trăm năm, còn hơn người tu hành đương thời ngàn vạn năm tích lũy, bởi vì nhiều Thánh Nhân Tiên Vương ở thời kỳ Thượng Cổ, con đường và đạo quả của bọn hắn, là người đời sau không thể sánh bằng, hơn nữa Thượng Cổ, mặc dù lấy được đạo quả cực kỳ gian nan, nhưng vẫn có hạng người có thể bước ra con đường Chân Tiên, kết thành Tiên Anh, bạch nhật phi thăng, diễn hóa vô số đạo thống, phồn thịnh nhất thời!

- Giới tu hành xuống dốc, cũng không phải sau khi phong thiên mới bắt đầu, trên thực tế, sau Thượng Cổ, con đường tu hành vốn càng khó khăn, cho nên con đường Tiên Anh đoạn tuyệt, thế nhân bắt đầu lựa chọn con đường tu hành Đế Anh thậm chí Thần Anh càng đơn giản hơn, có lẽ ngàn vạn năm sau ngay cả con đường Đế Anh thậm chí Thần Anh cũng sẽ trở nên gian nan, thậm chí nghênh đón thời đại mạt pháp, loại đại thế này là không thể tránh né!

- Vậy ta nên tu pháp?

Phương Hành nghe Bạch Thiên Trượng nói có chút ngoài ý muốn, từ khi hắn đạp vào con đường tu hành đến nay, không có người nói với hắn những đại thế và lý luận này, huống hồ sự tình Bạch Thiên Trượng nói đều quá xa xưa, mặc dù nghe đơn giản, nhưng nếu không phải có nội tình mấy vạn năm chèo chống, thì căn bản không biết những kiến thức nhìn như vô dụng, kì thực ẩn chứa đại đạo lý kia.

- Nếu muốn tu pháp, hiện tại trên thế gian mạnh nhất tự nhiên là Tiên pháp, đạo thống bình thường xem ra, Tiên pháp xa không thể chạm, nhưng đối với một số cổ thế gia, cũng không phải công pháp gì đó không thể được, nếu ngươi thôi diễn Tiên pháp đến cực hạn, tự nhiên sẽ đứng ở đỉnh phong đương thời, chỉ bất quá, bây giờ ngươi và Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, hoặc nói Tiên chủng ở trong Chư Tử Đạo Tràng, cũng không phải chỉ tu hành Tiên pháp đơn giản như vậy, mà phải siêu thoát đương thời, kết nối Thượng Cổ, đạp vào con đường Tiên Anh của các tiên hiền, cùng lúc đó, các ngươi đồng thời phải kiêm tu pháp môn đương thời, cả hai điệp gia, siêu việt không chỉ là đương thời, còn có Thượng Cổ!

Bạch Thiên Trượng lẳng lặng nói, khẩu khí cực kỳ thâm trầm, Phương Hành nghe cũng bị hù dọa.

- Siêu thoát đương thời và Thượng Cổ...

Hắn trừng mắt, thần sắc có chút cổ quái nhìn Bạch Thiên Trượng.

Thái Cổ quá xa xưa, một số bí văn và truyền thừa sớm đã chôn vùi, đối với giới tu hành bây giờ mà nói, thời đại Thượng Cổ chính là thời đại hoàng kim ở trong mắt các tu sĩ, ở trong vô số điển tịch, trăm vạn năm trước là thời đại giới tu hành phồn thịnh nhất, Cổ Thiên Đình chính là vào lúc đó xuất hiện, Tiên Nhân nổi danh thế gian cũng nhiều là ở thời đại kia lưu lại truyền thuyết phi thăng...

Bạch Thiên Trượng bảo Phương Hành đạp vào con đường của bọn hắn, vậy Phương Hành còn có thể tiếp nhận, nhưng nói siêu việt, vậy thì có chút chấn kinh.

- Người tu hành Thượng Cổ chú ý tu thân, cái gọi là Tiên pháp, càng nhiều là người hậu thế ở trên căn cơ mà bọn họ lưu lại, hao tốn vô số tâm huyết thôi diễn ra, vẻn vẹn chỉ là bản thân thuật pháp, đã siêu việt Tiên pháp phù trận mà lúc ấy bọn họ lưu lại, bởi vậy, nếu như có người bước lên con đường tu hành của bọn họ, lại lĩnh ngộ thuật pháp đương thời tới cực hạn, như vậy cả hai hợp nhất, liền có thể siêu việt đương thời và Thượng Cổ, đây là hoàn toàn có khả năng, thậm chí ngay cả Thánh Nhân tổ chức Chư Tử Đạo Tràng, cũng là muốn bồi dưỡng Tiên chủng như vậy, bằng không chỉ là Chân Tiên phi thăng bình thường, há sẽ bị những tiền bối mắt cao hơn đầu kia coi trọng?

- Nói quá đơn giản a...

Nghe Bạch Thiên Trượng nói trịnh trọng, Phương Hành theo bản năng cảm thấy có chút khó khăn.

Thuật pháp đương thời thì dễ nói rồi, coi như Tiên pháp khó được, nhưng hắn tài nguyên phong phú, không lo không có, dốc lòng tu hành trăm năm, chắc hẳn như thế nào đi nữa cũng sẽ có thành tựu, nhưng lên con đường Tiên Anh, bởi vì truyền thừa thiếu thốn, tràn đầy biến số và gian nan, có thể tu thành hay không, vậy không phải vấn đề có chăm chỉ hay không, mà càng cần vận khí rất lớn, về phần muốn kết hợp hai con đường này, biến số và gian nan trong đó thật tăng lên gấp bội, cơ hồ có thể nói rất không có khả năng...

- Không chỉ là nói đơn giản!

Bạch Thiên Trượng quay người, bình tĩnh nhìn Phương Hành, thật lâu mới mở miệng, đáy mắt như có áy náy nhàn nhạt:

- Trước đây ta lợi dụng ngươi báo thù, ở giữa cũng có mấy lần tâm tư do dự, bất quá ngươi chớ trách ta, ta là một người nhẫn tâm, cuối cùng vẫn không có ngăn cản, mà nhìn ngươi đi ra ngoài con đường ta vẽ ra, từ điểm này đã nói, ta đã không có tư cách làm sư phụ ngươi, nếu ngươi hận ta, đại khái ta sẽ còn dễ chịu chút, nhưng ngươi lại không có chút hận ý, thì càng để cho ta tâm tư khó nhịn, trước đây vẫn muốn đền bù tổn thất cho ngươi, cho nên sau khi ngươi bước lên con đường tu hành này, ta cũng không có nhàn rỗi, cuối cùng làm được chút sự tình...

Hắn mở tay, nhẹ nhàng đưa tiểu tháp tới:

- Trong này chính là đền bù tổn thất ta đưa cho ngươi!

- Ừm? Là vật gì?

Phương Hành hiếu kỳ nhận lấy, ở Côn Luân Sơn đã nghe Bạch Thiên Trượng đề cập qua, nhưng chưa hỏi kỹ càng.

- Là một chút trợ lực có thể giúp ngươi đạp vào con đường đỉnh phong đương thời, cũng là chút thành tựu nhỏ bé của ta mấy năm này...

Bạch Thiên Trượng cười có chút miễn cưỡng, như cảm thấy đây hoàn toàn không đủ để đền bù Phương Hành thiếu thốn.

- Khà khà khà khà, Thập Nhất thúc quá khách khí, dù sao ngươi lại không ép buộc qua ta...

Phương Hành cảm thấy hưng phấn, vừa nói khách khí, vừa không chút nghĩ ngợi thu tiểu tháp vào.

- Chính vì không có ép buộc, mới thành duyên phận sư đồ, cũng may tính tình ngươi cởi mở, nếu không đổi thành người khác, đại khái đã triệt để trở mặt với ta rồi!

Bạch Thiên Trượng khẽ cười nói:

- Bất quá đây chỉ là đồ vật trước đó ta chuẩn bị cho ngươi, thích hợp ngươi trước kia, bây giờ ngươi đã khác nhau rất lớn, lại có cơ sở kế thừa con đường của Thượng Cổ Tiên Anh, cho nên lần này đến, ta còn có một số vật khác cho ngươi, có thể giúp ngươi thành công kết thành Tiên Anh, thậm chí phương hướng tu hành này...

- Phương hướng tu hành sau này?

Phương Hành kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thiên Trượng.

Cũng không phải hiện tại hắn có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, nhưng dù sao hắn đã bước lên con đường Tiên Anh khác biệt đương thời, mặc dù Thập Nhất thúc cũng là kỳ tài ngút trời, thực lực phi phàm, nhưng hình như hắn còn không có lợi hại đến cảnh giới có thể ở trên con đường này chỉ điểm mình...

- Cũng không chỉ có công lao của ta, còn có những người khác trợ giúp, ngươi chỉ cần biết con đường này đi thông là được!

Bạch Thiên Trượng lẳng lặng trả lời, trong ngôn ngữ có vài phần tự tin.

- Đến tột cùng là phương pháp gì?

Phương Hành cũng ẩn ẩn có chút kích động, liên tục không ngừng hỏi.

- Tiên Anh tu thân, Ma Anh tu pháp!

Bạch Thiên Trượng trả lời cực kỳ gọn gàng mà linh hoạt, lại khiến cho cả người Phương Hành lâm vào trong khiếp sợ.

- Đây kỳ thật là vì ngươi ở trên Côn Luân Sơn biểu hiện quá mức kinh người, mới để cho chúng ta liên tưởng đến một bước này, lúc trước mọi người đều không biết Ma Anh kia chính là phân thân của ngươi, cho dù biết cũng khó mà tin được, bởi vì Ma Anh kia biểu hiện quá mức loá mắt, các loại đại thuật thần thông đều vận chuyển tới trình độ để cho người ta khiếp sợ, mà chân thân của ngươi, càng được xưng Tiên Anh không tì vết, giống như mỹ ngọc, đã có Tiên Thiên chi lợi, sao có thể không lợi dụng, một tu Thượng Cổ Tiên Anh, một tu thuật pháp đương thời, hai bút cùng vẽ?

Bạch Thiên Trượng nhẹ nhàng nói, trên mặt lại hiện lên nụ cười thản nhiên:

- Đợi thời điểm ngươi song thân dung hợp, chính là ngày siêu thoát cổ kim!

- Nói rất hay, phương pháp này có thể thực hiện!

Phương Hành đang ngơ ngác, còn không kịp trả lời, đã nghe trong thức giới có tiếng tán thưởng, chính là Ma Tổ.

- Ma Anh tu pháp, Tiên Anh tu thân...

Phương Hành cũng nao nao, trầm mặc nửa ngày, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười.

- Nếu lão thiên đã chuẩn bị cho ta con đường này, vậy ta còn có thể tuyển cái khác sao?

Trên mặt Phương Hành nhàn nhạt nở nụ cười, trong tươi cười lại xen lẫn ngoan ý, trầm giọng nói:

- Vậy thì tu thôi!

Ma Tổ nghe vậy, lớn tiếng khen hay:

- Nói rất hay, làm người nếu không thể siêu thoát, vậy còn có ý nghĩa gì?

Trong lòng Phương Hành đã nghĩ minh bạch, thấp giọng cười nói:

- Trước muốn siêu thoát, cũng chỉ có một người thôi!







Bạn cần đăng nhập để bình luận