Lược Thiên Ký

Chương 1030: Nhậm chức Đại Tư Đồ đời thứ ba mươi sáu.


Đang lúc Phương Hành chính nghĩa nghiêm trang đưa ra một điều kiện để mình nhậm chức Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung, ba vị tiên cô đều không có trả lời, lại không nghĩ rằng sẽ có một người khác kêu lớn lên, vừa kêu vừa vọt vào sơn động, trên mặt đầy tức giận bất bình, người này không phải là tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh thì là ai? Lúc này, nha đầu này lại có chút ủy khuất, sau khi nghe người ta nói Phương Hành đã tỉnh lại, liền biết hắn nhất định sẽ thương nghị với ba vị tiên cô cái gì đó, hơn nữa trước đây nàng cũng đoán được chuyện này sẽ liên quan đến mình, cho nên chạy tới nghe lén, kết quả là nghe được các nàng muốn gả mình cho tên tiểu ma đầu này, lập tức tức sôi ruột, muốn nhảy ra phản đối, nhưng sau khi nghe ba vị tiên cô phân tích, khiến cho lòng của nàng càng thêm trĩu nặng, nhất thời không nói ra được lời cự tuyệt, liền chậm trễ mấy hơi công phu. . .

Sau đó nàng nghe thấy Phương Hành nói, hắn thế nhưng lại cự tuyệt. . .

Cái này lập tức làm cho nàng cực kỳ bất mãn, một lòng muốn phản đối chuyện này, lúc thốt ra lại trở thành phản đối Phương Hành!

Nghĩ tới ta đường đường là tiểu công chúa Dao Trì, xinh đẹp như hoa tuổi vừa mới mười sáu, có tiền có diện mạo có địa vị, tu vi không thấp, ai nhìn cũng thích, cái tên này lớn lên tính tình vừa nóng nảy vừa thối, ăn đậu hũ của nữ nhân giống như ăn bánh bao, chỉ là một tay ăn chơi lỗ mãng cũng dám cự tuyệt cưới mình?

Lật trời rồi!

Một ý niệm hiện lên trong đầu hiện lên, lúc đầu tiểu công chúa Dao Trì bụng đầy ý cự tuyệt, bỗng nhiên trở thành đầy bụng ủy khuất cùng bất bình!

- Càn quấy, trưởng bối nói chuyện, ngươi xông vào làm cái gì?

Nhìn thấy Mạc Tiêu Thanh xông vào động phủ đến, Mạc Cô cũng không nhịn được nhíu mày hét lớn.

Các nàng đã sớm phát hiện nàng ở bên ngoài nghe lén, một lời vừa rồi là cố ý nói cho nàng nghe..

- Ta không tiến vào, các ngươi liền bán ta đi.

Tiểu công chúa Dao Trì hét lên, mười phần ủy khuất lại uất ức.

- Tiêu Thanh nha đầu, đây không phải lúc ngươi bốc đồng.

Mạc Cô cau mày nói.

- Ta biết đây không phải lúc bốc đồng, để cho ta gả cho hắn cũng không phải là không thể được, nhưng hắn dựa vào cái gì không chịu cưới ta.

- Một đại cô nương, nói những chuyện này làm gì, ngươi mau đi ra, chuyện này này không cần ngươi xen vào!

Chuyện liên quan đến ta, dựa vào cái gì không cho ta xen vào, ta cứ muốn nói. . .

Trong lúc nhất thời, tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh làm rùm beng với ba vị tiên cô, trong sơn động loạn tung tùng phèo.

- Ông trời ơi, còn có thể tốt một có được hay không. . .

Các nàng ở một bên cãi nhau, làm phiền Phương Hành không nhẹ, nhịn không được thở thật dài một cái, hai tay đè xuống phía dưới, nói:

- Được rồi, đừng ồn ào nữa, ba nữ nhân không cãi nhau đều có thể làm phiền ta quá sức, bốn cô gái cãi nhau còn để cho ta con đường sống hay không?

Nói xong, giống như đang hạ quyết tâm, sẵn sàng tình nguyện hi sinh mình:

- Chuyện này coi như ta ăn thiệt thòi đi, ta đáp ứng cưới ngươi được hay không?

Ba vị tiên cô nghe vậy, ánh mắt cổ quái nhìn lại hắn.

Ngược lại là Mạc Tiêu Thanh thấy hắn sửa lại lời nói, có chút đắc ý nói:

- Vậy còn tạm được. . .

Nói xong, nàng bỗng nhiên sửng sốt:

- A? Ta đáp ứng gả cho ngươi lúc nào?

- Vừa rồi đó!

Phương Hành đương nhiên nói:

- Không cưới ngươi ta sợ ngươi tự sát!

- Gả cho ngươi, ta mới tự sát thì có, ta không đáp ứng. . .

Mạc Tiêu Thanh phát hiện mình nói không rõ ý tứ, vội ồn ào.

- Được được được, không đáp ứng liền không đáp ứng thôi, không cưới cũng được.

Phương Hành trợn trắng mắt:

- Dù sao trong nhà của ta đã có ba người, ta còn ngại mệt khi phải nuôi vợtừ nhỏ đây. . .

- Đã cưới ba người dựa vào cái gì không cưới ta?

- . . .

- . . .

Hiển nhiên hai người này một người cứng rắn, một người ngang ngược, làm cho ba vị tiên cô không biết nói cái gì cho phải, với nhãn lực của bọn nàng, tự nhiên cũng nhìn ra, kỳ thật hai người kia đều không quá mức phản cảm với đối phương, nhưng cũng không có bao nhiêu tình cảm thâm hậu, bình thường các nàng cũng đã nói qua với Mạc Tiêu Thanh, ngược lại phát hiện nha đầu này từ khi bị Phương Hành lừa mang đi một lần, về sau lại đã trải qua chuyện tiên đại tự, trong lòng đã sinh ra hảo cảm như có như không, chỉ có điều, trước kia các nàng đều cật lực áp chế ý nghĩ này của nàng, bây giờ lại muốn thuận nàng bồi dưỡng ra ý nghĩ này, nhưng tính tình của Mạc Tiêu Thanh rất ngang ngược, nếu Phương Hành thuận theo nàng, chuyện này tự nhiên nước chảy thành sông, nhưng Phương Hành cũng cứng rắn, tổn hại người không nể mặt mũi, ngược lại làm cho tình hình có hơi căng thẳng.

Từ trận ầm ĩ của hai người này, lời nói cứng rắn, nhưng cũng không có nói hoàn toàn cự tuyệt, liền có thể thấy tâm tư cự tuyệt của bọn họ thực sự không có nặng nề như vậy, nhưng cục diện trước mắt này, cứ để bọn họ nhao nhao xuống dưới, nói không chừng manh mối còn sót lại đều bị gạt bỏ, chỉ đợi tới lúc bọn họ nói ra tuyệt tình tuyệt ý, đến lúc đó ngược lại không biết nên thu dọn như thế nào, ba vị tiên cô liếc nhau một cái, trong lòng liền đã có chủ ý, Tiên cô cụt một tay Mạc Tâm vỗ thạch án bên cạnh quát:

- Đủ rồi! Các ngươi không được ầm ĩ, việc này sẽ do chúng ta định đoạt, nhưng chúng ta cũng sẽ không ép các ngươi, tạm thời cho các ngươi định ra hôn ước, một năm sau thành hôn, nếu như các ngươi thực sự đều không đồng ý, đến lúc đó hủy bỏ là được!

- Chỉ là hôn ước?

- Một năm sau?

Phương Hành cùng Mạc Tiêu Thanh nghe được, hơi ngẩn người không có lập tức mở miệng phản bác.

Mạc Tiêm tiên cô dậm chân:

- Nếu như người các ngươi đều không có dị nghị gì, việc này liền quyết định như vậy!

Phương Hành cùng Mạc Tiêu Thanh liếc nhau một cái, đều nặng nề hừ một tiếng, sau đó quay đầu qua một bên.

- Ta đi sắp xếp một chút!

Tiên cô cụt một tay Mạc Tâm thấy việc lớn đã định, liền đứng lên đi ra ngoài động.

Không bao lâu sau, nàng trở về lần nữa, thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói với Phương Hành:

- Ngươi ra đi!

Một đoàn người bước ra khỏi hang đá, liền nhìn thấy bên trong thung lũng, tất cả nữ đệ tử Phù Diêu Cung đều đã tụ tập ở một chỗ, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đều lộ ra cực kỳ phức tạp, có người không cam lòng, có người phẫn uất, cũng có người rất tò mò, mà ở trong sơn cốc đã dựng lên một bệ đá, kiểu dáng phong cách cổ xưa, giống như vương tọa, chín vị nữ đệ tử Phù Diêu Cung lần lượt chia nhau đứng sau bệ đá, mỗi người bưng một cái khay có để một bộ cổ bào, một cổ quan, còn có giày vàng, bảo kiếm,..

- Thời gian rất gấp rút, sắp xếp đơn sơ, ngươi đừng có để ý!

Mạc Tiêm dẫn Phương Hành đi tới, rồi trầm thấp hít một tiếng, nhẹ nhàng nói.

- Dù sao đều là giả, có cái gì phải ngại!

Phương Hành chẳng hề để ý nói một câu, cảm thấy các nàng trịnh trọng quá mức.

Nhưng Mạc Từ tiên cô nghe xong, thần sắc ngưng trọng, trịnh trọng nói:

- Đây cũng không phải là giả, lấy tiên bào, đeo đạo quan, ngươi sẽ chân chính Đại Tư Đồ thứ ba mươi sáu của Phù Diêu Cung, tên của ngươi cũng sẽ ghi vào trong điển tạ của Phù Diêu Cung, tất cả lực lượng của Phù Diêu Cung cất giấu trong đạo điển cổ tạ, đều đưa ngươi sử dụng, tương lai dù tìm được Hồng nhi, ngươi thoái vị nhường cho hắn, hắn cũng chỉ trở thành Đại Tư Đồ thứ ba mươi bảy, tính ra, ngươi chính là trưởng bối của hắn, chuyện này, chúng ta hết sức chăm chú, cũng hi vọng ngươi gánh vác trọng trách lớn!

- Tạm thời góp cho đủ số, còn tùy thời thoái vị, ngươi nói nghiêm túc ta cũng phải tin. . .

Phương Hành liếc nhìn vị tiên cô này, thấy thấy lời nàng nói rất không thực tế.

Mạc Từ tiên cô thở dài, nói đến một chuyện xưa:

- Thần Châu Thánh Nhân Câu Ly đại thánh cũng từng trải qua chuyện này, ông ta cùng người nhậm chức Đại Tư Đồ thứ ba mươi ba của Phù Diêu Cung tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc, cho nên bảy trăm năm trước, sau khi Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung mất tích ở Tiên điện, Dao Trì cùng Phù Diêu Cung như rắn mất đầu, lão nhân gia liền đã lấy tiên bào, năm đạo quan, tạm thời nhậm chức Đại Tư Đồ thứ ba mươi năm của Phù Diêu Cung, mặc dù chỉ làm ba ngày, liền hái quan mà đi, nhưng cũng vì vậy mà che chở Phù Diêu Cung bảy trăm năm, trong bảy trăm năm này kỳ thật Dao Trì cùng Phù Diêu Cung ngay cả một vị cao thủ Độ Kiếp cảnh cũng đều không có, nhưng địa vị cũng không bởi vậy mà giảm xuống, vẫn đứng trên đỉnh tu hành như cũ, càng không người nào dám tới ngấp nghé Bàn Đào lâm của Dao Trì. . . Có tiền lệ phía trước này, ngươi còn cảm thấy làm chủ Phù Diêu Cung là ủy khuất ngươi sao?

- Thánh nhân cũng đã làm qua? Đùa thật?

Phương Hành nghe xong, thần sắc ngưng trọng rất nhiều, đi tới bệ đá cũng có vẻ hơi nặng nề.

Đã có Thánh Nhân làm tiền lệ, thế thì cũng không giống như Phù Diêu Cung lợi dụng mình, nhưng nếu như mọi người lợi dụng lẫn nhau còn tốt, trọng trách trong lòng của hắn cũng không nặng, nhưng lúc này nhìn đỉnh đạo quan kia, trong lòng lại trĩu nặng, mặc dù biết rõ nó không chỉ là một đỉnh đạo quan, mà còn là một loại trách nhiệm, chỉ cần mang lên người, những nữ đệ tử Phù Diêu Cung này, ngay cả vợ cũng đều sống dựa vào mình. . .

Nhưng nghĩ lại, người ta cứu mạng mình, ân tình lớn như vậy, cho dù gánh vác trách nhiệm này thì như thế nào?

Sau khi tâm tư suy nghĩ thông suốt, đi lại cũng dễ dàng hơn, thở dài một tiếng, đi tới bệ đá.

Tiên cô cụt một tay Mạc Tâm cùng hai vị tiên cô khác cũng đều đứng ở trên bệ đá, lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn bước lên bệ đá, ba vị tiên cô này cũng liếc nhau một cái, trong mắt đều là ngưng trọng không nói ra được, Mạc Tiêm tiên cô đứng ở trên bệ đá lấy đỉnh đạo quan trong tay nữ đệ tử phía sau, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Phương Hành, chỉnh đến khi ngay ngắn, rồi giúp hắn nịt băng rua, sau đó lui về sau một bước, thét dài than nhẹ, mang theo một phong cách cổ xưa thần bí không nói ra được:

- Lấy cửu thiên tinh thần quan, bầu trời trên đầu, đạo dữ thiên tề, chư thiên phía dưới ta là vua. . .

Sau đó, Mạc Từ tiên tử tới phủ tiên bào cho hắn.

- Khoác trên vai sông núi vạn dặm, lưng đeo muôn dân trăm họ, không rời. . .

- Đi giày đạp một bước lên mây, lên như diều gặp gió đi chín vạn dặm, dạo bước trong mây nhâm tiêu diêu. . .

- Đeo kiếm vạn dặm sông núi, tư thế hào hùng chiến cửu thiên, bảo vệ Thương Thiên trảm bất chính. . .

- . . .

- . . .

Từng tiếng than nhẹ giống như từng tiếng tuyên thệ, chín món bảo khí đeo lên người Phương Hành, cũng giống như hắn lập xuống chín lời thề.

Cuối cùng, Mạc Cô đi tới, một tay khoác lên vai Phương Hành, trong giọng nói mang theo một loại cảm xúc phức tạp: "Từ nay về sau, ngươi chính là Đại Tư Đồ thứ ba mươi sáu của Phù Diêu Cung, vận mệnh, khí số của chúng ta rốt cuộc không thể tách rời. . .

- Ai. . .

Phương Hành cũng không trả lời, nhưng trầm lắng thở dài, sau đó vừa quay đầu lại đã đối mặt với rất nhiều nữ đệ tử Phù Diêu Cung.

- Bái kiến Đại Tư Đồ. . .

Ở trước mặt hắn, mấy trăm nữ đệ tử Phù Diêu Cung đều quỳ xuống, bất luận là không phục hắn, hay là thống hận hắn, hay là nghe nhiều chuyện cũ của hắn mà cảm thấy sợ hắn, vào lúc này, đều thành tín quỳ xuống, không người nào dám có bất kỳ dị nghị gì, trong đó thậm chí còn bao gồm tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh, nàng ở trước người các đệ tử Phù Diêu Cung, dịu dàng bái lạy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ trang nghiêm đến cực điểm.

- Được rồi, đừng bái nữa, đều đứng lên đi!

Phương Hành bất đắc dĩ phất tay, nhìn thấy tiểu công chúa Dao Trì cách mình gần nhất, im lặng nói: .

- Hai bánh bao trước ngực đều nhìn thấy được!





Bạn cần đăng nhập để bình luận