Lược Thiên Ký

Chương 1144: Ngày đầu tiên lấy được toàn thắng.





Ma đầu Phương Hành, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, muốn dùng một người đánh bại Tịnh Thổ sao?

Đến Tịnh Thổ ngày thứ hai, cũng tức là ngày thứ nhất Phương Hành bắt đầu con đường khiêu chiến, tự sớm đến tối, Phương Hành chí ít cùng hơn ba mươi cao thủ Tịnh Thổ đấu pháp, thực lực của đối thủ càng ngày càng cao, tâm tư cũng càng lúc càng kín đáo, quá trình đấu pháp càng ngày càng gian nguy, nhưng hắn lại hoàn toàn như trước đây, tỉnh táo ứng đối, ác đấu liên tục, một thân hung tính dần dần phát ra, liên tục đấu hơn ba mươi người nhưng không thấy xu hướng suy tàn mảy may, cả người lộ ra càng ngày càng tỉnh táo, nhưng khí thế trên người lại càng tăng vọt, có xu thế càng đánh càng mạnh xuất hiện.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trong hư không, đã xông tới mấy chục thân ảnh, đều là cao nhân một phương, nhìn chằm chằm Phương Hành, nhưng Phương Hành lại giống như không thấy, ánh mắt nhìn đối thủ của mình, trước mắt đã có một người, là cường giả Hắc Nham tộc của Tịnh Thổ, tuổi 300, Đế Anh hậu kỳ, chưa bao giờ tu thần thông, chỉ tu nhục thân, lực lượng mạnh mẽ khó mà hình dung, cơ hồ có thể tay không xé rách hư không, lúc này cũng phát tính tình, ngửa mặt lên trời gầm thét, cắn chót lưỡi, thôi phát bí thuật, liên tục vung ra ba quyền kinh thiên động địa.

Trong lúc nhất thời, ánh sáng ảm đạm, phong tụ tản mác, thiên địa rung động, Ngân Hà treo ngược.

Nhưng gặp phải ba quyền này, ánh mắt Phương Hành lại càng sáng tỏ, không tránh không né xông về phía trước, ma thân lắc một cái, lực lượng đáng sợ dâng lên, chân đạp hư không, sáu tay vung vẩy, cũng đồng dạng đánh ra ba quyền.

Bành! Bành! Bành!

Giữa thiên địa giống như vang lên kinh lôi, chấn động đến các tu sĩ vây xem che tai.

Lúc quyền thứ nhất va chạm, cường giả cổ tộc mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chấn kinh.

Lúc quyền thứ hai va chạm, sắc mặt hắn đã tái xanh, cánh tay run rẩy.

Lúc quyền thứ ba va chạm, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài.

Bất quá mặc dù người bị đánh lui, lại dùng hết toàn lực, rống lớn ba tiếng:

- Tốt! Tốt! Tốt! Ma đầu khá lắm...

- Ma đầu, ta đến chiến ngươi!

Đối thủ vừa mới bị đánh rơi, lại vang lên một tiếng bạo hống, thân hình Phương Hành xoay chuyển, chỉ nhìn thấy ngoài ba mươi trượng, sáng lên vô số con mắt đáng sợ, mỗi một con mắt đều ẩn hàm một vệt thần quang, cùng nhau nở rộ, tản ra một loại quang mang để cho người ta váng đầu hoa mắt, phảng phất như vô số bẫy rập, muốn triệt để kéo linh hồn của con người vào trong thâm uyên, vĩnh viễn không cách nào siêu thoát.

- Là Bách Nhãn Tộc xuất thủ!

Có tu sĩ trầm thấp tự nói, cực kỳ hưng phấn.

Lại là Bách Nhãn Tộc tộc trưởng, thừa dịp Phương Hành không chú ý, trực tiếp thi triển thần thông, dẫn hắn đến xem.

Như vậy không tính là vây công, nhưng xác thực chiếm tiện nghi không nhỏ.

Chỉ chớp mắt đã bị thần quang của Bách Nhãn Tộc làm sợ hãi, muốn xoay người liền rất khó.

Chỉ tiếc thần thức của Phương Hành mạnh lại vượt xa người bên ngoài dự kiến, trong ánh mắt thoáng xuất hiện mê mang, cuối cùng lẫm liệt, mắt dọc mở ra, ánh sáng mông lung phóng đại, tựa như tường cao, thần quang trước người bị bắn ngược trở về...

- Ma! Ma! Ma!

Cường giả Bách Nhãn Tộc giật mình, lâm vào trong thần thông mình thi triển, sắc mặt hoảng sợ, liên thanh kêu to.

- Hừ!

Phương Hành lại mượn cơ hội bước ra một bước, đi tới trước người hắn, nắm lấy cổ áo đối phương, tên này ẩn hàm sát ý, hắn muốn ăn miếng trả miếng, nhưng giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên bật cười một tiếng, mắng một câu “Cút *** đi!”, sau đó ném một cái, chân đá vào trên mông, đá đối phương không còn hình bóng.

Sau đó hắn xoay người, nhìn lướt qua các tu sĩ chung quanh, cười lạnh một tiếng:

- Tịnh Thổ thật không anh hùng sao?

- Làm càn!

Một câu nói kia không biết chọc giận bao nhiêu người, nộ khí như nước thủy triều, từng cái sát khí ngút trời, đều muốn nhào tới.

- Để cho ta tới trước!

Xa xa, truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ, sau đó chỉ thấy đám người phía trước tránh ra, chỉ thấy một ngọn núi ầm ầm bay tới, nhìn xuống dưới, mới nhìn thấy một nam tử thon gầy như khỉ, vậy mà trực tiếp khiêng một ngọn núi tới, coi là vũ khí, trong tiếng hít thở, ở ngoài trăm trượng liền ném qua.

- Quá yếu!

Phương Hành quay đầu nhìn, cười lạnh một tiếng, tay bắt sơn quyết, đưa về phía không trung.

Ầm ầm… hư không run rẩy, đại sơn lại đụng trở về, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi.

- Ah nha ông trời ơi...

Nam tử kia giật nảy mình, nhanh chân bỏ chạy.

- Lại bại một cái...

Các tu sĩ không còn gì để nói, nghĩ thầm con mẹ nó đây là đến chiến ma đầu kia sao?

Thuần túy là đến mất mặt xấu hổ a?

- Vô Yếm Sơn cửu tử, đến đây lĩnh giáo!

Trong đám người, rốt cục vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy chín bóng người đạp không bay đến, khí thế như tiên, phân biệt chiếm chín phương vị, khí cơ trên người tương liên, tạo thành một lưới lớn vô hình, dẫn qua lực lượng sông núi ở chung quanh, hóa thành một loại lực lượng vô hình, trong tay đều cầm một thanh trường kiếm, xa xa chỉ Phương Hành, vây hắn ở giữa.

- Chín người?

Phương Hành lại không vội vã động thủ, thần sắc giống như cười mà không phải cười, nhìn chín người bọn họ một chút.

Chín người kia biết hắn đang nghĩ gì, cười lạnh nói:

- Đối mặt một người, chúng ta là chín người cùng tiến lên!

Một cái khác tiếp lời:

- Đối mặt thiên quân vạn mã, chúng ta cũng chín người cùng tiến lên!

Dứt lời đồng thời hét lớn một tiếng:

- Xin chỉ giáo!

Nói xong lời này, căn bản không chờ Phương Hành phản ứng, chín người liếc nhau, đột nhiên cùng nhau lao đến, thân hình hóa thành chín đạo lưu quang, xen lẫn mà bay, trong chốc lát đã kích hoạt một đại trận, mang theo sóng lớn kinh người, cuốn thẳng tới Phương Hành, trong phương viên ngàn trượng, mỗi một tấc không gian đều hiện đầy kiếm khí lạnh thấu xương, khiến người tránh cũng không thể tránh, cản không thể cản.

Phương Hành nâng trán thở dài:

- Chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!

Hắn cũng không sợ, cười lạnh một tiếng, bàn tay xòe ra, nhấn về phía không trung.

- Xoạt xoạt xoạt xoạt…

Theo bàn tay hắn nhấn một cái, cũng không biết bao nhiêu hạt châu màu trắng đồng thời bay về phía không trung, mỗi một hạt châu đều biến hóa, hóa thành Yêu thú, lực lượng đáng sợ tới cực điểm, số lượng lít nha lít nhít chiếm hết hư không, trực tiếp xé rách kiếm khí dày đặc, bao vây Vô Yếm Sơn cửu tử vào giữa...

- Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?

Một người trong Vô Yếm Sơn cửu tử hoảng sợ kêu to.

Phương Hành bất đắc dĩ phất tay nói:

- Không phải các ngươi muốn đấu thiên quân vạn mã sao? Vậy ta cho các ngươi cơ hội!

Rống rống!

Tất cả Yêu thú đồng thời xông tới, vây quanh Vô Yếm Sơn cửu tử quần ẩu, kêu thảm liên tục không ngừng ...

- Hôm nay còn ai muốn tới chỉ giáo không?

Sau khi thu thập Vô Yếm Sơn cửu tử, Phương Hành xoay người qua, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ.

Oanh!

Đón ánh mắt của hắn, tất cả mọi người vô ý thức lui về phía sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ, cảm giác kiêng kị.

Hôm nay mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn phủ xuống, một ngày đã qua.

Mà Phương Hành đã chiến không dưới ba mươi cao thủ, nhưng sắc mặt lại không thay đổi, càng không chút tổn thương.

Chiến tích một ngày này, có thể nói là hoàn toàn thắng lợi.

Đã không người dám tiếp tục ra tay, dù sao nhiều vết xe đổ đang ở trước mắt như vậy.

Cho dù bọn họ đã phát hiện, một ngày này Phương Hành không hạ sát thủ, thắng liền thu tay, nhưng cũng không dám xuất thủ.

Dù sao coi như không mất mạng nhỏ, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy thua cũng quá khó coi.

Tựa như Vô Yếm Sơn cửu tử, bây giờ còn đang hô cứu mạng kia kìa!

Mất mặt ném đến nhà bà ngoại!

- Ha ha, nếu như không người chỉ giáo, vậy hôm nay dừng ở đây, ngày mai hẳn là đến Vô Song thành a?

Phương Hành cũng không thúc giục hỏi, cười phất tay.

Yêu thú đầy trời hóa thành Xá Lợi, bay trở về trong tay áo của hắn, hư không thoáng đãng.

Vô Yếm Sơn cửu tử bị Yêu thú vây công, từng cái chật vật không chịu nổi, xám xịt xách kiếm rời đi, được cái không người thương vong.

Mà nhìn Phương Hành mang khí thế vô địch, quay trở về cung điện, chung quanh cũng không ai dám gọi hắn lại.

Hôm nay thế bại đã hiện, trong sân không người có dũng khí khiêu chiến hắn.

- Vì sao hôm nay thua thảm hại như vậy, Tịnh Thổ ta thật không người có thể địch hắn sao?

- Cao thủ chân chính nếu không quan sát, là còn chưa chạy đến, người bình thường ai có thể là đối thủ của ma đầu kia!

Có người thương tiếc không thôi, nghị luận ầm ĩ.

Cũng có người giọng căm hận nói:

- Ma đầu kia căn bản là khinh miệt Tịnh Thổ, hắn đối phó mỗi người đều dùng thần thông tương tự đối phương, điều này nói rõ hắn căn bản không có hết toàn lực, hắn thật cho rằng mình có thể bằng sức một mình đánh bại Tịnh Thổ sao?

Các tu sĩ nghe vậy, hồi tưởng lại quá trình chiến đấu hôm nay, tất cả đều im lặng.

- Ha ha, lấy kiếm bại kiếm, dùng núi kích núi, dùng quái lực kích nhục thân... cuối cùng ngươi còn đấu da mặt dày với người, Thông Thiên ah Thông Thiên, ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Cũng không thể thật muốn lấy sức một mình đánh bại Tịnh Thổ chứ?

Mà thời điểm các tu sĩ ngờ vực vô căn cứ, trên đỉnh núi, Áo Cổ Tiểu Thần Vương và Tứ hoàng tử Thương Lan Hải… cũng đang chờ hắn, từng cái thần sắc cổ quái hỏi.

Người có chút kiến thức đều phát hiện quy luật xuất thủ của hắn, trong lòng chấn kinh khó mà hình dung, ngày đầu tiên Phương Hành liên tiếp đánh bại hơn ba mươi người, vậy mà cơ hồ không có bất kỳ phương pháp nào giống nhau...

Ngươi dùng kiếm, vậy ta dùng kiếm nghênh chiến!

Thân thể ngươi mạnh mẽ, vậy ta cùng ngươi đấu lực lượng!

Ngươi chơi thần thông, vậy ta cũng dùng thần thông chờ ngươi!

Loại phương pháp này, ngoại trừ để các tu sĩ Tịnh Thổ cảm thấy bị khinh miệt, thì không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải hỏi càng trực tiếp:

- Ngươi chiến trận này, có người cảm thấy ngươi là vì bảo mệnh, có người cảm thấy ngươi là vì buông tay, cũng có người cảm thấy ngươi là muốn tranh công với Thần Chủ, đại bại Tịnh Thổ, tỏ vẻ trung thành, nhưng mục đích thực sự của ngươi đến tột cùng là cái gì?

- Kỳ thật bọn họ nói đều đúng!

Bản thể của Phương Hành vẫn ở trong cung điện, căn bản không có đi ra ngoài, nghe Tứ hoàng tử Thương Lan Hải hỏi, hắn lại nhẹ giọng cười một tiếng, lắc đầu, ánh mắt có vẻ hơi thâm trầm, một lát sau mới nói:

- Nhưng cũng không hoàn toàn đúng...







Bạn cần đăng nhập để bình luận