Lược Thiên Ký

Chương 1097: Liên minh khốn kiếp


- Muội muội ta ta cũng đã lâu chưa gặp nàng rồi.

Thái độ của Phương Hành thay đổi lớn làm nét mặt của Triệu Hồng Anh buồn bã, trầm mặc một lát mới cười khổ một tiếng trả lời. Phương Hành lại có vẻ nhiệt tình, lập tức nhún vai ngồi lên bồ đoàn bên cạnh y. Dao Trì tiểu công chúa thấy thế cũng cực kỳ thông minh ngậm miệng lại, thân hình nghiêng đi ngồi bên cạnh Phương Hành. Mặc dù đối với sự xuất hiện của Triệu Hồng Anh ở đây vừa có thỏa mãn lại vừa có bất mãn, nhưng biết Phương Hành làm như vậy tất có nguyên nhân, liền vô cùng thông minh giữ vững sự trầm mặc, chỉ ngồi một bên yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi.

- Ha ha, Phương đạo hữu lễ độ, tại hạ là Đạo Ngũ của Ly Hỏa cung!

- Tiểu đệ là Lý Tranh của Càn Nguyên sơn.

Phương Hành vừa mới ngồi xuống lại có thêm mấy người mặt mỉm cười, thậm chí là ý lấy lòng, mỉm cười hành lễ.

Những người này đều không ngoại lệ, đều là tu sĩ Thiên Nguyên, có nhân tộc, cũng có yêu tộc, hơn nữa ngồi đàng hoàng cùng với đám truyền nhân Tiểu Tiên giới Hung Đạo và Tiết Lệnh Đồ. Trong đại điện này, tu sĩ Thiên Nguyên có không dưới ba mươi người, thọ nguyên cũng không lớn, thuộc về tuấn kiệt trẻ tuổi, tu vi cũng có mạnh có yếu, trong đó có rất nhiều tuấn tài một phương, môn đồ của Thánh Nhân từng nổi danh khắp thiên hạ, không biết từ lúc nào đã sẵn sàng góp sức cho Thần tộc rồi. Lúc này tụ tập trong Thần Tiêu cung chờ yết kiến Thần Chủ.

- Xem ra ta lại không phải một người duy nhất.

Nét mặt Phương Hành ôn hòa đáp lại từng người, âm thầm nhìn thoáng qua chỗ Áo Cổ Tiểu Thần Vương.

Từ trong mắt của con rắn mối ngân sắc kia hắn cũng nhìn thấu sự suy tư trong lòng đối phương.

Sự thực có phần vượt ra khỏi sự khống chế của bọn họ, trước đây bọn họ đã biết đại sự của Thần Chủ muốn làm được cần có thiên kiêu của nhân tộc tương trợ. Lúc đó còn tưởng rằng sau khi Phương Hành sẵn sàng góp sức cho Thần tộc thì sẽ trở thành ứng cử viên duy nhất cho chuyện này, nhất định sẽ được Thần Chủ lựa chọn. Nhưng lúc này mới hiểu ra, uy nghiêm của Thần tộc quả nhiên không phải chuyện đùa, tu sĩ thiên kiêu của Thiên Nguyên cũng không ngờ lại không cứng rắn tới mức này. Chẳng biết từ lúc nào, Thần tộc đã quy tụ được một nhóm thiên kiêu của nhân tộc khổng lồ như vậy, làm Phương Hành đặc biệt yếu thế hơn rồi.

- Nghe nói Tù Tâm nhai chủ đã chỉ lên trời lập thệ nhất định phải giết được ngươi, Phương thế huynh có thể bình yên vô sự đi tới Phong Thiện sơn lại khiến người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn đấy, ha ha, chúng ta đều luôn đố nhau xem chừng nào ngươi sẽ bị một mũi tên bắn chết cơ!

Trưởng Tôn Thanh Lưu cũng theo qua, cười dài ngồi xuống, giọng chê cười

- Lão nhân kia?

Phương Hành nghe xong lại hơi ngẩn ra, sau đó cắn răng cười nhạt:

- Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết lão!

Một câu nói làm mọi người xung quanh nghe được đều hơi ngẩn ra, có cảm giác dở khóc dở cười. Truyền thừa thần tiễn thuật của Hậu Nghệ Đại Thánh của người đứng đầu cấm khu, tuy uy lực của nó kém xa so với Hậu Nghệ Đại Thánh thái cổ nhưng cũng không thể khinh thường. Người đứng đầu cấm khu đó là truyền thuyết đáng sợ bậc nào? Trước đây, luận tu vi, người đứng đầu cấm khu không thể so với cửu Thánh, luận thế lực so ra kém cổ thế gia của Trung Vực, hơn nữa còn là tội tộc, không muốn người khác biết. Nhưng sau khi Thần tộc giáng xuống, Thánh Nhân mất tích, thế gia bị hủy diệt, mạch truyền nhân này bởi vì che chở một nhóm mồi lửa Thiên Nguyên, thậm chí ngay cả sinh linh Thần tộc cũng không dám dễ dàng xâm phạm vào biên giới của bọn họ, danh tiếng sắp như mặt trời ban trưa rồi.

Đứng đầu cấm khu của Tù Tâm Nhai càng là tồn tại tối cường chí cao vô thượng hiện tại trong lòng tu sĩ Thiên Nguyên.

Đối mặt với tồn tại có thực lực cao tuyệt bậc đó, ma đầu kia lại thuận miệng nói một câu muốn “giết chết lão”?

Vừa nghe qua, chuyện này hoang đường, buồn cười giống như con cóc nói muôn thôn thiên vậy.

- Phương thế huynh thủ đoạn độc ác, trực tiếp giết thiếu chủ của Tù Tâm Nhai, phần danh trạng này lại là sự thực, chúng ta kém xa ngươi, ha ha, có một câu nói tại hạ không biết có nên nói hay không.

Một nam tử ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Thanh Lưu, thân mặc áo bào màu trắng cười nhạt, nhìn Phương Hành:

- Chúng ta đều là tội huyết của Thiên Nguyên, tuy được nhận thiên ân sẵn sàng góp sức cho Thần tộc nhưng căn cơ nông cạn, không thể đặc chân, lần này bọn ta thương nghị muốn ngầm kết minh, để Hung Đạo sư huynh của Tiểu Tiên Giới làm chủ, phụng Hồng Anh thần tướng, Thanh Lưu Tiên Tử làm trưởng để tương trợ lẫn nhau, làm việc cho Thần Chủ để có thể vững chắc đặt chân trong Thần tộc, Phương thế huynh nghĩ như thế nào?

Nghe xong câu nói này của y, truyền nhân của Tiểu Tiên giới cùng Triệu Hồng Anh đều nhìn lại, vẻ mặt vô cùng chờ mong.

Đối với việc bọn họ đã liên minh, Phương Hành lại không ngoài dự liệu, chỉ là không ngờ bọn họ lại muốn lôi kéo mình.

Chỉ có điều nghĩ lại, bằng vào bản lĩnh của mình, Thần Vương còn có thể để ý, huống chi là đám tạp nham này?

- Ha ha, liên minh của các ngươi tên là gì? Liên minh khốn kiếp sao?

Phương Hành cười lớn nhìn bọn họ, lời vừa ra khỏi miệng liền chọc giận vô số người xung quanh, sắc mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.

- Bàn về khốn kiếp, Phương thế huynh trước đã hiến, thủ đoạn độc ác tàn sát ở phía sau, chúng ta không dám nhận!

Có một vài người tính khí không tốt đã không nhịn được mà mở miệng khuyên bảo.

Gia nhập vào Thần tộc đương nhiên không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng với những chuyện mà Phương Hành đã làm mà còn đi cười nhạo người khác thì còn khốn nạn hơn tám phần rồi. Dù sao ở trong lòng, những người này vẫn cảm thấy mình so với Phương Hành thì mạnh hơn chút.

Chúng ta lại không hiến pháp môn của Cổ Thánh cho Thần tộc, cũng không chém giết nghĩa sĩ máu nóng!

- Ha ha, ngươi cũng không cần phải khen ta, đại gia ta làm rất tốt!

Phương Hành cười thật thấp, thái độ bễ nghễ, đáy mắt tràn đầy sự trào phúng, nhưng tuyệt không có ý cười.

- Xem ra Phương đạo hữu không muốn kết giao với bọn ta?

Trưởng Tôn Thanh Lưu lạnh giọng cười, đáy mắt đều là sự khinh thường.

- Dĩ nhiên, hiện tại chính là lúc lập công, nhỡ các người kéo tay kéo chân ta thì làm sao bây giờ?

Lời này của Phương Hành có phần khoác mà không biết ngượng, lại làm chư tu quanh đây sắc mặt đều không vui, thậm chí là tức giận.

Dưới cái nhìn của bọn họ, rõ ràng Phương Hành tự kiêu tự cuồng, không nhìn trúng bọn họ. Còn đối với Phương Hành thì đáy lòng đã suy nghĩ tỉ mỉ rồi, hắn đã làm quá nhiều chuyện lớn, không được phép có chút sai lầm nào, lừa sinh linh Thần tộc thì được, nhưng đi lại quá gần với đám người đã từng là tu sĩ Thiên Nguyên này sẽ dễ lộ ra chân tướng. Đơn giản là cuồng vọng tột cùng mặc cho bọn chúng không ai có thể nghi ngờ được mình. Một nguyên nhân khác chính là Phương Hành quả thực không thích những người này thật, lười ứng phó!

- Vậy chỉ hy vọng Phương đạo hữu tự giải quyết cho tốt!

Những nhiệt tình cùng thiện ý ở xung quanh biến mất vô tung, bầu không khí có vẻ lạnh nhạt đi rất nhiều, không ai quan tâm tới hắn nữa.

Ngay cả truyền nhân Tiểu Tiên Giới cùng Triệu Hồng Anh cũng thất vọng khó có thể che giấu được.

Chỉ có điều hai người bọn họ cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng quay người đi.

Nhưng người đang đàng hoàng ngồi ở phía sau Hung Đạo là Tiết Lệnh Đồ lại bất động thanh sắc nhìn Phương hành một cái. Người bên ngoài nhìn không ra nhưng Phương Hành lại từ trong mắt y phát hiện ra ý tứ đặc thù, dường như muốn khuyên Phương Hành bằng lòng với yêu cầu của những người đó vậy.

Đang lúc suy tư, lại có một luồng thần niệm lặng yên truyền tới:

- Chuyện đại sự của Thần Chủ dường như không cần dùng tới nhiều tu sĩ nhân tộc như vậy, nhưng nếu không muốn dùng bọn họ, cũng sẽ không đặc biệt gọi những người này tới yết kiến, ta đoán đại khái Thần Đình muốn từ trong đám này chọn ra một vị hoặc mấy vị cùng làm chuyện đại sự, Phương Hành huynh đệ, ngươi có chắc chắn thắng được những người này không?

Phương Hành lơ đãng nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương một cái, gật đầu.

Hắn cũng phát hiện ra vấn đề này, đám thiên kiêu nhân tộc đó thực lực tốt xấu lẫn lộn, cường giả như Triệu Hồng Anh, Trưởng Tôn Thanh Lưu, trên thực lực chỉ sợ cũng kém xa so với thiên kiêu của Thần tộc. Đối với chuyện tìm món dị bảo đó, những người này kỳ thực không có đất dụng võ. Thần Đình gọi nhiều người như vậy tới yết kiến chỉ có thể nói là muốn chọn người ưu tú nhất để dùng, không thể thiếu một phen long tranh hổ đấu.

Đối với chuyện này, Phương Hành cũng không thèm để ý. Hiện nay hắn đã sớm khác xưa rồi, những người này đã không cùng một cảnh giới với hắn nữa.

- Thần Chủ tới, chư tử triều bái!

Cũng đúng lúc này đột nhiên trong đại điện có một vị lão giả mặc khôi bào kéo dài thanh âm bén nhọn, cao giọng hô lên.

Lúc đầu trong đại sảnh hò hét có vẻ loạn lên nhưng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên lặng. Tất cả thiên kiêu của Thần tộc, yêu tộc, nhân tộc đều yên tĩnh lại, dưới cái nhìn soi mói của lão giả khôi bào thì nghiêm nghị đứng dậy. Những thiên kiêu của Thần tộc rõ ràng biết rõ những nghi thức này, sau khi đứng dậy thì liền chỉnh lý y quan, sau đó khom người với tượng đá hắc sắc lạy một lạy, cúi đầu bái hai cái, cẩn thận tỉ mỉ.

Những tu sĩ của nhân tộc khác nhìn thấy vậy cũng bắt chước theo, theo lệ hành lễ.

- Cung nghênh Thần Chủ giáng lâm!

Lão giả khôi bào cầm phất trần trong tay, trên không trung phất tay áo hai cái, sau đó cũng quỳ xuống đất dập đầu vào không trung.

Ầm!

Trong hư không bên ngoài điện chợt lại vang lên một đợt sấm sét, tiếng đó dường như còn khủng bố hơn cả lôi kiếp. Lôi hải vô tận hầu như che khuất không trung, sau đó ở trong lôi kiếp này có một tia linh quang từ cửu thiên như bay phi xuống, từ xa vọt vào trong cung điện hắc sắc này, chui thẳng vào cái trán của tượng đá màu đen. Cũng trong một chốc này, tượng đá màu đen kia bỗng nhiên nhiều thêm một cảm giác không nói rõ được cũng khó mà tả rõ, thật giống như nó bỗng nhiên sống lại, trở thành một tồn tại sống sờ sờ, có thể nghe được tiếng khí huyết lưu thông.



- Bái kiến Uy Đức vô thượng, hùng bá thiên hạ, chúa tể các vị thần!

Tất cả thiên kiêu của Thần tộc lúc này toàn thân sợ run, đồng thời khom người hạ bái, trong giọng nói tràn ngập sự kính nể.

- Đây chính là Thần Chủ?

Người khác bái, Phương Hành cũng bái, nét mặt chân thật, chỉ là trong lòng lại không nhịn được sự hiếu kỳ, thật sự muốn biết Thần Chủ có thể thống ngự ba nghìn Thần tộc, hiệu triệu thiên đình thành lập Thần Đình, thậm chí định ra chuyện xâm chiếm Thiên Nguyên đại lục, muốn biến nhân tộc thành nô bộc của Thần tộc rốt cuộc là dáng vẻ gì nên liền không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu lên, len lén nhìn về phía trước.

Tượng đá vẫn là tượng đá, dáng vẻ không thay đổi, chỉ là khí chất đại biến, sống lại, con ngươi bằng đã lúc này đã mở ra, ánh mắt lành lạnh đang quét xuống phía dưới, Phương hành vừa hay đối mắt với nó.

Đổi lại là người ngoài đương nhiên sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng lá gan của Phương Hành lớn như chó, nhìn thấy ánh mắt kia thì cười hắc hắc, sau đó cúi đầu.

Một nụ cười như thế làm người Thần Chủ kia cũng có vẻ sửng sốt, không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm một cái.

Còn Phương Hành thì oán thần trong lòng:

- Thoạt nhìn cũng không có gì ghê gớm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận