Lược Thiên Ký

Chương 1024: Một kiếm rụng bốn thần.


Sau khi lão nho sinh lấy bội kiếm rỉ phá thiên chướng, chậm rãi bước vào trong đó, giọng nói của hắn cũng như sấm vang vọng bốn phương, trôi dạt bốn phương tám hướng cực xa, giống như Kinh Trập Xuân Lôi, đang nỗ lực đánh thức một số thứ ở bốn châu các vực đang ngủ say tỉnh lại.

Mà nghe được ba chữ "Người trong nhà"của hắn, hai vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới đã sớm giận dữ, vừa xấu hổ lại nghẹn khuất, tự nhiên biết bất luận là theo lời nói của tiên cô Phù Diêu Cung hay là vị lão nho sinh này, đều loại trừ bọn hắn ra bên ngoài, nhưng dù sao bọn hắn cũng xuất thân từ Thiên Nguyên, đứng ở chỗ này, là vì lựa chọn đứng về trận doanh của sinh linh Thần tộc, chỉ dẫn bọn hắn vào Thiên Nguyên.

Câu nói này, thái độ này tự nhiên là hoàn toàn gạt bỏ bọn hắn ra ngoài Thiên Nguyên.

Dù bọn họ sớm đã hạ quyết tâm, cũng tìm được lý do của mình, nhưng đứng trước câu nói này, vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Cái gì người một nhà với không người một nhà, đã như vậy, các ngươi cùng chết ở chỗ này đi!

Sinh linh Thần tộc không có suy nghĩ kiểu này, sau khi nhìn thấy lão nho sinh một kiếm phá thiên chướng, bọn họ cũng đã liệt hắn vào kẻ địch số một, sau đó, lúc ánh mắt của hắn quét bốn phía, nhìn hơi phân tâm, đã có mấy vị cao thủ đồng thời lựa chọn xuất thủ!

Ầm ầm ầm ầm!

Có ít nhất bốn đạo thần quang đáng sợ từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa thần uy đáng sợ khó nói lên lời xông về phía lão nho sinh.

Chủ nhân của bốn đạo thần quang này đều có chiến lực không thua gì Viên lão thần tiên kia, ít nhất một kích này, ngay cả cảnh giới Độ Kiếp đều phải cẩn thận ứng đối, vượt xa lực lượng mà chư tu Thiên Nguyên ở cảnh giới Nguyên Anh có thể ngăn cản, mà bốn người đồng thời xuất thủ, lực lượng xen lẫn, càng khiến cho phần Thần uy này tăng vọt, đoán chừng ngay cả người ở cảnh giới như Viên lão thần tiên cũng đều muốn tạm tránh nó.

Mà lão nho sinh nhìn như hững hờ, tâm sự đầy cõi lòng kia, tâm thần đều đặt ở trên thân người khác, nhưng đối mặt với bốn đạo thần quang xen lẫn mà đến, lại lơ đễnh, đợi cho thần quang gần như phủ xuống trên đỉnh đầu, hắn mới ngẩng đầu nhìn bốn vị sinh linh kia, khẽ vuốt mũi kiếm, thấp giọng mỉm cười:

- Ha ha, cổ tiên địch, vực ngoại Thần Minh? Đúng là vừa vặn, đến tắm thần kiếm một thân rỉ sắt của ta!

Từ lúc bốn vị sinh linh Thần tộc xuất thủ, đến khi thần quang phủ xuống đỉnh đầu của hắn, kỳ thật chỉ trong nháy mắt.

Có thể hắn thấy, thời gian này hình như vô cùng đầy đủ, giống như kéo dài vô số lần.

Hắn bình tĩnh lay thân kiếm, sau đó nhẹ nhàng bắn mũi kiếm ra, một thanh kiếm rỉ lại vang lên tiếng rồng ngâm êm tai.

Cũng ở một chốc này, hắn đã xuất kiếm!

Kiếm như lưu quang không chói mắt màu mè, nhưng nhanh vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Kiếm của hắn phát sau mà đến trước, trước khi bốn tên sinh linh Thần tộc kịp phản ứng cũng đã vung đến cửu thiên.

Chỗ mũi kiếm hướng không gì không phá, thậm chí ngay cả thần quang mà bốn tên sinh linh Thần tộc kia đánh ra, đều bị một kiếm này của hắn đánh vỡ nát, sau đó không hề dừng lại bắn ngược về không trung, bốn tên sinh linh Thần tộc kia phải sợ hãi kêu to, tranh nhau lui lại, nhưng rất nhanh đã bị đạo kiếm quang này đuổi kịp, sau đó tay chân thân thể bị cắt đứt, cũng không chỉ bị một đạo kiếm quang này cắt đứt, thậm chí ngay cả nhục thân đều bị một đạo kiếm quang ẩn chứa lực lượng kinh khủng kia đánh vỡ nát, tiêu diệt, trong mắt người ngoài, kiếm quang chỉ thoáng một cái mà qua, bọn họ cũng thành công lui đến bên ngoài mấy trăm trượng, chỉ có điều, lúc vừa mới dừng lại, đáy mắt bọn họ cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó nhục thân đột nhiên vỡ nát!

Rầm rầm!

Máu, thịt vụn bắn tung tóe, giống như một trận mưa máu rơi xuống mặt đất Thiên Nguyên.

- Cái này….

Chư thiên chấn động, con mắt của hai tên Giới Chủ Tiểu Tiên Giới đã mở lớn, mặt đầy hoảng sợ, hai tay đều đang run run.

- Thiên Nguyên làm sao còn có cao thủ bậc này?

- Đây là Thánh Nhân ở lại Thiên Nguyên sao?

- Không đúng, cho dù là Thánh Nhân, sợ cũng không có khí thế hung ác động trời đến bực này.

Hai người gần như vô ý thức nói chuyện, sau đó đồng thời làm một quyết định, xoay người chạy trốn!

Gần như không có bất kỳ ý định xuất thủ nào, xoay người bỏ chạy, đường đường là tu sĩ Độ Kiếp cảnh, vào lúc này trốn giống như con thỏ.

Mà những người khác, sinh linh Thần tộc, hoặc là người tu hành các loại ở Thiên Nguyên đều ngây ngẩn cả người, thật lâu không người mở miệng, mỗi người cũng chỉ ngơ ngác nhìn lão nho sinh kia, lúc nhìn thấy bản lĩnh một kiếm phá thiên chướng cùng khí thế của lão nho sinh, bọn họ liền nghĩ đến vị lão nho này có thể là cao nhân một phương, nhưng bất luận như thế nào, đều không nghĩ tới vị cao nhân lại đáng sợ như thế, nếu như lão nho sinh bày ra thực lực có thể so với Độ Kiếp, thậm chí kém hơn Độ Kiếp một chút, mỗi người đều sẽ tâm sinh kính ngưỡng, nhưng vào lúc này….

Sợ hãi!

Gần giống với sinh linh Thần tộc, bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi!

Thật sự quá mạnh, đó là một loại sức mạnh gần như vượt qua phạm vi hiểu biết của người thường.

- Lão tiền bối, ngươi… Ngươi là...

Vào lúc này, tiên cô cụt tay của Phù Diêu Cung phản ứng đầu tiên, tiến đến nhẹ nhàng bày ra lễ nghi, xuất thân cùng địa vị của nàng bày ở nơi đó, can đảm hơn so những người khác một chút, biết lúc này về tình về lý đều phải cảm ơn một tiếng.

Mà đối mặt với tiên cô tiến lên thi lễ, lão nho sinh chợt nở nụ cười, hắn thu hồi kiếm rỉ vào trong tay áo, chậm rãi xoay người qua, ánh mắt quan sát nàng, sau một hồi lâu, mới trầm thấp cười, nói:

- Người khác gọi ta là tiền bối cũng còn đỡ, Mạc Tâm sư tỷ, ngươi lại gọi ta tiền bối giống như đang chiết sát ta vậy, bảy trăm năm không gặp, ngươi đã không nhận ra ta rồi hả?

- Mạc Tâm sư tỷ?

Trong lúc đó, tiên cô cụt tay giật mình, ngơ ngác nhìn lão nho sinh, đầy vẻ chấn kinh.

Một lão giả như vậy lại gọi mình là "Sư tỷ", làm cho nàng nhất thời cảm thấy rất khó tiếp nhận, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, người tu hành dựa vào chênh lệch tu vi cùng thực lực, bình thường bề ngoài không phù hợp với tuổi của bản thân, ví như mình, nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã hơn chín trăm tuổi, rất nhiều lão tu Kim Đan nhìn sắp dầu hết đèn tắt, tuổi còn không lớn bằng mình.

Nhưng đây là lão tu, không nên...

Trong mắt của nàng càng lúc càng nghi hoặc, hiển nhiên vẫn không nhận ra, mà lão nho sinh cũng không giải thích nhiều, thản nhiên cười một tiếng, rồi đi vào trong chiến trường, ở trước mặt hắn, một đám lại một đám sinh linh Thần Tộc, số lượng không dưới mấy vạn, mà ở đằng sau một đội đại quân sinh linh Thần tộc, lại là Viên lão thần tiên đang bị ba vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới vây công, dầu hết đèn tắt, pháp lực khô kiệt, sắp vẫn lạc, ánh mắt lão nho sinh rất là kiên định, bước từng bước một đi về phía trước, giống như rất gấp, một người tựa như một đội quân.

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo khoảng cách rút ngắn, một đội quân sinh linh Thần tộc bắt đầu giống như thuỷ triều dũng mãnh lao về phía sau, có điều dù sao số lượng nhiều như thế, lúc xông tới thế ngập trời, khó mà ngăn chặn, lúc muốn rút đi, nhưng cũng bởi vì số lượng quá nhiều, cực kỳ chậm chạp, rất nhanh cũng đã bị lão nho sinh kia đuổi kịp, mà lúc lão nho sinh chạy tới, một câu thừa thãi cũng đều không nói, lại lần nữa rút kiếm rỉ trong tay áo ra, sau đó kiếm rung lên, bất ngờ giết vào bên trong sinh linh Thần tộc, từ trên cao nhìn xuống dưới, hắn giống như một thanh kiếm, trực tiếp chém vào quân đoàn sinh linh Thần tộc, một đạo tơ máu nhanh chóng xâm nhập vào một bên khác của đội quân.

Một kiếm chém chết bốn vị cao thủ sinh linh Thần tộc còn không tính, lúc này hắn lại muốn trực tiếp giết cả một đội quân!

Phần cuồng ngạo này, phần hung hãn ngày, rốt cục khiến cho tứ tiên cô Mạc Tâm của Phù Diêu Cung nhớ tới một người!

- Là hắn… Chính là hắn.

Trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, gần như khó có thể tin:

- Làm sao hắn còn sống?

- Làm sao hắn lại già nua rồi?

Ở trước mặt lão nho sinh kia, mấy vạn sinh linh Thần tộc tạo thành đại quân chẳng khác gì giấy, mà thoạt nhìn lão đầu tử này rất ôn hòa, hiền lành, vào lúc này giống như hóa thân Ma Thần, giết người như ngóe, biển máu ngập trời, tốc độ tựa hồ cũng không có chậm dần lại, giết xuyên thẳng qua toàn bộ đại quân, mà sau đó đi đến phía sau quân đội, cũng chính là nơi Viên lão thần tiên bị người vây công, lúc này ba tên Giới Chủ Tiểu Tiên Giới vây công Viên lão thần tiên sớm đã chạy mất dạng, thậm chí không dám lưu thêm một khắc, bổ thêm phát cuối cùng cho Viên lão thần tiên.

Lúc này, Viên lão thần tiên cúi xuống té ngồi trên mặt đất, khí như lưu ti, nghe được có người đến đây, mới dùng sức ngẩng đầu lên.

Đôi mắt mờ kia khi nhìn người đã mơ hồ không rõ, càng không nhận ra người trước mắt này là ai.

Nhưng khí tức mơ hồ quen thuộc, làm cho hắn cảm thấy có hơi nghi hoặc.

- Đây vị lão hữu này, không biết...

Viên lão thần tiên nặng nề mở miệng, hình như muốn chào hỏi, nhưng lời nói lại vô cùng yếu ớt.

- Ta không phải người bạn già của ngươi, ta là cháu cố của ngươi.

Lão nho sinh đi tới trước người hắn, không có đi đỡ, chỉ cúi đầu, cười khẽ.

- Cháu cố?

Viên lão thần tiên cật lực mở to hai mắt, gắt gao nhìn lão nho sinh kia, trước mắt là lão nhân già nua rất lạ lẫm, nhưng càng nhìn, lại cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, ngũ quan khóe mắt, rốt cục từ từ dung hợp với một hình bóng trong trí nhớ, điều này làm trong lòng hắn đột nhiên run lên, ý thức được cái gì, trong cơ thể đã gần khô kiệt cũng bắt đầu có sinh khí nổi lên, hắn đột nhiên nặng nề đưa tay lên kéo lấy áo bào của lão nho sinh, dùng hết lực khí toàn thân kêu:

- Ngươi… Ngươi đi nơi nào?

- Ta vẫn luôn ở Thiên Nguyên, chưa bao giờ rời đi!

Lão nho sinh nhẹ nhàng trả lời, không có ngồi xổm người xuống, cũng không có tránh cái lôi kéo của Viên lão thần tiên.

- Ngươi làm sao… Sống thế nào...

Viên lão thần tiên thở hổn hển nói, nhưng nói đến một nửa, đã ho kịch liệt.

- Đạo nguyên của ta đều đã lưu lại trong gia tộc, làm thế nào mà còn sống được phải không?

Lão nho sinh biết hắn muốn hỏi cái gì, thần sắc cũng rất bình tĩnh trả lời:

- Bởi vì bản thân ta còn lưu lại một sợi đạo nguyên, một sợi đạo nguyên tinh khiết thuộc về mình, trong mấy trăm năm nay, ta một mực đang kéo dài hơi tàn, dù chưa chết, nhưng cũng không tính là chân chính còn sống!

- Vậy ngươi… Vậy ngươi vì sao không trở về… Về nhà?

Lúc này, khí lực cuối cùng của Viên lão thần tiên đều đeo trên thân người này, mỗi một vấn đề đều cố hết sức đến cực điểm.

- Bởi vì ta luôn… Rất hận ngươi!

Lão nho sinh do dự một chút, vẫn nói ra, trong giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là một loại thoải mái, hắn cười khổ một tiếng, nói:

- Bảy trăm năm trước, ta vốn ở trong thời điểm mấu chốt nhất trên con đường tu hành của mình, thân gặp nạn lớn, giống như Luyện Ngục, nhưng nếu như vượt qua, liền được trùng sinh, giống như Phượng Hoàng dục hỏa Niết Bàn, nhưng vào lúc này, đột nhiên bị đánh vào đạo nguyên của người khác!

Nụ cười của hắn giống như tràn đầy đắng chát:

- Phượng Hoàng đang niết bàn, chợt được người cứu, đó là cảm giác gì?

Viên lão thần tiên ngây dại, chòm râu run rẩy, thật lâu nói không ra lời.

Thật lâu sau, hắn mới cay đắng hỏi:

- Vậy vì sao bây giờ ngươi lại hiện thân?

Lão nho sinh nhẹ giọng cười một tiếng, nói:

- Chuyện người trong nhà đều là chuyện nhỏ, không phải sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận