Lược Thiên Ký

Chương 1657: Tạm biệt không tiễn


- Đế Lưu ca ca, ca ca còn nhớ chuyện khi còn bé không?

Ở trên đại tinh nơi Phương Hành đóng quân, trong một đại điện bằng gỗ do thần thông xây dựng lên, Đế Uyển người mặc lụa mỏng vân thường, lười biếng nghiêng người dựa vào trên cột ngọc, sóng mắt mềm mại nhìn Phương Hành:

- Hì hì, có một tiểu thế gia đi ra tán tiên, chỉ là nhìn ta thêm một chút, ngươi liền tức giận, trực tiếp móc con mắt của hắn, lúc đó các trưởng lão còn khuyên ngươi, nói hắn là vô tâm, không đáng bị tội, nhưng ngươi lại nói, em gái của ta là người danh giá cỡ nào, sao có thể để những con giun dế này nhìn thẳng, lúc đó vị tán tiên kia dập đầu trên đất tới máu me đầy mặt, dọa ta cũng phát khóc, kết quả ngươi càng tức giận hơn, nói hắn dọa ta khóc thì tội càng đáng chết, kết quả ép buộc các trưởng lão ném hắn vào Tru Tiên trận, dằn vặt ba ngày ba đêm...

Nghe Đế Uyển cười cợt, Phương Hành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:

- Ha ha...

Sóng mắt Đế Uyển lưu chuyển, thấy Phương Hành không hứng thú lắm thì khẽ cười, sau đó thở dài một tiếng, nói:

- Trong năm tỷ muội chúng ta, chỉ có hai người chúng ta tuổi tác gần nhau, chơi cũng thân thiết nhất, ta còn nhớ có rất nhiều chuyện trên phương diện tu hành đều là ngươi tự mình chỉ điểm cho ta, lúc đó mãi đến mười tám tuổi ta vẫn không có kết thành Kim Đan, ngươi còn mắng ta ngốc nghếch, nói mình không có muội muội ngốc nghếch như thế, sau đó ta còn thương tâm khóc một hồi, giận hờn bế quan trăm ngày, rốt cục trước sinh nhật mười tám tuổi đã kết đan...

Phương Hành nghe xong, gật đầu:

- Ồ...

Nhìn thấy vẻ mặt Phương Hành trước sau không hề có cảm xúc, dáng vẻ hững hờ, Đế Uyển khẽ nhíu mày không dễ phát hiện, nhưng trong nháy mắt liền tươi cười, nói:

- Đế Lưu ca ca, ca ca còn nhớ không, lúc đó Đế Nhai còn là một con vật nhỏ, vô cùng ước ao được qua lại thân thiết với hai người chúng ta, nhất định phải theo chúng ta đi chơi, kết quả bị ngươi phiền chán đá một cước xuống vách núi, gãy mất hai cái chân, còn suýt nữa bị Xích Đồng Ma Hổ ăn, Đế Tôn ca ca tức không nhịn nổi, còn từng đến giáo huấn ngươi, kết quả ngươi không chịu thua, đánh với hắn một trận...

Đế Uyển nói đến đây thì chớp mắt, lấy tay chống cằm, trên gương mặt lộ vẻ tinh nghịch, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt của Phương Hành không chớp mắt:

- Ngươi còn nhớ kết quả lúc đó không?

Phương Hành vẫn gặp nguy nhưng không động:

- Ừm...

Ánh mắt Đế Uyển sáng ngời, nhìn chằm chằm Phương Hành và cười khanh khách, nói:

- Vậy ngươi nói nhanh đi, lúc đó ai đánh thắng vậy?

Phương Hành lập tức nghẹn lời hạ mí mắt xuống giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn làm sao biết được trận đó là ai đánh thắng chứ...

Nếu là mình đánh vậy khẳng định không thua, nhưng người ra tay lúc đó lại không phải là mình...

Bây giờ hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, Đế Uyển nhất định muốn theo hắn lại đây, sau đó tràn đầy phấn khởi kể chuyện cũ, khiến cho Phương Hành tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải, tiếp lời nàng thì cuối cùng sẽ lòi đuôi, nhưng nếu không tiếp lời nàng cũng rất có thể khiến cho người ta nhìn ra sơ hở, bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi như vậy, hững hờ, vẻ mặt qua loa - Ừ- - A- - Ha ha- - Ha ha- ứng phó, trong lòng chỉ mong nữ tử thối này mau chóng rời khỏi đây...

Nhưng điều khiến cho hắn không nghĩ tới, lần này hắn vẫn cứ hững hờ ứng phó, nhưng câu trả lời này lại dường như làm cho Đế Uyển không hài lòng, lại khẽ bĩu môi giống như bé gái ngây thơ tự bò đến bên người Phương Hành, ôm cánh tay của hắn, không ngừng làm nũng nói:

- Đế Lưu ca ca, ca ca nói đi, nói nhanh lên, lúc đó ngươi cùng Đế Tôn ca ca đánh nhau, rốt cuộc là ai đánh thắng cơ chứ?

Quỷ mới biết ai đánh thắng...

Trong lòng Phương Hành thầm mắng, hắn thật ra cũng biết, Đại Xích Thiên Xích Tiêu Tiên đế, ngàn năm trước còn là Xích Tiêu Tiên Vương, chính là một kẻ khác loại trong rất nhiều Tiên vương Tam Thập Tam Thiên, có ba ngàn đạo lữ, Tiên vương khác đều con cháu khan hiếm, mang thai cũng gian nan, chỉ có Xích Tiêu Tiên Vương này thích nhất chuyện phòng the, rõ ràng đã là Tiên vương tôn sư, sinh ra một nam một nữ cũng đã là chuyện lớn khiến Chư Thiên vạn giới khiếp sợ, nhưng hắn thậm chí sinh liền năm đứa, bốn con trai một con gái. Đế Thích làm lão đại, còn có một người gọi là Đế Tôn xếp hàng thứ hai!

Thật ra hắn có nghe người ta nói qua, Đế Tôn dường như là một người mê võ nghệ, tư chất tu hành cũng không thua với Đế Lưu, ban đầu, Xích Tiêu Tiên Vương dường như cũng dự định ban tiên mệnh cho hắn, chỉ tiếc là Đế Tôn chọc ai không được, một mực chọc tới Thiên Ma nguy hiểm nhất, người kia cũng không giống người khác nể mặt Xích Tiêu Tiên Vương, trực tiếp một chiêu kiếm chém hắn, lúc này Đế Lưu mới có cơ hội kế thừa tiên mệnh...

Vị này lại là một người duy nhất trong Đế Tử có thể thắng được Đế Lưu, thắng bại này vẫn rất khó nói!

- Hì hì, Đế Lưu ca ca, trận chiến này làm hại ca ca cùng Đế Tôn ca ca đều bị phạt quỳ ba ngày ba đêm ở Minh Tâm điện, cũng là lần duy nhất ca ca từng chịu khổ khi còn bé, ca ca sẽ không phải không nhớ chuyện này chứ? Ca ca nói mau đi, lúc đó các ca ca...

Đế Uyển ngây thơ đến cực điểm, không ngừng hỏi.

Mà Phương Hành cũng đã nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng.

- Ngươi nên về rồi!

Hắn đột nhiên lạnh lùng mở miệng, giọng điệu cứng rắn không có nửa phần ấm áp.

Đế Uyển đang ôm cánh tay của hắn làm nũng đột nhiên ngẩn ra, do dự nói:

- Đế Lưu ca ca...

- Ta nói ngươi nên về rồi!

Vẻ mặt Phương Hành lạnh lùng, sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đế Uyển, đạm mạc nói:

- Trước đây ra sao không cần nhắc lại nữa. Ta chỉ biết là bây giờ ngươi cũng đã sống mấy ngàn tuổi, tuy rằng nhìn tuổi trẻ nhưng nếu ở trên thế gian thì chỉ sợ là lão thái bà Luân Hồi mấy trăm lần, lại còn muốn ôm cánh tay của huynh trưởng giả con gái nhỏ ngây thơ, thực sự là có chút...

Hắn nhìn Đế Uyển và nhếch miệng cười, nhưng lời nói lại làm cho người ta không cười nổi:

-... Buồn nôn!

- Ngươi...

Dù là hàm dưỡng của Đế Uyển có tốt, bị hắn nói thẳng vào mặt một câu như vậy cũng không khỏi biến sắc.

Hơn nữa nàng dường như cũng không nghĩ tới Phương Hành sẽ nói như vậy, đôi mắt có chút oan ức nhìn Phương Hành.

Mà Phương Hành vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười dường như châm chọc, ánh mắt đối diện cùng Đế Uyển.

- Đế Lưu ca ca, ca ca... thật sự thay đổi quá nhiều...

Qua một lúc, trên mặt Đế Uyển thu lại nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng:

- Thật giống như đã không phải là cùng một người vậy!

Khi nói lời này, nàng vẫn nhìn thẳng vào hai mắt Phương Hành.

Mà Phương Hành không kiêu không vội, sắc mặt cũng không có nửa điểm biến hóa, chỉ khẽ cười đầy vẻ giễu cợt, nói:

- Chúng ta vốn đều không giống trước. Thật ra ngươi lớn tuổi rồi nhất định phải giả vờ như lúc còn bé mới càng không đúng đấy?

Lời này lại làm cho Đế Uyển nghẹn lời, im lặng một lát mới ngẩng đầu cười nói:

- Ca ca giáo huấn phải!

Nàng nói xong liền dịu dàng đứng lên, chậm rãi xoay người, nói:

- Ta không biết là ca ca khá bận hay huynh muội chúng ta thật sự không trở về được trước đây, có điều có một điểm hết sức rõ ràng, ngươi dường như không quá hoan nghênh ta, mãi cho đến bây giờ cũng không nói dẫn ta tiến vào tiểu thế giới của ngươi, ai, thôi, có lẽ là hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, vậy ta cáo từ trước...

Phương Hành trực tiếp phất phất tay:

- Tiễn khách!

- Đế nữ điện hạ xin mời...

Bên cạnh có một vị đạo huynh bán tiên đã sớm nhảy ra, vẻ ngoài hào hoa phong nhã mời Đế Uyển đi ra ngoài.

- Sau đó có thời gian, ta lại tới thăm... ca ca!

Đế Uyển cũng không tiếp tục nói nữa, càng không tức giận, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Phương Hành một chút rồi xoay người đi ra ngoài.

Mà Phương Hành vẫn lạnh lùng bất động, như một bức tượng.

Mãi đến tận khi Đế Uyển đi ra khỏi đại điện, cũng không thấy bbóng dáng nữa, hắn mới thở hắt ra một hơi và lau mồ hôi lạnh.

- Vừa nãy không có lòi đuôi ở trước mặt vị Đế nữ này chứ?

Lộc Tẩu đã sớm tiến tới bên cạnh, vẻ mặt trầm trọng hỏi. Vừa nãy Phương Hành nói chuyện cùng vị Đế nữ kia cũng không có tránh người bên ngoài, giọng nói không nhỏ, mà Lộc Tẩu lại cùng Văn tiên sinh đồng thời ở trong phòng ngự đại trận được xây dựng bên cạnh đại điện này, đều nghe hết vào trong tai, trong lòng thực sự giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống, tất cả đều bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ thật sự lo lắng Phương Hành trả lời không cẩn thận, bị Đế nữ kia phát hiện ra sơ hở. Dù sao tiếp xúc cùng Đế nữ này có lẽ không khác trước. Nghe nàng nói, dường như hết sức quen thuộc cùng Đế Lưu!

- Sẽ không có lòi đuôi!

Sắc mặt Phương Hành cũng có chút quái lạ, còn chưa hết khiếp sợ nói:

- Có điều con mụ này thật dông dài, luôn nói đông nói tây, nếu không phải ta cố ý làm cục diện căng thẳng và đuổi nàng ra ngoài, tiếp tục nói nữa thì đúng là sẽ phải lộ sơ hở thôi. Đúng là làm người ta nổi giận mà...

Lộc Tẩu căm giận nhìn hắn:

- Ngươi còn cảm thấy làm người tức giận, lúc trước ta đã khuyên ngươi trực tiếp bỏ chạy khi còn ở trong tinh không, là ngươi nói trong lòng mình tự biết, lúc đó ta liền cảm thấy ngươi khẳng định đang gạt ta, hiện tại bị ta nói đúng rồi chứ gì? Ta thấy ngươi cũng không có chuẩn bị gì cả. Phải biết trước đây ngươi tiếp xúc được đều là người quen cũ của Đại Xích Thiên, không phải trong lòng có quỷ thì đang nóng lòng diệt trừ ngươi, trái lại bị che mắt, không nhìn ra sơ hở của ngươi, nhưng sau này lại khác. Ngươi đã là Đế Tử duy nhất, sau này bọn họ đều xoay quanh ngươi đấy!

- Gấp cái gì, không phải đã đuổi đi rồi sao?

Phương Hành liếc nhìn Lộc Tẩu, nhưng không muốn thừa nhận là mình làm không đúng, trầm ngâm nói:

- Hiện tại tuy rằng có không ít người biết được thân phận thực sự của ta, nhưng ta chắc hẳn bọn họ cũng không dám thật sự vạch trần ta. Ngươi xem, Thiên Nguyên biết Độ Tiên Bút ở trong tay ta, liền phải hiểu một khi vạch trần ta, Độ Tiên Bút sẽ rơi vào trong tay của Đại Xích Thiên, mà Thần Chủ hiện tại hẳn cũng đã phát hiện ra Thái Hư Bảo Thụ là giả, trong lòng nàng sẽ nắm chắc, một khi ta bị Đại Xích Thiên bắt thì Hỗn Độn Tiên Viên cùng Thái Hư Bảo Thụ lại đều thuộc về người ta!

Nói như vậy, hắn đúng là càng tự tin hơn:

- Vì lẽ đó ngươi yên tâm đi, ta không dễ dàng bị vạch trần như vậy đâu!

Sắc mặt Lộc Tẩu càng đen hơn, bất đắc dĩ nói:

- Cho dù không bị vạch trần, khả năng bị người ta nhìn ra sơ hở cũng không thấp chứ?

Phương Hành vung vung tay, nói:

- Yên tâm đi, ta có biện pháp đối phó với bọn họ!

Lộc Tẩu vội vàng hỏi:

- Biện pháp gì?

Phương Hành liếc mắt nhìn hắn, nói với vẻ đương nhiên:

- Còn không phải đang suy nghĩ sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận