Lược Thiên Ký

Chương 1602: Thọ nguyên quá dài


- Ha ha, trước đây lúc đầu ta là trưởng tử, nên để ta nhận lấy Tiên mệnh, kết quả phụ vương lại chọn ngươi...

- Vốn ta kết minh với Thần Chủ, kết quả nàng lại chọn ngươi...

- Lúc đầu ta mới là đối tượng thần phục của chư phương chư hầu, kết quả bọn họ cũng chọn ngươi...



Bên ngoài đã loạn tung tùng phèo rồi, sau khi đám Băng Nghiên tiên tử xuất thủ ám sát Đế Thích thì cũng đều thấy bối rối, không tiếp tục đuổi giết nữa. Nhưng đợi lúc bọn họ phản ứng lại cũng nhanh chóng bị chư thiên trưởng lão vội chạy tới kéo sang một bên, ngay cả những trưởng lão đó cũng hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại làm như thế. Cho dù trong loạn cục này bọn họ cũng không biết phải làm sao, cảnh tượng này xuất hiện làm đầu óc bọn họ đều trống rỗng, lúc này chỉ muốn mau chóng hỏi rõ bọn họ, còn Xích Tiêu binh ngự hạ của Đế Thích thì bị màn ám sát này làm đỏ mắt. Lúc đầu bọn họ còn đang mở đường cho Đế Thích cùng với chư phương thiếu chủ, nhưng lúc này lại như không muốn mạng mà vọt tới, một bộ phận truy sát chư thế lực, một bộ phận liều mạng che chở cho Đế Thích tiến vào Tiên chu!

Lúc này, vẻ mặt Đế Thích như mê man lại chán nản, chui vào Tiên chu, ý chí tan rã ngã xuống ghế thái sư trên Tiên chu, ánh mắt có vẻ hơi mơ màng để mặc máu tươi chảy ra mà không hề dùng bất cứ thần thông nào để khống chế huyết dịch. Chỉ ủ rũ ngồi ở ghế thái sư, ánh mắt rã rời, trong miệng chỉ còn nhớ mấy lời như thế...

- Ngươi... Ngươi không sao chứ?

Bên cạnh có một giọng nói khiếp đảm vang lên, Thanh La tiên tử thận trọng đi tới gần xem gã.

Nàng vẫn luôn chưa từng ra tay, cho dù bên ngoài chém giết thảm liệt cỡ nào cũng chỉ núp trên Tiên chu này, ngay cả mặt cũng chưa hề lộ. Cho tới lúc này thấy Đế Thích một thân thương thế lảo đảo vào Tiên chu thì nàng mới chợt bừng tỉnh, vội vàng qua dây hỏi thương thế của gã.

- Ta?

Đế Thích khổ sở cười một tiếng:

- Bố trí trăm năm, một buổi sáng đã thành nước chảy, làm sao có thể không sao được?

Thanh La tiên tử nghe xong lời đó thì sắc mặt trắng hơn vài phần, lẩm bẩm:

- Có lẽ chúng ta vốn nên đừng động tới hắn...

-Cho tới lúc này rồi còn nói chuyện đó để làm gì?

Đế Thích đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, thoáng phấn chấn tinh thần rồi gấp gáp nói với Thanh La tiên tử:

- Nàng qua đây!

- Gì?

Thanh La tiên tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn gã một cái.

Đế Thích xòe năm ngón tay vươn về phía sâu trong Tiên chu, túm tới một quyển trục, sau đó mở nó ra. Rõ ràng nó là một bức tranh, trên đó có thân ảnh lay động như vẽ chư tôn ma thần, thậm chí ngay cả cái bõng của Đế Lưu cũng ở trong đó. Gã mở bức họa đóa ra rồi lập tức trỏe nên lớn hơn, trải trên Tiên chu, giống như một tấm thảm trải nền vậy. Sau đó gã dừng lại thở hổn hển mấy cái, động tâm niệm, các vết thương đáng sợ trên người được Tiên quang che qua, sau đó tan biến không còn dấu tích, giống như cho tới bây giờ chưa từng bị thương vậy!

Đương nhiên, ở trong cơ thể gã, pháp tắc bị người ta đánh vào vẫn đang tồn tại, liên tục xé rách tiên cơ của gã.

- Nàng đứng ở giữa bức tranh này, trên bức tranh này có hậu thủ mà ta chuẩn bị, sẽ giúp nàng chạy ra khỏi chiến trường này...

Đế Thích không ngừng nói, ánh mắt vội vàng nhìn Thanh La tiên tử.

- ... Vậy còn ngươi?

Thanh La tiên tử run giọng hỏi, trong ánh mắt dường như đang dâng lên một tầng mờ sương.

- Ta...

Nụ cười của Đế Thích nhạt đi rồi cười, nói:

- Ta tự có cách của ta!

Nói rồi nhìn sâu Thanh La tiên tử một cái, sau một hồi lâu mới thở dài, vội vàng thúc giục nàng:

- Nhanh, nàng nhanh đứng ở giữa bức tranh này đi, nó có thể... Nhất định có thể giúp nàng thoát khỏi chiến trường này, có thể... có lẽ sẽ có chút mạo hiểm nhưng nhất định sẽ thành công... Sau đó khi nàng chạy ra ngoài thì nhất định phải nhớ kỹ... Đi tìm đệ đệ Đế Nhai của ta, nhất định phải...

Gã còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên lại thấy thân ảnh của Thanh La tiên tử nhào tới một phát túm Bách Ma đồ lên dùng sức xé thành hai nửa, sau đó lại liều mạng xé thành mảnh nhỏ, lòng bàn tay còn bốc lên hỏa diễm đốt cháy bức tranh... Mà vào lúc này thần ma trên bức tranh kia tựa như sống lại, trong lửa cháy hừng hực mơ hồ có tiếng thần ma kêu gào truyền ra...

- Đế Thích, ngươi cho ta là người ngu sao?

Thanh La tiên tử giống như điên:

- Đến lúc này thậm chí ngươi còn hy sinh cả ta hay sao?

Rõ ràng Đế Thích ngẩn ngơ, trong đôi mắt hơi ảm đạm tỏ ra khó hiểu:

- Nàng... Nàng vì sao?

- H ha, cơ hội chay trốn cuối cùng lại muốn cho ta?

Thanh La tiên tử lại nở nụ cười lạnh, trong mắt chỉ có vẻ phẫn hận lạnh như bằng:

- Những lời đó của ngươi chỉ có thể đi lừa gạt tiểu hài tử chưa trải qua sự đời được thôi, ta trong mắt ngươi là một đứa ngu đấy à? Thật sự nghĩ ta tin ngươi sẽ nhường cơ hội chạy trốn cuối cùng cho ta hay sao? Hay nói ngươi nghĩ tu vi của ta thấp cạn, vụng về như trâu nên không nhìn ra trong Bách Ma đồ này của ngươi trên thực tế ẩn chứa chín mươi chín tinh huyết thần hồn? Rốt cục ngươi muốn làm gì? Ngươi bảo ta đứng trên bức tranh này không phải là muốn làm vu pháp gì sao? Có phải muốn dùng bức tranh này để hại ta hay không?

- Ta... ta thật sự muốn đưa nàng rời đi...

Dường như Đế Thích không ngờ Thanh La tiên tử có thể nói như vậy, sau khi ngẩn ngơ thì sang sảng nói.

Còn Thanh La tiên tử lúc này lại chỉ dùng mắt lạnh nhìn gã, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hận thù.

- Aiz, nàng làm sao... Không tin ta à?

Ánh mắt của Đế Thích cũng dần dần trở nên vô cùng uể oải cùng ảm đạm:

- Không phải là ta nhường cơ hội trốn thoát cuối cùng cho nàng, chỉ là giả sử ta dùng bức tranh này chạy trốn thì cũng không có cơ hội... Bức tranh này quả thực có vu pháp của ta bên trên, quả thật cũng có tinh huyết của chín mươi chín thần ma ở đó, chỉ cần nàng đứng lên bức tranh này, bằng vào tu vi của ta thúc giục thù bức tranh này sẽ bám lên thân thể nàng, hoàn toàn thay đổi khí cơ của ngươi, chỉ sợ cho dù phụ vương ta tới cũng không nhận ra nàng, sau đó nàng có thể nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân...

Gã nói rồi từ từ ngẩng đầu lên:

- Mà chỉ cần nàng còn sống chạy ra ngoài liền có thể truyền chuyện thiếu chủ tứ Thiên ám sát ta ra, như vậy bốn phe thế lực này sẽ không dám thực sự để ta chết, sẽ cố gắng bảo vệ mạng của ta trong loạn cục này... Tuy làm như vậy rất mạo hiểm nhưng dù sao cũng còn tốt hơn so với việc ta tự dùng bức tranh này rời đi, bọn họ phá vỡ Tiên chu, không nhìn thấy ta sẽ nhất định liều mạng tìm ta, cơ hội ta chạy trốn được rất nhỏ, nhưng nàng thì không giống vậy, bọn họ nhìn thấy ta thì sẽ không quá để ý tới hướng đi của nàng nữa...

Nghe Đế Thích uể oải giải thích, ánh mắt của Thanh La tiên tử dần thay đổi, có phần khó tin.

Qua một lát, nàng vẫn cảm thấy khó tin lắp bắp hỏi:

- Ngươi... ngươi thật tốt như vậy sao?

- Không thể nào, không thể nào...

Nàng nhanh chóng tự mình bác bỏ suy nghĩ này, cười lạnh nói:

- Ta không tin ngươi sẽ mạo hiểm bản thân có thể bỏ mạng mà cứu ta!

- Aiz..

Đế Thích ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ vô cùng uể oải:

- Ngay cả chuyện nàng đã từng qua đêm với Đế Lưu trên Cầu Hoàng Đài, cơ thể đã không còn hoàn bích cũng đều không ngại, cố ý kết đạo lữ với nàng, nhưng nàng lại... còn hoài nghi ta sẽ không mạo hiểm cứu mạng của nàng sao?

Ầm!

Sau khi nghe được những lời đó, trong đầu Thanh La tiên tử dường như vang lên một tiếng sét đánh ầm ầm.

Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, lảo đảo lui về phía mấy bước, ánh mắt nhìn Đế Thích vô cùng kinh hãi.

- Ngươi... Ngươi cũng biết chuyện này...

Lúc này, sự hoảng sợ trong trái tim của nàng có thể tưởng được. Từ sau khi nhận được tin tức Đế Lưu sống lại nàng vẫn luôn ăn không ngon, ngủ không yên, sợ nhất chính là tin tức này sẽ truyền tới tai Đế Thích. Cũng chính vì thế, quan hệ giữa Đế Lưu cũng chỉ có thể từng bước đi tới cục diện bây giờ, nhưng nàng không ngờ tới chính là Đế Thích cũng biết chuyện này, thậm chí còn biết một ngàn năm trước nàng thất thân cho Đế Lưu trên Cầu Hoàng Đài. Chuyện này quả thực làm nàng khó có thể tin được, trong lòng hồi hộp tới mức nhảy dựng lên...

- Đương nhiên là ta biết, ngay cả cơ thể không hoàn bích của nàng cũng là do ta giúp nàng lừa gạt trước mặt phụ vương...

Đế Thích cười khổ, khẽ lắc đầu:

- Bằng không, nàng cho rằng thân thể của nàng do chính phụ vương trùng tu mà phụ vương lại không nhìn ra hay sao?

- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...

Mắt của Thanh La tiên tử trừng lớn hơn, dáng vẻ khó có thể tin được, liên tục nói mấy chữ “ngươi” lại không nói tiếp được nữa.

- Lớn lên trong Tiên giới này không phải mọi người đều một lòng đối với mình...

Đế Thích giống như biết nàng muốn hỏi cái gì, hít một hơi thật dài, ánh mắt có vẻ hơi đau khổ nhìn Thanh La tiên tử:

- Ta không biết nàng còn nhớ hay không, ta lớn hơn nàng ba trăm tuổi, là người nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, năm nàng hơn mười tuổi có thể nhìn ra trong bức họa ta vẽ có một cái Tình Diên nhãn khác biệt với Tình Đình khác, ta đã bắt đầu để ý tới nàng rồi, sau đó vẫn luôn nhìn nàng lớn lên, mãi mãi xinh đẹp như thế, mãi mãi thông minh như thế, mãi mãi giảo hoạt như thế, vĩnh viễn vây quanh ta...

- Khi đó... nàng nói, thích ta vẽ nhất, ghét người khác suốt ngày ngồi tu hành giống như đầu gỗ vậy...

- Nếu chúng ta đều là phàm phu tục tử, có thể lúc nàng hai mươi tuổi, thời điểm sùng bái ta nhất, sẽ gả cho ta không?

Đế Thích thì thào nói, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ sâu sắc:

- Đáng tiếc, thọ nguyên của chúng ta đều quá dài...

- Hai mươi tuổi, đối với chúng ta chẳng qua là lúc mới bắt đầu, nàng đến ba mươi tuổi mới được phụ thân ngươi đón về tu hành, sau đó bốn trăm năm chúng ta không gặp, lúc gặp lại nàng đã trở thành cặp đôi thần tiên quyến lữ cùng với người đệ đệ thích nhất kiêu ngạo bướng bỉnh của ta rồi, trong mắt nàng chỉ có hắn, sao còn nhớ rõ thân trưởng tử là ta nữa, nhưng một Đế Tử chỉ bởi vì thích vẽ tranh, không muốn tu hành mà bị phụ vương từ bỏ như vậy sao? ... mà ta, lúc đó đâu có tư cách cạnh tranh với Đế Lưu?

- Cho đến khi... Đế Lưu biến mất, nàng thương tâm vô độ, ta mới phát giác mình lại có cơ hội...

Đế Thích cười khổ, nhìn Thanh La:

- Có cơ hội lại nhìn thấy ánh mắt khi nàng hai mươi tuổi đã từng nhìn ta...

Bạn cần đăng nhập để bình luận