Lược Thiên Ký

Chương 1166: Thần Ma Giám thức tỉnh.




Đột ngột xúc động cấm chế cũng không mạnh, chỉ là một tiểu chú bám vào trên vách đá, nhưng lại hù các vị Tiểu Thánh không nhẹ, nhất là Hoa Mật Nhi, cái châm sau mông đã lòi ra, nhìn thấy động tĩnh không quá lớn, mới lặng lẽ rút trở về.

Lúc này gương mặt Phương Hành nghiêm túc, hai con mắt nhìn trừng trừng Phụ Sơn Tử, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm Phụ Sơn Tử nghẹn đỏ bừng cả mặt, vừa gấp vừa giận, nghĩ thầm rõ ràng là ma đầu kia xúc động cấm chế, nhưng hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình làm gì, giống như vì mình nói chuyện quá lớn mới phát động cấm chế vậy.

Nhưng trong lòng giận dữ, lại không dám mắng lên, sợ lại xúc động cấm chế!

Mà ở bên cạnh hắn, những người khác đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, thần sắc trang nghiêm nhìn chung quanh, sợ một cấm chế phát động, cái khác sẽ theo nhau mà đến, cũng may đợi nửa ngày, Ma Thần ở trên không trung chậm rãi tiêu tán, không có dấu hiệu khác xuất hiện, lúc này mới khiến Chư Thánh nhẹ nhàng thở ra, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía trước, tim đến cổ họng không chịu xuống.

Bây giờ bọn họ đã là cao thủ tuyệt đỉnh thế gian, ngay cả tinh vực vô biên cũng có thể xông vào một lần, nhưng hôm nay vào trong mộ cổ, lại giống như tiểu hài tử, nơm nớp lo sợ, sợ một chút mất tập trung sẽ đưa mạng nhỏ.

- Còn tốt, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân cẩn thận chút!

Thần Tử Dạ tộc chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cũng có chút hồ nghi.

Dùng lực cảm ứng của hắn, vừa rồi Phương Hành giơ chân đá viên sỏi tự nhiên chạy không khỏi chú ý của hắn, cũng chính là nguyên nhân này, lại khiến trong lòng hắn nổi lên hồ nghi, vừa rồi một cước kia là cố ý hay trùng hợp? Ở dưới Táng Tiên Sơn dưới, trong Thiên Ma Mộ, đủ loại cấm chế, huyền ảo khó lường, tên ma đầu này hẳn không có bản sự thấy rõ a?

Nhưng nếu nói hắn trong lúc vô tình đá một viên sỏi, liền đụng phải cấm chế, hơn nữa còn là loại hữu kinh vô hiểm, có thể dọa người nhảy dựng, lại không đủ để uy hiếp bọn họ, đây không khỏi quá trùng hợp đi, để hắn có chút không yên lòng.

- Địa phương quỷ quái này tối om, cấm chế lại nhiều, đằng sau còn có người chuyên gây họa, ta cẩn thận thì có ích lợi gì?

Phương Hành lẩm bẩm, lại quay đầu trừng Phụ Sơn Tử một cái, lúc này mới quay người, chắp hai tay sau lưng tiếp tục đi đường.

Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử sắp muốn tức nổ tung, đoán chừng trên đời này sự tình làm cho người tức giận nhất là bị ăn mày chửi quỷ nghèo, bị hèn nhát chửi nhuyễn đản, bị ma đầu kia chửi thành “tai tinh”, thật không biết tên vương bát đản này ở đâu ra lực lượng chỉ trích mình.

Mà Phương Hành lần nữa đi thẳng về phía trước, trên mặt lại vụng trộm hiện lên vẻ hưng phấn.

Vào lúc này, đáy mắt của hắn hiển hóa ra vô số phù văn nhàn nhạt, giống như nước gợn phi tốc xẹt qua, hơn nữa ở dưới vô số phù văn nhìn quét, bây giờ trong mắt hắn, ở trong hang đá tối om, sinh ra biến hóa cực lớn, tất cả cấm chế lấm ta lấm tấm, từ trong các ngõ ngách, trên các thạch bích hiển hiện, tất cả ám trận đều như lưới lớn, tung hoành ngang dọc… nói tóm lại, theo hắn càng thấu triệt, lại càng lúc càng hiểu rõ địa quật này.

Vừa rồi hắn đá ra một viên sỏi, là bởi vì trong lúc vô tình thoáng nhìn cấm chế trên vách đá, mới thăm dò một chút.

Mà kết quả rất tốt, đã chứng minh hắn phỏng đoán, cũng làm cho hắn cảm giác hưng phấn.

Ở dưới Táng Tiên Sơn, rõ ràng là một địa cung to lớn, xây dựng không mấy xinh đẹp, nhưng lại có vô số cấm chế và đại trận đáng sợ, cảnh giới của những cấm chế và đại trận kia, đã vượt xa trình độ Trận Sư ở Thiên Nguyên Đại Lục lý giải, ngay cả Phương Hành bình sinh thấy rất nhiều Trận Sư, chỉ sợ cũng chỉ có Thần Châu Bắc Vực Trà Trà Tiên Tử và Yêu Địa Ô Tang Nhi mới có thể lĩnh hội một chút.

Nhưng hôm nay, nơi này có thể xưng cấm chế và đại trận tuyệt đỉnh, lại cực kỳ rõ ràng ở trong mắt Phương Hành!

Âm Dương Thần Ma Giám!

Ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới, Âm Dương Thần Ma Giám sẽ ở lúc này phát huy ra tác dụng trọng yếu như vậy!

Tựa như thời điểm mới vào Thanh Vân Tông, thấy cái gì cũng có thể nhẹ nhõm giám định ra.

Làm pháp bảo lai lịch thần bí nhất trên người mình, Âm Dương Thần Ma Giám cơ hồ quán xuyên toàn bộ kiếp sống tu hành của Phương Hành, đã giúp hắn không ít việc, bất quá về sau, theo tu vi của Phương Hành tăng lên, dị bảo kia dần dần trở nên có chút lực bất tòng tâm, đã không phải sự tình cần tiêu hao bao nhiêu pháp lực, mà là bắt đầu rất khó phân biệt ra kết quả chính xác, loại cảm giác này, giống như một lão nho học rộng tài cao, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, lại thiếu thốn liên hệ với thế gian, đụng phải một số vật cổ xưa, có thể nói đạo lý rõ ràng, nhưng đối với một số sự vật xuất hiện mới, lại khó mà phân biệt!

Đối với cái này Phương Hành cũng ẩn ẩn hiểu mấy phần, có truyền thuyết nói Âm Dương Thần Ma Giám là dùng ký ức của một vị Chân Tiên luyện thành, tự nhiên kiến thức rộng rãi, nhưng dù là Chân Tiên, đối với các pháp môn và dị bảo lúc nào cũng biến hóa ở trong giới tu hành, chỉ sợ cũng không nhất định nhận ra hết, dù sao trong giới tu hành năng nhân dị sĩ thật nhiều lắm, mỗi ngày không biết xuất hiện bao nhiêu vật mới, thần tiên cũng nhận thức không đầy đủ ah.

Nhưng lúc này, sau khi vào Táng Tiên Sơn, Âm Dương Thần Ma Giám lại về tới thần diệu lúc đầu, Phương Hành thông qua nó, liền dễ dàng nhìn ra tất cả cấm chế và tàn trận, thậm chí ma khí biến hóa ở chung quanh, hơn nữa hắn cảm giác Âm Dương Thần Ma Giám là tự động vận chuyển, giống như một tử vật yên lặng đã lâu, chậm rãi thức tỉnh linh tính, không cần tiêu hao pháp lực của hắn, cũng không cần để hắn vận chuyển , liền có đủ loại thần diệu.

Phát hiện này, nhất thời khiến cho Phương Hành vừa mừng vừa sợ, không biết chuyện này đến tột cùng là tốt hay xấu.

Kinh hãi là Âm Dương Thần Ma Giám nhiều năm như vậy không có một chút biến hóa bỗng nhiên có biến hóa, không biết là phúc hay họa!

Vui là ở trong địa cung hung hiểm có bảo vật này, chẳng phải như hổ thêm cánh?

Hơn nữa lấy tính tình của Phương Hành, là thích nhiều hơn kinh.

Cơ hồ không có bao nhiêu thời gian đi cân nhắc Âm Dương Thần Ma Giám biến hóa mang đến cho mình hung hiểm như thế nào, hắn bắt đầu suy tính làm sao lợi dụng ưu thế này giày vò những hỗn đản ở sau lưng kia, dù sao lần này mục đích cuối cùng của hắn không phải chỉ là giúp Thần Chủ tìm dị bảo, mà là đoạt dị bảo này, áp chế Thần Đình, sau đó mượn tay Thần Đình diệt Tiểu Tiên Giới, làm thịt Hung Đạo và Thần Tử Dạ tộc, cứu ra Tiểu Man, cũng thuận tiện trút giận cho mình.

Cái này đã chú định mình sớm muộn gì cũng sẽ cùng đám người kia ác chiến!

Nhưng hôm nay nhìn lực lượng song phương, mình chưa chắc thắng.

Không nói Thần Tử Dạ tộc, mạnh đến không biên giới, cơ hồ không khác Thần Vương bao nhiêu, mình và hắn đối đầu phần thắng cơ hồ là không, xem như những người khác, Tiểu Tiên Giới Hung Đạo cũng tốt, Ngưu Ma tộc Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân Phụ Sơn Tử cũng tốt, Thần Nữ Chập Tộc Hoa Mật Nhi và Tuyệt Sinh Tiểu Thánh Quân Ly Hỏa cũng tốt, thậm chí lại thêm Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, cũng không có một nhân vật đơn giản, coi như đến lúc đó Áo Cổ Tiểu Thần Vương sẽ ra tay giúp mình, thì phần thắng cũng cơ hồ bằng không.

Vậy chỉ còn một biện pháp, là ở trước khi tìm thấy thần vật, tiêu hao lực lượng của bọn hắn!

Dù sao bọn họ muốn che chở mình, vậy trước tiên gây chút phiền phức để bọn hắn chơi đùa cái đã.

Trong lòng Phương Hành âm thầm nghĩ, ánh mắt lộ ra hung quang.

Cũng may hắn ở phía trước nhất, người phía sau không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nếu không trong lòng sẽ run rẩy.

- Làm như vậy cũng có chút phiền phức.

Phương Hành quyết định chủ ý, trong lòng suy nghĩ hậu quả, ở trong địa cung này rất nhiều hung hiểm, đằng sau khả năng còn có thật nhiều sự tình khó mà dự liệu, không chừng cần bọn họ hợp lực mới có thể phá giải, hiện tại mình liền tiêu hao lực lượng của những người này, đến đằng sau, nếu gặp khó khăn gì, thì có khả năng lực lượng không đủ, không vượt qua nổi.

Đương nhiên, đối với cái lo lắng này Phương Hành rất nhanh thì có đáp án!

- Chuyện về sau đằng sau lại nói, trước giày vò bọn họ đã.

Nghĩ như vậy, tâm tình liền tốt, vẻ mặt tiếu dung, lại bắt hát tiểu khúc:

- Gia gia to gan đi ở phía trước í à í a...

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn vừa cất tiếng hát, Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử đột nhiên run rẩy!

Hữu tâm muốn khiển trách ma đầu kia vài câu, để hắn im miệng, nhưng lại không dám mở miệng.

- Ngươi có thể đừng hát nữa hay không?

Hoa Mật Nhi nhịn không được, nhỏ giọng gọi Phương Hành.

- Ngươi nói gì?

Phương Hành đột nhiên ngừng lại, tay ngoáy lỗ tai, một bộ nghe không rõ.

Hắn hát thanh âm không lớn, nhưng câu “ngươi nói gì” lại rất to, làm cung điện dưới lòng đất xuất hiện hồi âm.

Hoa Mật Nhi bị hắn dọa nhảy lên, nghĩ thầm ngươi đường đường Độ Kiếp tầng ba, làm sao có thể nghe không rõ ta nói cái gì, còn giả thần giả quỷ, đang muốn mở miệng quở trách, nhưng con mắt trừng thẳng, thần thức quét qua, thình lình nhìn thấy vị trí Phương Hành ngừng chân, trong bóng tối thăm thẳm, thình lình đang có ba đạo ma khí khổng lồ, huyễn hóa ra mấy con Ma Mãng, im ắng há to miệng, hung hăng cắn về phía Phương Hành.

- Cẩn thận!

Trong sát na, nàng cái gì cũng bất chấp, hô nhỏ một tiếng, đoạt thân xông lên.

Sưu sưu.

Ở bên người nàng, có hai người còn nhanh hơn nàng, một cái là Thần Tử Dạ tộc, một cái là Hung Đạo, ba người bọn họ đều phát hiện ba Ma Mãng kia, không dám để Phương Hành xảy ra chuyện, vội vã xông tới, người vung lợi trảo, người ra Tiên Kiếm, người thì kích hoạt vĩ châm, hung hăng va chạm với ba Ma Mãng, sau đó triển khai chém giết.

Mấy hơi sau, Ma Mãng bị chém, ba người này cũng có chút nghi ngờ.

Thần Tử Dạ tộc và Hung Đạo còn tốt, chém giết Ma Mãng không phí khí lực quá lớn, nhưng Hoa Mật Nhi lại thở hồng hộc, pháp bào trên người có chút vỡ vụn, lộ ra da thịt óng ánh, thần sắc có chút khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu, ánh mắt vừa tức vừa hận nhìn ma đầu, ở địa phương hung hiểm cũng dám hồ nháo như thế, vừa rồi nếu không phải bọn họ phát hiện nhanh, lại không lưu lực xuất thủ chém Ma Mãng, đoán chừng ma đầu kia chết cũng không biết chết như thế nào, phần nhân tình này rất lớn, xem như cứu hắn một mạng.

Nhưng còn không đợi nàng nói chuyện, Phương Hành quay đầu liếc nhìn, quệt miệng nói một câu làm cho nàng tức muốn ngất:

- Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, ta đi ở phía trước nguy hiểm bao nhiêu ah, lại thay các ngươi ngăn cản một kiếp, nhân tình này các ngươi thiếu lớn rồi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận