Lược Thiên Ký

Chương 1039: Hai đại hậu lễ (canh ba)


Hoàn toàn yên tĩnh, người chung quanh đều bị dọa!

Vị Hình lão hán Nguyên Anh lão tu của Nương Nhi quật Đông Hải này làm việc thật sự bá đạo, thế mà lại một tay hút đệ tử thành chủ Bạch Đế thành lại, bạt tai người ta ở trước mặt sư tôn, đám người Lữ Kim Hồng không thể tin được một màn này, trước đó, hắn rõ ràng ngay cả bị người cướp đường cũng không dám thò mặt ra, sao lúc này lại trở nên bá đạo như vậy? Càng mấu chốt chính là, lời nói kia cũng nói quá độc ác đi, tất cả mọi người là nô tài, lúc này nhớ tới đòi thể diện... Cũng không chỉ mắng thành chủ Bạch Đế thành, chính là mắng tất cả mọi người ở đây!

- Ha ha, nói rất hay, rất hay!

Thành chủ Bạch Đế thành nhìn Phương Hành, mặt không biểu cảm, chính là phun ra mấy chữ.

Bàn về vẻ ngoài mà nói, đây đúng là một người trung niên tướng mạo thật tốt, hắn hơn Phương Hành không ít, nhưng lại trễ hơn người một thế hệ Bạch Thiên Trượng kia, hiện giờ chắc có độ tuổi chừng bốn năm trăm tuổi, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn giống như chỉ có khoảng ba mươi tuổi, khí tức súc tích thâm trầm, có phần không tầm thường, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh lòng kính sợ, là hắn vào lúc này, trên mặt nhìn không ra vui giận, nhưng đáy mắt lại hơi tức giận đã hiển lộ ý tưởng chân thật trong lòng hắn, lẳng lặng nhìn Phương Hành, bàn tay đã giơ lên, có pháp lực ngưng tụ.

- Diệp thành chủ, bớt giận...

Hồ Quân trưởng lão vội vàng mở miệng khuyên bảo, nhưng rõ ràng rất khó khuyên bảo được.

Lời nói kia của Phương Hành quá mức độc ác, hơn nữa bạt tai đệ tử người ta ở ngay trước mặt người ta, đổi lại là ai cũng không nhịn được đi?

- Ha, muốn động thủ?

Phương Hành cười lạnh, ném đệ tử Bạch Đế thành kia sang bên, rồi sau đó vén cổ tay áo lên.

Một màn giương cung bạt kiếm này đã sớm dọa đám người Lữ Kim Hồng Hỏa Đầu Đà dựng lông, lặng lẽ lui sang bên, kéo dài khoảng cách với Phương Hành ba mươi trượng, sau đó liếc nhìn nhau, lại cảm thấy khoảng cách này còn chưa đủ, lại lặng lẽ lui ra xa hơn.

Mà ở phía dưới, ba tiên cô Dao Trì cũng nhíu chặt mày lại, trước đây các nàng đã thương lượng với Phương Hành, muốn để cho hắn thử thái độ của Bạch Đế thành chủ Diệp Hồn Thiên trước, có ai nghĩ được hắn thế mà lại vừa đi lên đã khiêu khích? Một khi đánh nhau, làm sao mà tốt được? Đừng nói Phương Hành không phải là đối thủ của Diệp Hồn Thiên, lỡ như ở trong quá trình đấu pháp bại lộ ra thực lực chân thật của bản thân, cũng là chuyện thật phiêu lưu mạo hiểm đi?

Nhưng mà đến nước này, hiển nhiên chính là muốn khuyên cũng đã không kịp, các nàng chỉ có thể kiềm chế kích động, yên lặng xem xét.

- Ha ha, quả thật nói rất hay, nói thật hay quá...

Nhưng mà ngay khi Phương Hành với Diệp thành chủ Bạch Đế thành sắp động thủ, trong hành cung lại truyền ra một tiếng nói lười biếng, hòa tan sát khí ở đây:

- Tất cả mọi người là nô tài, lại còn vào thời điểm này đòi thể diện? Khà khà, nói thật sự rất tốt, vị này là Hình lão tiền bối của Nương Nhi quật Đông Hải đi? Chỉ bằng một câu nói này của ngươi, Đạo Vô Phương ta nhất định phải mời ngươi một ly rượu..

Theo câu nói này truyền đến, ở trong hành cung lại có một trái cầu thịt lảo đảo nghiêng ngả đi ra, nhìn chăm chú lại mới phát hiện đó là một người cực mập mạp. Trong tay còn cầm một thùng rượu... Người mập mạp này mặc cẩm y, chất vải xa xỉ, chính là vừa dơ vừa loạn, một thân tu vi cực kỳ không tầm thường, rõ ràng cảm giác được tuy rằng tuổi của hắn k lớn nhưng đã là cảnh giới Nguyên Anh, lúc này thoạt nhìn hắn đã có bảy tám phần men say, vừa nâng thùng đổ vào trong miệng mình, vừa lười biếng lảo đảo đi ra, đặt mông ngồi trên chủ tọa.

- Thiếu cung chủ, ngươi...

Hồ Quân trưởng lão thấy hắn, vẻ mặt nhất thời phức tạp lên, nhịn không được nhíu mày nói một tiếng.

- Không phải cha ta trách ta mỗi ngày giống như con heo say, không chịu chia sẻ thay hắn sao? Bây giờ ta tới...

Mập mạp kia tự nhiên là thiếu cung chủ Đạo Vô Phương của Thiên Nhất cung, lười biếng cười, còn ợ hơi rượu.

Còn Hồ Quân trưởng lão thấy dáng vẻ này của hắn, cũng nhất thời khó mà nói được gì, chính là cúi đầu, nặng nề thở dài.

- Nào nào, Hình lão tiền bối, ngồi sang bên này, chúng ta trước cạn một ly...

Đạo Vô Phương cười lớn, ý bảo Phương Hành ngồi xuống, an vị ở bên tay trái của hắn, vừa quay đầu, thấy Bạch Đế thành chủ Diệp Hồn Thiên vào lúc này vẫn ánh mắt âm lệ nhìn về phía Phương Hành, hiển nhiên không có ý tứ ngồi xuống, mập mạp này lại nheo ánh mắt lên, cười như không cười nói:

- Diệp thành chủ còn không hài lòng, vẫn muốn ngồi ở bên trái sao? Ha ha, trái tôn phải ti, đây là quy củ trong giới tu hành, nhưng mà ta ngược lại biết được, sở dĩ truyền quy củ này xuống cũng bởi vì vào thời Thái Cổ, thánh nhân với tiên nhân đàm phán, thánh nhân bên trái, tiên nhân bên phải, cho nên trong giới tu hành đời sau liền đều theo phong tục này, chỉ tiếc... khà khà, chúng ta đều có thể mất hết mặt mũi các đời trước, đoán chừng tương lai xuống cửu tuyền đều không có mặt mũi gặp thánh nhân với tiên tổ, nào còn mặt mũi theo quy củ của bọn họ, tùy tiện ngồi đi!

Thoạt nhìn mập mạp này uống quá nhiều, suy nghĩ lại hết sức rõ ràng, nói ra một điển cố này, đó là trên mặt Diệp Hồn Thiên cũng không nén được giận.

- Đã là ghế ngồi chủ nhân ban thưởng, Diệp mỗ không lời nào để nói, nhưng mà vị Hình đạo hữu này tổn thương đệ tử Bạch Đế thành ta, chuyện này không hay, nơi này là hành cung của Thiên Nhất cung, ta kính Thiên Nhất cung là chủ nhân, không tính toán với ngươi, ngày mai lúc rời đi tự nhiên muốn đòi lại công đạo!

Diệp Hồn Thiên bị Đạo Vô Phương đại mập mạp này đánh căm phẫn, đã không tiện tranh cãi nữa, lạnh mặt ngồi xuống phía bên phải.

- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, động thủ ở trên địa bàn của Thiên Nhất cung ta, chính là không nể mặt chúng ta...

Đạo Vô Phương cười lớn, sau đó nhấc thùng rượu lên, nặng nề đặt lên trên bàn ngọc, cười nói:

- Nào nào, uống rượu!

Cũng chẳng trách được hắn uống rượu dùng thùng, chỉ bằng thân thể giống như núi nhỏ kia, dùng bình rượu để uống, đúng là hơi ít.

Rõ ràng là một phen yến hội tốt đẹp lại bị thiếu cung chủ phá rối, sắc mặt của Hồ Quân trưởng lão cũng hơi lúng túng, nhưng vẫn phải để ý đến đại cục, thấy thiếu cung chủ nói chuyện không xuôi tai, lão nhân này liền cười theo, nâng một ly rượu từ trên bàn ngọc đưa về phía Diệp Hồn Thiên, lại đưa về phía Phương Hành, cười nói;

- Mọi người đều dốc sức vì thần tộc, tự nhiên đồng tâm hiệp lực mới đúng, cần gì phải vì tranh giành tôn ti trái phải không có gì kia mà không thoải mái như vậy? Thiên Nhất cung ta thiết hạ thịnh yến, khoản đãi hai vị, xin mời uống chung một ly, liền quên không thoải mái đi!

- Đa tạ Hồ Quân trưởng lão!

Diệp Hồn Thiên biết Hồ Quân trưởng lão, lại thấy hắn nói chuyện khách khí, liền cũng nâng rượu lên, cười nói.

- Ha ha, biết bổn tọa phải làm gì không?

Phương Hành lại vào lúc này nói lời lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ, lười biếng nâng ly rượu trong tay, cũng không chạm vào bên môi, liếc mắ nhìn thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên, cười lạnh nói:

- Bổn tọa ta chuẩn bị hai đại dị bảo, lại kết bạn đồng minh với các đại đạo thống, tổng cộng mười tám món thần khí, đồ quý báu khác vô số, còn có một số tân bí, chính là chuẩn bị đi hiến vật quý về phía những đại nhân Lạc thần tộc, đợi dâng dị bảo lên, những đại nhân của Lạc thần tộc tự nhiên sẽ có vài phần kính trọng chúng ta, Diệp Hồn Thiên... ha ha!

Hắn nói xong, cố ý liếc nhìn đám người Lữ Kim Hồng, cười quái dị nói:

- Cũng vẫn là một cá nhân như ngày trước thôi!

- Ha ha...

- Ha ha...

Hai người Lữ Kim Hồng và Hỏa Đầu Đà nghe xong, trong lòng đều sinh ra cảm giác tri kỷ, đồng thời phụ họa hắn cười to.

Bọn họ tự nhiên không nghe ra hàm ý tiếng lóng chỉ Diệp Hồn Thiên hiện giờ không phải người từ trong lời nói của Phương Hành, còn tưởng rằng vị Hình lão hán này nói là trước kia thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên là một nhân vật, nhưng chờ sau khi bọn họ chiếm được ưu ái của Lạc thần tộc liền sẽ không coi trọng Diệp Hồn Thiên nữa rồi!

- Dã tu từ đâu chui ra, lại dám bất kính với sư tôn của ta?

Rõ ràng mắng chửi đến trên mặt Diệp Hồn Thiên, một đám trưởng lão với đệ tử Bạch Đế thành nhất thời bất mãn, lớn tiếng quở trách.

- Ha ha, dã tu?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, nghiêm sắc mặt quát:

- Lão Lữ, nói cho bọn chúng biết bổn tọa chuẩn bị hậu lễ là gì!

Lữ Kim Hồng nghe vậy cười to một tiếng, liền nhảy dựng lên, hai tay chống hông, hơi kiêu ngạo nói:

- Hình lão tiền bối lão nhân gia ngài chuẩn bị dâng lên cho những đại nhân của Lạc thần tộc cũng không phải là pháp bảo bình thường gì như trong tưởng tượng của các ngươi, từng món đều không tầm thường, tiểu lão nhân ta có may mắn được nhìn thấy, liền nói cho các ngươi một chút, món thứ nhất nha, đó là một bản đồ cực kỳ quan trọng, trên bản đồ này vẽ chính là từng đường linh mạch với sông ngòi bên trong Thiên Cương sơn mạch, có bản đồ này, muốn bắt những đạo thống lại muốn trốn vào trong Thiên Cương sơn mạch liền thoải mái hơn...

- Ha ha...

Trong quá trình hắn nói, Phương Hành cố ý vén vạt áo lên, lộ ra từng đường văn, có vậy mọi người mới biết được, hóa ra bản đồ này lại vẽ ở trên người hắn, cho dù là ai muốn nhìn cũng phải gần sát vào hắn mới được, từ xa chỉ thấy một mảng nét vẽ.

- Hóa ra là bản đồ!

Hồ Quân trưởng lão với thiếu chủ Đạo Vô Phương của Thiên Nhất cung hấy được cũng đều hơi ngưng trọng, nghĩ rằng lão giả này có vài phần mưu trí, đại bộ phận đạo thống Trung Vực Thần Châu không chịu khuất phục người thần tộc đều trốn vào trong Thiên Cương sơn mạch, mà Thiên Cương sơn mạch này rất sâu, cực xa, nếu muốn tìm bắt cũng thật tốn tinh lực, nhưng nếu như có bản đồ sông núi linh mạch ở đây sẽ tìm được bọn họ dễ hơn.

- Ha ha...

Người khác trong hoàn toàn ngưng trọng, nhưng thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên lại bưng ly rượu, nhẹ nhàng nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.

Lữ Kim Hồng cũng có vẻ hơi xấu hổ, một bộ bản đồ sông núi linh mạch của Thiên Cương sơn mạch này không hề dọa sợ được Diệp Hồn Thiên khiến cho trong lòng hắn hơi mất mát, nhưng cũng may, đúng lúc này Phương Hành ại truyền cho hắn một đường thần niệm, nghe được mà ánh mắt hắn sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đã vô cùng sùng bái, vái chào thật sâu rồi mới xoay người lại.

Đầu tiên cười ha ha một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:

- Chư vị đạo hữu, lúc trước tiểu lão nhân ta thấy một món đồ này đã xem thế mà than thở, ai có thể lường trước được lão nhân gia này thế mà lại chuẩn bị đại lễ còn dầy hơn tưởng tượng của ta, món pháp bảo thứ hai này, bất phàm hơn, đó đã từng là bội kiếm của Đại Tư Đồ Phù Diêu cung tùy tay cầm, Đại Tư Đồ Phù Diêu cung từ trước đến nay cầm kiếm này chém trừ yêu nghịch, đại biểu cho chính thống thế gian, trong lúc vô tình Hình lão tiền bối chiếm được kiếm này, định là món bảo bối thứ hai dâng lên cho các đại nhân Lạc thần tộc...

“Keng keng” một tiếng, còn không đợi hắn nói xong, Phương Hành đã rút ra một thanh kiếm, tiện tay ném lên trên mặt bàn.

- Bội kiếm của Đại Tư Đồ Phù Diêu cung?

Hồ Quân trưởng lão với Đạo Vô Phương nghe vậy đều giật giật chân mày, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy một chuôi kiếm chỉnh tề, vô vị không có gì lạ, khí tức phong cách cổ xưa, cũng nhìn không ra có chỗ huyền dị gì, mấu chốt nhất chính là biết đây là một món đồ cổ, lại khó phân thật giả, nhưng mà nếu như lời bọn họ nói không sai, đây thật sự là kiếm của Đại Tư Đồ Phù Diêu cung mà nói, vậy đúng là có giá trị xa xỉ, dù sao cho tới này Phù Diêu cung đều có địa vị phi thường, rất nhiều người coi bọn họ là nhất mạch hoàng gia trong giới tu hành, ý nghĩa của bội kiếm này cũng không phải nhỏ.

Đoàn người này hiến thanh kiếm đó cho Lạc thần tộc, gần như tương đương với người phàm dâng ngọc tỷ về phía hoàng đình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận