Lược Thiên Ký

Chương 1140: Sao không ai tới giết chết ta?




Mặt ngoài nhìn, Thần Đình rất coi trọng lần đi sứ này, tất cả Tiểu Thánh đều tới, có thể nói thiên kiêu đỉnh phong của Thần Đình đều tới, mà Chư Tiên Minh của Tịnh Thổ cũng rất coi trọng, lần này có bốn người chuyên tới đón tiếp, vừa lúc đại biểu bốn thế lực của Tịnh Thổ Chư Tiên Minh bây giờ, từ đây có thể thấy được Chư Tiên Minh vẫn ôm hi vọng nghị hòa!

Trong bốn người, cầm đầu là một nam tử vóc người cao gầy, mặc cổ bào, sau đầu ghim một bím tóc đuôi ngựa thật dài, cơ hồ rũ xuống tới đất, hai tay áo che lại hai tay, nhìn cực kỳ cổ ý, trải qua bên Chư Tiên Minh giới thiệu, mới biết người này là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Tịnh Thổ thập đại cổ tộc Cổ Hạc, được vinh dự là cổ tộc đệ nhất nhân.

Đối với người này, Dao Trì tiểu công chúa cũng nghe qua, lén lút giải thích cho Phương Hành, người này cực kỳ thần bí, thực lực kinh khủng, từng ở năm trăm năm trước, lẻ loi một mình đi Thần Châu, đánh bại Thần Tử Thần Nữ của các đạo thống Thần Châu lúc ấy, có thể nói quét ngang vô địch, hắn đã từng cảm khái, quái thai Viên gia vẫn lạc, Thần Châu không còn đối thủ, ôm theo uy thế vô địch về Tịnh Thổ.

Về sau hắn mai danh ẩn tích, không còn nghe đồn khác truyền ra, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện.

Người thứ hai là một tăng nhân áo xám, da thịt màu cổ đồng, cả người như nước đồng tưới ra, tuổi chừng 40, hình dung khô gầy, nhưng đôi mắt lại hữu thần, tăng nhân này chính là đại biểu thế lực Phật môn Tịnh Thổ đến, lại là người quen của Phương Hành, đã từng là hộ pháp của Phật tử Huệ Năng, về sau đi theo Tiểu hòa thượng Thần Tú, pháp danh Phật Ấn.

Người thứ ba là Khương gia Thần Tử, một trong Trung Vực bát đại cổ thế gia, tên Khương Vấn Đạo, người này lúc ở Thần Châu thanh danh không hiển hách, đầu tiên là bị Trung Vực Tứ đại công tử chèn ép, về sau lại bị Phương Hành quật khởi đoạt đi tên tuổi, bây giờ tới Tịnh Thổ, lại có tài nhưng thành đạt muộn, đã là tiểu bối đệ nhất nhân của Thần Châu, cũng là thủ lĩnh của Tịnh Thổ Chư Tử Đường bây giờ.

Chư Tử Đường là Chư Tử Đạo Tràng năm đó Thánh Nhân mở, sau khi những Thánh Nhân môn đồ kia đi tới Tịnh Thổ, tự giác đơn đả độc đấu không có hi vọng khu trục Thần tộc, liền tụ cùng nhau, tổ kiến Chư Tử Đường, chính là một thế lực lớn của Tịnh Thổ bây giờ.

Trong hàng tiểu bối của các đạo thống Thần Châu, danh vọng lớn nhất là Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ Nhiếp Thiên Hồng, nhưng sau khi hắn thua Thần Tử Dạ tộc, thì một mực không xuất hiện qua, có người nói hắn đang ở trên Băng Nguyên, ở trong một tiên điện thần bí, tu luyện thần thông lợi hại, bất quá hắn không xuất thế, Khương Vấn Đạo liền trở thành đại biểu nhân vật tiểu bối của đạo thống Thần Châu, thanh danh dần dần lên cao, như mặt trời ban trưa.

Người thứ tư lại là tiểu bối đại biểu Yêu tộc, cũng là người quen của Phương Hành.

Xinh đẹp vô song, dung nhan khuynh thế, vừa đứng ở nơi đó, thiên địa tựa hồ mất đi phong thái, là Hồ Tiên Cơ!

Đã từng khắp nơi đối nghịch với Phương Hành, lại nhiều lần thua thiệt, Thánh nữ Hồ tộc… Hồ Tiên Cơ.

Ngược lại không nghĩ tới, nàng leo rất nhanh, bây giờ đã có tư cách đại biểu Yêu tộc ra mặt nghênh đón sứ giả Thần tộc.

Mà Tịnh Thổ cổ tộc, thế lực Phật môn, đạo thống Thần Châu, Yêu Địa chư tộc, chính là bộ phận trọng yếu tạo thành Chư Tiên Minh bây giờ, Thần Đình thế lớn, các đạo thống đều nhao nhao trốn về Tịnh Thổ tị nạn, nghĩ kế phản kháng Thần tộc, ký kết đồng minh là khó tránh khỏi, cuối cùng lại trải qua vô số phân tranh, chiến đấu, lại định ra cục diện bây giờ, thế lực cổ tộc là địa đầu xà, tự nhiên hoàn toàn xứng đáng nắm chủ vị, mà thế lực Phật môn ở Tịnh Thổ ảnh hưởng sâu xa, lại nắm Công Đức Bảng trong tay, tự nhiên ở thứ hai.

Thời điểm Thần tộc phủ xuống, Thần Châu tổn thất thảm trọng nhất, nhưng dù sao cũng có một bộ phận trốn tới Tịnh Thổ, lại thêm lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, bọn tiểu bối cũng không chịu thua kém, các thế lực liên tiếp tụ hợp, cũng ở trong Chư Tiên Minh kiếm được một chỗ cắm dùi, thậm chí nghiêm ngặt nói ra, trên danh nghĩa bọn họ bài danh thứ ba, nhưng đây là bởi vì thế lực Thần Châu hơi phân tán, có người phân tích qua, nếu tất cả thế lực Thần Châu đều liên hợp lại, đừng nói thứ ba, chỉ sợ Tịnh Thổ cổ tộc xếp hàng thứ nhất cũng không phải đối thủ của bọn họ!

Về phần Yêu Địa, bởi vì đại bộ phận truyền nhân Thái Cổ Yêu Đạo đã mất tích, thực lực không hiện, bị đẩy xuống thứ tư.

Chư Tiên Minh tứ trụ, chính là bốn thế lực này.

Mà mỗi trụ đều phái tới một lãnh tụ trong tiểu bối, chính là bốn người bây giờ.

Cổ Hạc, Phật Ấn, Khương Vấn Đạo, Hồ Tiên Cơ!

- Đây là Thần Chủ ngự phong, Ám Thiên Tiểu Thánh Quân, Thần Tử Dạ tộc Song Sinh đại nhân!

Lão giả áo xám theo đám người Phương Hành đi tới cũng làm từng bước, giới thiệu thân phận của từng vị Tiểu Thánh Quân.

- Đây là Trục Không Tiểu Thánh Quân, Hung Đạo đại nhân!

- Đây là Sất Hải Tiểu Thánh Quân, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng đại nhân!

- ...

Mỗi giới thiệu một vị, nhân mã hai bên đều nhẹ nhàng gật đầu, coi như chào hỏi.

Nếu nói rõ ràng, song phương đều là tử địch, chỉ bất quá lần này Thần Đình đi sứ Tịnh Thổ, đã được cao tầng của Chư Tiên Minh đồng ý, cho nên mặt ngoài phải duy trì lễ tiết tối thiểu, không thân cận, cũng không lạnh nhạt.

- Ha ha, sau Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân, chính là Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, Phương Hành Phương đại nhân...

Sau khi giới thiệu đến Phương Hành, bầu không khí của cả đài cao lộ ra rất túc sát, cũng không biết bao nhiêu ánh mắt, đột nhiên đều nhìn về phía hắn, thần sắc lạnh nhạt đến cực điểm, có ánh mắt tò mò của Cổ Hạc, cũng có ánh mắt thâm trầm mà phẫn uất của Phật Ấn, lại có ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Khương Vấn Đạo, cùng ánh mắt ám muội của Hồ Tiên Cơ.

- Ta nghĩ vị này ngươi không cần giới thiệu, Thiên Nguyên Đại Lục đệ nhất ác nhân, Nhân tộc sỉ nhục, bại hoại Phương Hành...

Lão giả áo xám vẫn chưa nói xong, liền có một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

- Người này chúng ta đều không xa lạ gì, dù chưa thấy qua, cũng đã được nghe nói về hắn!

Nói chuyện không phải bốn lãnh tụ tiểu bối được Chư Tiên Minh phái tới, mà là một vị nào đó trà trộn ở trong đám người.

Người ở chung quanh nghe vậy, cũng đột nhiên trầm mặc lại, qua hồi lâu, không biết là ai đột nhiên cười khẽ, tiếng cười kia như có lực truyền nhiễm rất mạnh, sau khi người này cười xong, liền lây cho người khác, sau đó tiếng cười dần dần vang lên, xa xa lan tràn ra, cuối cùng hóa thành một mảnh tiếng cười vang, tất cả ác ý, đều giấu ở trong biển tiếng cười.

Trong tiếng cười cất giấu ác ý và lạnh lùng, thậm chí không thiếu sát khí.

Mà ở trong những tiếng cười này, đám người Cổ Hạc và Khương Vấn Đạo lại nhíu mày, không có ngăn cản, còn cười theo một tiếng.

Lão giả Thần Đình đỏ bừng cả mặt, tay áo hất lên, muốn mở miệng quát tháo, nhưng Thần Tử Dạ tộc lại nhìn hắn một cái, lão giả kia chỉ có thể cưỡng ép lửa giận, ánh mắt lạnh lùng đứng ở một bên, cục diện nhất thời lúng túng, Phương Hành phảng phất như trở thành trung tâm của hai phe nhân mã, mọi ánh mắt đều nhìn hắn, mỗi người đều đang bật cười...

Tiếng cười không thể nghi ngờ giống như vũ khí, hơn nữa rất lợi hại!

Dao Trì tiểu công chúa nhìn thấy Phương Hành đứng ở trong một mảnh tiếng cười, mặt cũng đỏ bừng.

Nàng rất muốn lập tức nhảy ra ngoài, đánh tất cả những người đang cười một lần.

Nhưng nghĩ đến Phương Hành phân phó, nàng chỉ có thể siết chặt tay lưu ở trong cốt lâu, đau lòng nhìn Phương Hành chịu nhục...

- Bại hoại, ma đầu, lăn ra lãnh địa của Nhân tộc...

- Chớ có làm bẩn Tịnh Thổ, mau mau chạy về Thần Đình làm chó săn đi...

Trong tiếng cười, lá gan của bọn hắn càng lúc càng lớn, đã có người không chỉ bật cười, bắt đầu hét to, lúc đầu hai phe nhân mã bàn bạc, bầu không khí ngưng trọng trang nghiêm nhất thời quét sạch sành sanh, có người trào phúng, có người mắng chửi, thậm chí bắt đầu có người lớn tiếng uy hiếp:

- Để hắn trở về, nơi nào có chuyện tốt như vậy, người đầu hàng địch nhất định chết không có chỗ chôn!

- Đúng, đúng, người đầu hàng địch nhất định chết không có chỗ chôn, giết hắn!

Đủ loại thanh âm la lên đều có, giống như một ngọn núi lửa, uẩn nhưỡng lực lượng mãnh liệt đáng sợ, càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong những tu sĩ vây xem, thậm chí có người ý đồ muốn xông lên, động thủ với Phương Hành, chỉ bất quá chung quanh đài cao đều có tiên binh của Chư Tiên Minh trấn giữ, cưỡng ép dùng đại trận ngăn cách, lúc này mới ngăn lại hành vi quá kích của những tu sĩ kia.

Nhìn một màn này, vô luận là Thần Đình hay Tiên Minh, trong lòng đều dâng lên suy nghĩ phức tạp.

Quả nhiên không hổ là Thiên Nguyên Đại Lục đệ nhất ác nhân, Nhân tộc đệ nhất bại hoại, "nhân khí" thật đúng là không thấp ah...

Trong lòng Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghĩ, vì kế hoạch kia, hắn bỏ ra có phải quá nhiều rồi không?

Trong lòng Hung Đạo lại vừa vui lại lo, vui là trước kia, Tiểu Tiên Giới chính là phản nghịch lớn nhất của Thiên Nguyên Đại Lục, tiếng mắng lan xa, nhưng sau khi ma đầu này xuất hiện, ngược lại cướp đi bêu danh của Tiểu Tiên Giới, mà lo là, hắn càng bị Thiên Nguyên Đại Lục phỉ nhổ, sợ là càng được Thần Chủ ưu ái, cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn lại mất, vị trí Thần Vương còn làm sao đoạt?

Các Tiểu Thánh Quân khác, như Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi… thì ánh mắt có vài phần khinh thường.

Đối với gian tặc như Phương Hành, Nhân tộc tự nhiên không thích, nhưng trong đầu bọn họ cũng chướng mắt.

Trong những người này, chỉ có Tứ hoàng tử Thương Lan Hải vỗ vỗ bả vai Phương Hành, cười khổ nói:

- Chớ để ý, nhẫn nại một chút!

- Ân, ta cũng cảm thấy nên nhẫn nại!

Phương Hành cười khổ lắc đầu, sau đó chậm rãi cất bước đi thẳng về phía trước, cả người đứng ở biên giới bệ đá, mặt không thay đổi quét qua đám tu sĩ phía dưới, đột nhiên ánh mắt trở nên lãnh khốc, cười lạnh nói:

- Nguyên lai nhiều người hận không thể giết ta như vậy...

Trong giọng nói của hắn ẩn chứa pháp lực, ầm ầm truyền ra ngoài, áp đảo sóng âm cuồn cuộn ở phía dưới.

Thời điểm các loại thanh âm thấp xuống, hắn lại cười lạnh, trong đôi mắt mang theo nộ khí.

- Vậy tại sao không ai dám tới giết ta?

Lời vừa nói ra, giữa thiên địa yên tĩnh trở lại, mang theo khí tức túc sát khó tả.




Bạn cần đăng nhập để bình luận