Lược Thiên Ký

Chương 1410: Thanh Lang kỵ của Tiên gia

- A, thế mà còn có thể có cứu binh à?Phương Hành nghe được động tĩnh ở đầu thôn liền quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức cảm giác có chút mới mẻ?? Hắn thật sự không ngờ trong thôn làng này, còn có thể có mấy con kiến to như thế tồn tại. Mà những người của bộ lạc Cự Thạch kia nhìn đến những kẻ hung hãn này, rõ ràng đều nhẹ nhàng thở ra, có ít người thậm chí cảm động sắp rơi nước mắt. Ngày bình thường bởi vì nữ tử béo mập kia động một chút lại lấy mười người ca ca của mình ra dọa bọn họ, làm cho bọn họ thường không ít vụng trộm nguyền rủa, bình thường gặp phải còn trốn như trốn ôn thần, bây giờ vẫn là lần đầu tiên gặp được mười tên ngang ngược này lại có cảm giác như nhìn thấy người thân...- Anh em nhà họ Hổ, cứu mạng đi...Rất có người trực tiếp đứng lên, trong lòng đầy kích động liền muốn xông tới.- Hả?Phương Hành chú ý thấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, người thôn dân kia giật mình, lại từ từ quỳ xuống, trong lòng nghĩ, chọc giận người ác này vẫn sẽ phải chịu thiệt thòi trước mắt, không bằng để mười huynh đệ Hổ gia đánh hắn ra phân, mình lại đứng lên...- Ha ha, Yêu Long lĩnh này trải dài ngàn dặm, trong bốn năm bộ lạc này có ai không biết tới mười huynh đệ Hổ gia chúng ta, thế mà còn có người dám bắt nạt muội muội ta, chẳng lẽ chán sống rồi sao?

Trong đám nam tử vạm vỡ kia có một người vóc hơi gầy, nửa bên lông mày cạo sạch đã ghìm chặt dây cương, chậm rãi lắc lư đi tới, nhìn qua Phương Hành khẽ cười nói với vẻ hung hăng.- Đúng, đại ca, trong mấy bộ lạc này không ai dám bắt nạt người nhà họ Hổ chúng ta, chỉ có tên đáng giết ngàn đao này thậm chí dám đánh cả ta!Hổ bà nương đi theo, chống nạnh với dáng vẻ uy phong lẫm liệt, mắt chỉ quan sát vị trí túi của Phương Hành. Mặc dù đến đây thấy Phương Hành không bị người trong thôn đánh chết, ngược lại là tất cả mọi người trong bộ lạc đều quỳ xuống hàng loạt có ngoài dự liệu của nàng, nhưng mười ca ca ở bên cạnh, nàng cũng không lo lắng không đánh được Phương Hành, trái lại cảm thấy có chút may mắn bởi vì tiền tài của Phương Hành không bị người ta cướp sạch, dù sao nếu tiền bị người trong bộ lạc cướp sạch, lại để cho mười người ca ca cướp về thì mặt mũi cũng không dễ nhìn lắm!Mà Phương Hành không để ý nam tử chỉ có nửa bên lông mày kia, hắn nhìn qua Hổ bà nương, ánh mắt yên tĩnh vẫy vẫy tay nói:

- Mau tới đây, trong bộ lạc còn thiếu một mình ngươi, tới quỳ cố gắng ăn năn, sau đó lại giao hết tiền trong nhà ra thì sẽ bỏ qua cho ngươi!- A?Hổ bà nương nghe lời này thì ngây người, có cảm giác không hiểu nổi.Lúc nàng ta muốn mở miệng mỉa mai lại thấy Phương Hành nhìn chăm chú thì có cảm giác không mở miệng được...- Dù sao ta ở trong bộ lạc này hơn nửa tháng, ăn gạo của các ngươi, mượn chỗ của các ngươi để dưỡng thương, cho nên lần này ta cũng coi là mở một mắt lưới cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi cố gắng ăn năn, vậy ta chỉ cướp tiền, không giết người, tính như ngươi tương đối may mắn, không có chờ sau khi ta cướp xong tiền mới trở về, tất cả còn có cơ hội, không đợi đến khi ta cướp sạch tiền mới gặp lại ngươi, vậy thì không còn đơn giản như vậy đâu!Phương Hành thấy chân Hổ bà nương không hề cử động lại có lòng tốt khuyên một câu.- Ha ha... Đại ca, ngươi có nghe không, hắn không ngờ đang hù dọa ta...Hổ bà nương rốt cục có phản ứng, giống như là nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười vậy. Nàng ta chỉ vào Phương Hành cười ha hả.- Quả nhiên là người muốn chết!Người có nửa bên lông mặt mày chợt lạnh mặt, nhìn lại phía sau thấy những người kia không có phản ứng đặc biệt, liền tiến về phía Phương Hành cười lạnh nói:

- Ngay trước mặt chúng ta cũng dám hù dọa muội tử nhà ta, thật sự là không biết tốt xấu. Ngay trước mặt người Tiên gia Thanh Ngô châu cũng dám nói mình là cường đạo, càng là tự tìm đường chết. Tên khách buôn kia, có lẽ ngươi không biết những người phía sau kia là ai đi. Ta khuyên ngươi một câu, đó là người trong Tiên phủ Thanh Ngô châu, đặc biệt đến kiểm tra vũ lực của tam đệ cùng thất đệ ta, dẫn đến Thanh Ngô châu làm thị vệ. Có bọn họ, chúng ta không làm khó dễ ngươi. Ngươi nói rõ lai lịch rồi quỳ xuống thỉnh tội, hoặc đại nhân Tiên gia từ bi có thể tha cho ngươi một mạng!- Cũng không thể tha cho hắn được, tên khốn kiếp này...Hổ bà nương nghe được lời này, vội vàng nói với ca ca của mình.- Im miệng!Nam tử có nửa bên lông kia lại trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng bị dọa lập tức nuốt lại lời định nói.Nàng có ngu dốt vô tri đi nữa cũng biết phân biệt tốt xấu, từ trước đến nay mười người ca ca của mình đều vô cùng ngang ngược, bây giờ lại cung kính với mấy người kia, lại nghe nói đó là người ở Tiên Phủ tới, ở tít trên cao nên tất nhiên cũng hiểu mình không có thể nói lung tung ở trước mặt những người này...Đương nhiên, so sánh với Hổ bà nương, Phương Hành coi như quá không hiểu chuyện, nghe được những lời linh tinh của tên nam tử chỉ có nửa lông mày, không ngờ hắn không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là ung dung nhìn thoáng qua tên nam tử có nửa bên lông mày, sau đó nói:

- Hôm nay ta đã nói muốn cướp sạch tiền trong bộ lạc này, vậy thì nhất định sẽ cướp sạch. Thiên Vương lão tử tới cũng không có tác dụng. Ta khuyên mấy người các ngươi một câu, tốt nhất đừng đến chọc ta. Ta tốt xấu gì còn nể mặt người trong bộ lạc này, đắc tội ta cũng chỉ bị tát một cái xem như giáo huấn. Nhưng mấy người các ngươi lại khác...- Lớn mật!Lời này lọt vào trong tai một vài người đã xem như là đại nghịch bất đạo, lập tức có kẻ tức giận hét lớn, chỉ e chọc giận tới những quý nhân kia.Còn có người thực sự nhịn không được, đột nhiên siết lấy dây cương, trực tiếp vọt ra. Người ngồi phía trên không biết là mười huynh đệ Hổ gia hay không, dù sao cũng không phải cưỡi Thanh Lang, mà là một con lợn rừng hung hãn, vừa kêu lớn vừa xông thẳng về phía Phương Hành, vẫn không quên cáo lỗi với đại ca sau lưng:

- Tên khốn kiếp này thực sự phách lối, phải bắt hắn lại trước rồi để hắn dập dầu nhận lỗi với các đại nhân!- Tốt!Người có nửa bên lông mày cũng không nhiều lời, chỉ khe gật đầu.- Tứ ca, ngũ ca, lục ca nhanh lên, đánh chết hắn, đánh chết hắn...Hổ bà nương thấy cảnh ấy thì kích động đến máu nóng lên đầu, nắm chặt nắm đấm dùng sức kêu gào.- Ngô ngô ngô... Cữu cữu, cữu cữu, mau đánh chết tên bại hoại này, hắn bắt nạt nương, còn bắt nạt cha...Trong đám tiểu hài tử trong bộ lạc Cự thạch kia quỳ gối ở phía sau cùng, Hổ Oa Tử kia cũng đứng lên, nhảy nhót la to.- Trời xanh có mắt...Thấy được tình cảnh của mười huynh đệ Hổ gia xông lên, người trong bộ lạc Cự Thạch cũng kích động, không biết bọn họ người mặc dù không dám đứng dậy, nhưng lại nhịn không được ưỡn thẳng người, hai mắt tỏa sáng, muốn xem mười huynh đệ Hổ gia hung ác có đẩy ngã được kẻ ác kia không. Nhìn con lợn dừng vừa hung dữ lại to lớn kia, còn có răng nanh sắc bén chỉ vừa đâm vào trên người, chỉ sợ có là người sắt cũng phải chết đi?- Nói không cho các ngươi đến, thế mà các ngươi cứ muốn tới tìm chết...Mà đối mặt với ba con lợn rừng hung dữ, trong ánh mắt Phương Hành trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.Một khí thế lạnh lùng chưa từng xuất hiện ở trong bộ lạc Cự Thạch đột nhiên phát ra từ trên người hắn...- Giết chết hắn!Ba huynh đệ Hổ gia xông lên cố ý thể hiện sự dũng mãnh của mình ở trước mặt quý nhân, lớn tiếng la hét rồi vọt tới, một người cầm mâu đá trong tay, một người cầm xương đao trong tay, còn có một người cầm gậy tô, từ ba mặt lao đến, mang theo từng trận gió mạnh, hung ác nhào về phía Phương Hành. Nhìn dáng vẻ kia là muốn trực tiếp đập Phương Hành thành thịt nát...- Cút!Cũng vào lút bọn họ ba người đều tới gần Phương Hành, Phương Hành vẫn luôn không có động tác lại đột nhiên bước ra một bước, sau đó liền một tay tát tới. Cái tát thứ nhất đánh vào trên mặt của lão tứ Hổ gia, đập cho xương sọ của hắn vỡ vụn, hốc mắt biến dáng, tròng mắt đều lòi ra, cả người không kịp kêu thảm đã trực tiếp ngã văng ra ngoài, rơi trên mặt đất lại không nhúc nhích. Sau đó Phương Hành rút tay về đánh cho con lợn rừng kia cũng rời khỏi trận.Sau đó, hắn liền quay người trở lại, tát về phía lão Ngũ của Hổ gia, người này cũng mang theo heo bay ra ngoài.Sau nữa chính là lão Lục Hổ gia...Đều là một người một tát, ngay cả heo chở người cũng không buông tha, tất cả đều là động tác không nhanh khiến người khác nhìn rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác ba huynh đệ Hổ gia lúc đầu hung hăng bá đạo, cứ như vậy lại không kêu tiếng nào mà bay đi, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích!Bầu không khí vừa mới sôi động lại giống như bị người ta bóp lấy cổ, thoáng cái đã không có tiếng động gì nữa...- Đánh chết hắn, Tứ ca, ngũ ca, lục ca, đánh chết...Hổ bà nương còn chưa kịp phản ứng, đang lớn tiếng hô được một nửa, mới đột nhiên nghẹn lại.Bất luận là người của bộ lạc Cự Thạch hay là mấy huynh đệ khác của Hổ gia đều ngây dại, không phát ra được một tiếng nào.Có gió thổi qua sân, vù vù, cây lắc lư giống như có u hồn phi thăng...Hổ bà nương ngây dại, gần như không thể tin được cảnh tượng đẫm máu trước mắt này.Hổ đại tráng, nhi tử của nàng thì dụi dụi con mắt, đợi đến khi biết đây không phải là ảo giác liền “Oa” một tiếng khóc rống lên.Người trong bộ lạc Cự Thạch, bao gồm cả lão tộc trưởng đều há hốc miệng, ánh mắt hoảng sợ như gặp quỷ...Từ trước đến nay, mười huynh đệ Hổ gia hung ác như thế lại chết mất ba người rồi sao?- Tứ đệ...Không biết qua bao lâu, lão đại Hổ gia mới kịp phản ứng lại, trong hốc mắt liền đỏ bừng, âm thanh kêu thảm giống như heo bị chọc giết.- Ngũ đệ...- Lục ca...Cùng lúc đó, sau lưng lão đại Hổ gia không biết vang lên bah tiếng kêu to, bảy tám nam tử đồng thời xông ra ngoài, ánh mắt đỏ hoe, mang theo vẻ khó tin, có người lao về phía mấy thi thể, có người giống như không cần mạng, lao về phía Phương Hành bây giờ còn đứng nguyên tại chỗ, lau tay lên người cô gái nhỏ bị mù như không có chuyện gì. Trong đó hung mãnh nhất là hai nam tử vạm vỡ cưỡi Thanh Lang có vẻ như hung thần ác sát, tất nhiên chính là lão tam cùng lão thất của Hổ gia...Hai người kia nếm qua thịt của yêu thú nên sức lực lớn vô cùng, có thể nhổ cây mở núi, hung mãnh dị thường. Tiên Phủ cũng là nhìn trúng bọn họ, mà bây giờ bọn họ cưỡi cũng chính là yêu kỵ Thanh Lang do Tiên Phủ thưởng xuống, một thân yêu sát càng hung ác hơn thú dữ bình thường!Hai người xông tới gần như vậy, sợ là Tiên gia bình thường cũng sẽ có chút e ngại. Nhưng Phương Hành vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích chờ bọn họ tới gần. Mãi đến khi móng vuốt của Thanh Lang sắp cào đến trên người hắn, hắn mới đột nhiên giơ tay lên, động tác vẫn hoàn toàn tùy ý và thoải mái như trước đây, giống như là đánh nhi tử nhà mình vậy. Bàn tay vung lên và đánh vào trong khoảng không...Lại sau đó, huynh đệ Hổ gia liền chết thêm mất hai người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận