Lược Thiên Ký

Chương 1623: Mười hơi


- Hắn nói nhất định là Thái Hư Bảo Thụ. . .

- Khó trách tên Đế tử này chịu mang tiên dược cho chúng ta, hóa ra hắn chú ý đến Thái Hư Bảo Thụ!

- Bảo vật này thật sự tồn tại, làm sao có thể để mặc hắn mang đi?

Sau khi nghe xong lời của Phương Hành, một phương Thiên Nguyên trực tiếp rối loạn, bên Thần Chủ thì ngược lại, thần sắc vẫn còn tương đối bình tĩnh, nhưng mặt mày cũng hơi co rút lại một chút, xem ra nàng rất chú ý tới tiểu thụ trong miệng đối phương, nên có chút ít không kìm nén được!

Bất kể đối với nàng hay là đối với Thiên Nguyên mà nói, Thái Hư Bảo Thụ mới là báu vật trong báu vật!

Bọn hắn ai cũng chưa từng gặp qua Thái Hư Bảo Thụ, thậm chí khi nghe Phương Hành nói ra những lời này, đều không xác định Thái Hư Bảo Thụ có thật sự tồn tại ở trên đời này hay không, nhưng bọn hắn rất xác định, nếu Thái Hư Bảo Thụ thật sự tồn tại, như vậy giá trị của nó, nhất định không phải tiên dược bình thường có thể so sánh được, mọi người đều biết, Thái Hư Bảo Thụ chính là tâm huyết cả đời Thái Hư Tiên Vương, là tinh túy trong vạn chủng tiên dược Hỗn Độn Tiên Viên, theo truyền thuyết, Thái Hư Tiên Vương đã thông qua nó, giải quyết vấn đề tài nguyên ngày càng thiếu thốn, nói cách khác, rất có thể cái này sẽ giải quyết vấn đề tài nguyên thiếu thốn dẫn đến việc khó có thể hưng thịnh của các phương thế lực, tự nhiên không phải tiên dược bình thường có thể so sánh. . .

Nếu không muốn hình dung, có thể nói tiên dược là một khối vàng, mà cái Thái Hư Bảo Thụ này là kim cương!

Đừng nói một mảnh Hỗn Độn Tiên Viên tàn phá, cho dù là Hỗn Độn Tiên Viên nguyên vẹn lúc trước bày ở trước mặt bọn họ, cũng không bằng một cây Thái Hư Bảo Thụ này, làm sao hai phe Thiên Nguyên cùng Thần Chủ, có thể vì điểm ấy tiên dược, để Đế tử rời đi?

- Nhanh chóng giao Thái Hư Bảo Thụ ra đây, chúng ta có thể mặc ngươi lấy một bộ phận tiên dược còn sống rời đi!

Sắc mặt vị lão giả áo xám bên phía Thiên Nguyên cũng lập tức trở nên thập phần ngưng trọng, trầm giọng quát.

Thần Chủ thì ngược lại, chưa từng mở miệng, chỉ bình tĩnh liếc nhìn Phương Hành, sau đó chậm rãi gật đầu.

Rất rõ ràng, nàng cũng đang ám chỉ Phương Hành, nhất định phải giao Thái Hư Bảo Thụ cho nàng.

- Các ngươi đều mơ tưởng gốc tiểu thụ này?

Phương Hành chứa có chút nghi hoặc, cười cười với bọn hắn, sau đó nói:

- Kỳ thật một đổi một cũng có thể, nếu không ta sẽ mang gốc tiểu thụ này cho hai phương các ngươi, sau đó tự mình chiếm tiên dược, các ngươi cảm thấy cái chủ ý này như thế nào?

- Ngươi!

Lão giả bên phía Thiên Nguyên nhíu mày quát:

- Phải mang Bảo Thụ giao cho chúng ta!

Sau đó cũng không có người nói gì khác, chỉ muốn Phương Hành mang Hỗn Độn Tiên Viên giao ra, rất rõ ràng, bọn hắn vẫn đang không thể nào đáp ứng đề nghị này, tuy Thái Hư Bảo Thụ quan trọng, nhưng tác dụng cụ thể ai cũng không biết, còn từng mảnh tiên dược trong Hỗn Độn Tiên Viên lại làm cho người ta quen mắt, tự nhiên không ai chịu mang vô số tiên dược chắp tay đưa cho người, vừa rồi vị trưởng lão Thiên Nguyên kia nói có thể cho phép vị Đế tử này lấy một bộ phận tiên dược, sau đó thả hắn còn sống rời đi, đã là điểm cuối rồi. . .

Hơn nữa bọn hắn cũng sẽ không cho phép Phương Hành mang Thái Hư Bảo Thụ giao cho Thần Chủ, nhất định bọn hắn phải lấy được nó vào trong tay.

- Trái cũng không được, phải cũng không được, ta thấy các ngươi không muốn hảo hảo nói chuyện cùng bổn Đế tử. . .

Cùng lúc đó mặt Phương Hành lại hạ xuống, giọng nói lạnh nhạt, nhìn qua vị trưởng lão Thiên Nguyên kia, hừ lạnh một tiếng.

- Thằng nhãi, chớ có quá mức hung hăng ngang ngược, lão phu mặc kệ ngươi là Đế tử phương nào, cũng dám đánh ngươi tan thành mây khói. . .

Lời này là của lão tu mặc áo bào thêu ngôi sao sau khi im lặng nửa ngày suy nghĩ sự tình Thanh Tà Tiên Vương, lúc này ánh mắt của hắn nhìn qua Phương Hành, lạnh lẽo giống như kim châm, sát khí tăng lên cực thịnh, khiến cho người ta có cảm giác, giống như núi lửa tùy thời bạo phát, cái này lập tức để cho Phương Hành thật vất vả mới nói được một câu chọc cười ngưng lại, thậm chí trong lòng của hắn, cũng không nhịn được trầm xuống. . .

Đây chính là uy hiếp của một vị Đại La Kim Tiên đường đường chính chính!

Nhưng không phải Đại La Kim Tiên như Thanh Huyền Nguyệt, Tử Huyền Tiên soái kiêng kị thân phận Đế tử của hắn, mà là một địch nhân, nếu thật sự muốn hạ thủ, sẽ không cố kỵ thân phận của hắn chút nào, cái loại cảm giác sát khí đập vào mặt này, quả thực là đáng sợ. . .

Tại thời điểm lời hắn ra khỏi miệng, ngay cả đám tiểu bối Thiên Nguyên, cũng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Thần Chủ cũng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái!

- Ha ha. . .

Nhưng Phương Hành quay mắt về phía vị Đại La Kim Tiên uy hiếp mình, nội tâm hơi trầm xuống, có một chút cảm giác chơi liều bốc lên, cười lạnh một tiếng, nặng nề mở miệng nói:

- Vậy sao ngươi không thử xem, ngươi ra tay với ta, ta có dám một mồi lửa đốt đi Tiên Viên hay không?

- A?

Ban đầu Phương Hành ỷ vào việc chơi liều trì hoãn thời gian lâu như vậy, nhưng đến thời điểm này, vị lão giả áo bào thêu ngôi sao kia, lại mặt không biểu tình nở nụ cười, sau đó ánh mắt nhàn nhạt hướng về Phương Hành nhìn qua, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Nhìn tu vi ngươi, đích thị là Đế tử có được Tiên mệnh, mỗi người trong Tam Thập Tam Thiên đều cầu trường sinh, nhất là Đế tử như ngươi, dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý, chỉ cần còn sống, là có thể hưởng vô số vinh hoa phú quý, vô số tôn vinh. . .

Cuộc sống như vậy, ngay cả lão phu cũng đều hâm mộ, ngươi cho rằng ta sẽ thực tin ngươi cam lòng cùng cái Tiên Viên này ngọc đá cùng tan sao?

- Ách. . .

Nói thẳng như vậy khiến Phương Hành có chút kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua lão giả kia.

Mà lão giả mặc áo bào thêu ngôi sao, cũng đang chậm rãi giơ tay lên, động tác thập phần chậm chạm, nhưng cho Phương Hành một loại áp lực khó có thể hình dung:

- Cho dù ngươi đốt đi cái Tiên Viên này, cũng không thể hủy diệt Thái Hư Bảo Thụ, nhưng lão phu lại dám cam đoan, ngươi nhất định trốn không thoát, ta sẽ bắt ngươi lại, từ từ rút gân lột da ngươi, khiến thần hồn phai mờ, nghiền xương thành tro. . . Ngươi phải tin tưởng ta có thể làm việc này!

- Lão già này lợi hại. . .

Lúc này Phương Hành cũng không thể không thở dài một tiếng, thừa nhận lão giả này có vài phần bản lĩnh.

Hắn nói rất đúng, mỗi người trong Đại Tiên giới đều cầu trường sinh, cũng có hi vọng trường sinh, đã có thể sống lâu, ai lại cam lòng chết?

Đổi lại là Đế Lưu lúc trước ở chỗ này, cũng bị hắn hù dọa rồi.

- Ngừng ngừng ngừng!

Hiển nhiên lão đầu tử này thật sự ra tay hung ác, bàn tay nhấc lên, hơn nữa không có ý tứ buông ra, da đầu Phương Hành run lên, cười khổ hai tiếng, cuối cùng bàn tay lão giả kia ngưng ở giữa không trung, trên mặt lộ ra một vòng vui vẻ.

- Như thế nào?

Phương Hành cười khổ nói:

- Ngươi thắng!

- Ha ha ha ha. . .

Lão đầu tử phá lên cười, chậm rãi đưa tay ra:

- Lấy ra đây!

- Ta sẽ không đưa cho ngươi!

Phương Hành cười nhạt một tiếng, khiến sắc mặt lão giả kia lập tức trở nên âm trầm.

Lúc này Phương Hành nhìn về phía Thần Chủ, cười nói:

- Mặc dù Thần Chủ đại nhân một mực không nói lời nào, nhưng lão nhân gia vẫn đứng ở chỗ này, ai dám coi thường nàng?

Ta đưa Thái Hư Bảo Thụ cho ngươi, chẳng lẽ nàng cũng không ra tay với ta?

Chư vị, đúng là bổn Đế tử không muốn chết, cũng không dám cầm cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, lúc này ta thua một chiêu, bị các ngươi ngăn ở đây, cũng không nghĩ đến chuyện có thể mang Thái Hư Bảo Thụ đi, không bằng như vậy đi, ta chỉ lấy một bộ phận tiên dược, sau đó phủi mông rời đi, nhưng tại thời điểm ta ra đi, sẽ lưu Thái Hư Bảo Thụ ở bên trong, hai người các ngươi ai lấy được thì tính của người đó, đừng tới tìm ta gây phiền toái, như thế nào?

- Cái này. . .

Lão giả mặc áo bào thêu ngôi sao quay đầu nhìn Thần Chủ, lại nhìn Phương Hành một chút, thần sắc do dự.

Cùng đó Thần Chủ cũng nhẹ nhàng cười cười, còn không có nói chuyện, lại làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám xem nhẹ sự hiện hữu của nàng.

- Ta cũng không sợ tiếp tục kéo dài, hành động của các ngươi, cũng đã sớm kinh động đến Tam Thập Tam Thiên, không chừng bọn họ đã kéo đến, cho nên vị lão huynh này, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, cân nhắc thời gian dần qua. . .

Phương Hành mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Thần sắc vị lão tu mặc áo bào thêu ngôi sao càng thêm lãnh đạm, đột nhiên dựng một ngón tay lên, thản nhiên nói:

- Lão phu chỉ chừa cho ngươi mười hơi thời gian, trong mười hơi thời gian này, ngươi có thể đi lấy tiên dược, lấy được bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, cũng có thể lập tức chạy trốn, sau mười hơi thời gian, lão phu sẽ lập tức ra tay, nếu như đến lúc đó ngươi còn không giao Thái Hư Bảo Thụ ra đây, vậy thì tự cầu phúc đi!

Phương Hành nghe xong khẽ giật mình:

- Này. . .

Lão tu mặc áo bào thêu ngôi sao:

- Một!

- Ta nhặt. . .

Phương Hành mắng to một tiếng, quay đầu lại hướng về phía dưới lao đi, bộ dạng muốn lấy tiên dược gấp không thể tả.

Thiên Nguyên thấy bộ dạng này của hắn, lại vang lên không ít tiếng cười, giống như đang cười hắn chật vật gấp gáp. . .

Thần Chủ thì nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn thoáng qua phía Thiên Nguyên.

Vào lúc này, Phương Hành thẳng xông về phía mặt đất, trong nội tâm thực sự yên lặng xuống, sắc mặt âm trầm tựa hồ nước, sau khi hắn hạ xuống Tiên Viên, liền vội vàng phất tay quét lên vài cây tiên dược, sau đó thu vào trong tay áo, mỗi một cây đều trực tiếp mang đất bùn đào lên, không tổn thương đến mệnh của chúng, nhưng ở bên trong nội tâm của hắn, đã âm thầm tính toán, bên trong thức giới có năm đầu Đại Đạo chi lực bay vùn vụt, hóa thành năm đầu Giao Long, vọt lên trên không thức giới, chui vào tinh không. . .

Cùng lúc đó, ở bên trong Khô Lâu Đầu Cốt cạnh hông hắn, cũng chậm rãi tản ra một chút sương mù màu hồng huyết. . . . . . .

- Hai!

- Ba!

Quả nhiên lão giả mặc áo bào thêu ngôi sao đang yên lặng đếm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng Phương Hành phía dưới.

Vẻ ham muốn của chư tu Thiên Nguyên ở bên cạnh hắn, đều đã nâng lên đến cổ họng, nhiều loại tiên bảo đã tế ra.

Không hề nghi ngờ, thời điểm mười hơi qua đi, là một hồi tranh đoạt giữa Thần Chủ cùng Thiên Nguyên sẽ mở ra. . .

Nhưng so với vẻ khẩn trương của Thiên Nguyên, thì Thần Chủ lại lộ ra sự tỉnh táo đáng sợ.

Thậm chí ánh mắt của nàng, đều không có nhìn về phía thân ảnh Phương Hành, ngược lại đánh giá mảnh đại lục tàn phá này. . .

Luc lão giả mặc áo bào thêu ngôi sao kia đếm tới tiếng thứ bảy, ánh mắt của nàng đột nhiên thay đổi, nhanh chóng nhìn về những phương hướng khác, rất nhanh liền rơi vào vị trí góc tây nam, nàng không nói câu nào, thân hình đột nhiên phóng lên trời. . .

Không khí phía Thiên Nguyên vốn đã ngưng trọng đến cực điểm, vào lúc này lại ngạc nhiên.

- Sao đến thời điểm cuối rồi Thần Chủ lại rời đi?

Loại cảm xúc ngạc nhiên này kéo dài một hai hơi thời gian, thẳng đến khi thần sắc vị lão giả áo xám đột nhiên đại biến, chỉ về một chỗ nói.

- Cái tên Đế tử kia đã trốn đi. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận