Lược Thiên Ký

Chương 1055: Cái giá phải trả khi làm anh hùng


Đạo Vô Phương thực sự bối rối!

Gã coi như là hiểu đối phương, trước đây lúc ở Thần Châu Bắc Vực, gã cũng từng quen biết với Phương Hành, hoặc có lẽ là bị thua thiệt, càng từng nghe nói tới các loại sự tích của Phương Hành, cũng hiểu được tính tình của hắn. Cho nên khi nhìn thấy Phương Hành rơi vào hiểm cảnh, gã lại khá có tự tin cảm thấy Phương Hành chắc chắn đã để lại hậu thủ gì đó, không đến mức sẽ bị Quỷ Mộc giết chết nên không trước tiên bỏ chạy cũng chỉ dựa vào một ý niệm trong đầu. Muốn xem thử ma đầu kia rốt cục là sẽ dựa vào cái gì để chuyển bại thành thắng, chỉ có điều khi thật sự thấy được, gã lại không nhịn được mà tức miệng mắng to!

Phân thân!

Phương Hành ở chỗ này lại chỉ là một phân thân!

Khó trách khi hắn đối mặt với đại sự sống còn tuyệt không sợ không hoảng, giống như chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến mình vậy...

Dù sao thì cũng chỉ là một phân thân, chết thì chết thôi!

Ngay vào lúc này, Đạo Vô Phương mới nhớ tới lúc ở Dao Trì tiên hội, sự tích truyền ầm ầm đó chính là Phương Hành cùng lúc đánh tới sống chết cùng Phù Tô công tử trên lôi đài, mặt khác, chân thân lại lẻn vào Dao Trì tiên điện, đánh cắp bàn đào trong đào lâm...

Cảm thấy hiện tại hắn lại dùng biện pháp cũ!

Dĩ nhiên cho tới lúc này, trong lòng Đạo Vô Phương còn chưa tin được đó là một phân thân của Phương Hành. Thần thông thế gian có cả nghìn vạn, có không ít phương pháp biến hóa ra phân thân, một vài thiên kiêu tư chất cao minh lúc ở cảnh giới Kim Đan đã có thể luyện chế ra phân thân khiến người khác khó phân biệt được thật giả. Cao thủ cấp bậc Nguyên Anh muốn chia hóa thân ra lại chỉ cần dùng một suy nghĩ trong đầu là có thể đạt thành, dễ dàng không gì sáng được. Nhưng bộ phân thân kia của Phương Hành lại khiến người ta nhìn vào không chút hoài nghi, cho dù là khí tức hay huyết nhục, thậm chí là tính hoàn chỉnh của thần hồn đều không chê vào đâu được!

Thậm chí gã tình nguyện tin mới vừa rồi người động thủ chính là huynh đệ sinh đôi của Phương Hành cũng không muốn tin đó chỉ là một phân thân.

Dĩ nhiên, không tin cũng không được, sự thực đã là như thế!

Nghĩ tới đoạn mấu chốt này, Đạo Vô Phương vừa không ngừng thầm mắng, vừa cấp thiết trốn chạy, khuôn mặt cũng đổi thành màu xanh...

Mình tự tiện động thủ làm cái gì, quản ma đầu kia làm gì?

Rõ ràng đã có quyết tâm cực lớn, còn làm tiêu hao một món bảo bối mà Thiên Nhất cung cất giấu riêng muốn cứu ma đầu kia một mạng, không ngờ tới người ta căn bản sớm có hậu kế. Người không cứu được, ngược lại còn làm mình bị liên lụy vào, thực sự là bị thiệt thòi lớn rồi...

- Thiếu cung chủ, việc đã đến nước này, còn muốn đi đâu?

Đang cấp thiết bay đi được không bao xa, phía sau đã vang lên tiếng quát lạnh của Diệp Hồn Thiên, làm trong lòng Đạo Vô Phương lại lạnh đi một nửa.

Thấy Phương Hành biến mất, Diệp Hồn Thiên và Quỷ Mộc đồng thời như rơi vào trong mộng.

Diệp Hồn Thiên cảm thấy nghĩ mà sợ, thủ đoạn của Phương Hành dữ dằn thế nào y đều đã nhìn thấy trong mắt, cũng biết mình đã đắc tội chết với hắn. Cho nên vừa rồi mới ra sức trợ giúp Quỷ Mộc, một là vì suy nghĩ tới địa vị của mình, hai là muốn mượn cơ hội này để giết chết tiểu ma đầu khó dây dưa đó, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Khi y lựa chọn phe trên chiến trường, trợ giúp Quỷ Mộc bắt giết Phương Hành đã biết rõ cừu hận giữa bọn họ đã không có cách nào hóa giải nữa, hoặc là ngươi chết hoặc là ta mất mạng, may mắn, rõ ràng tiểu ma đầu này nên chết sớm chút...

Nhưng thấy được tiểu ma đầu này chỉ là một phân thân thì y lại cảm giác khủng hoảng vô tận!

Ma đầu kia lại không chết, vậy mình... Về sau buổi tối còn có thể ngủ một giấc an yên được sao?

Hơn nữa vừa nghĩ tới thực lực của Phương Hành càng làm lòng y bất an hơn. Một phân thân đã có thể mạnh như thế, chuyện này chỉ có thể nói rõ thực lực của ma đầu kia đã vượt xa tưởng tượng của mình rồi, tương lai nếu hắn tìm tới cửa thì mình sẽ có kết cục thế nào?

Dĩ nhiên, Diệp Hồn Thiên cũng có điều không biết, phân thân của Phương hành không giống bình thường. Ưu thế của bản thể hắn ở chỗ nội tình thâm hậu, tiên anh hoàn mỹ, tiền đồ vô lượng, nhưng bàn về lực sát phạt hiện nay, thực lực của phân thân không chỉ không hơn bản thể, thậm chí bởi vì lấy pháp môn tu luyện của Thánh Nhân nên mạnh hơn một ít, nếu như chân thân của hắn xuất hiện ở đây sẽ càng mạnh hơn!

Dĩ nhiên, hai người Diệp Hồn Thiên và Đạo Vô Phương cộng lại cũng không bằng đả kích mà Quỷ Mộc đang phải chịu. Vị đại nhân vật của Lạc Thần tộc lúc này đã hoàn toàn bị chuyện này đả kích cho bối rối, trong lòng có sự khổ sở như tê liệt, trong đầu như đang mê man. Phải trả giá lớn như vậy, bốn trăm tộc nhân không một người nào còn sống, kết quả vây bắt cũng chỉ là một phân thân của người ta?

Mình xong đời rồi!

Không, gần như là sẽ trở thành trò cười cho ba nghìn chúng thần trong thần tộc, cha của mình chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này!

Ùng ùng một tiếng, cốt đao bay múa đầy xung quanh, cốt lồng bền chắc không thể gãy, cốt thụ sinh trưởng nghịch thiên đều trong một chốc này mất đi thần lực chống đỡ, bắt đầu mục nát hóa thành tro bụi đổ rào rào xuống đất, mang theo một loại cảm giác ảm đảm mà tuyệt vọng. Mà lúc này gã cũng hóa thành hình người, trên người vẫn khoác kim giáp, lúc này có vẻ ảm đạm vô quang, nghe được tiếng Diệp Hồn Thiên truy kích Đạo Vô Phương, gã cũng chỉ ngẩng đầu lên vô thần nhìn thoáng qua, sau đó thân hình lay động, phun ra một ngụm máu tươi.

Tuổi của gã không lớn lắm, ở trong thần tộc cũng được xem như là một thiếu niên thiên tài, nhưng lúc này lại đau khổ như một lão nhân.

Ngay cả Diệp Hồn Thiên kêu gọi đi lên truy sát tên Đạo Vô Phương phản bội thần tộc, gã cũng không có chút hứng thú gì. Bốn trăm tộc nhân đều đã chết sạch, kết quả chỉ như công dã tràng, cho dù bắt được tên mập kia thì có thể thế nào?

So với ma đầu Phương Hành, tên mập này ngay cả dùng cho gã phát tiết lửa giận cũng không đủ...

- Bạch Đế thành chủ, ngươi làm con chó trung tâm như thế, không sợ ma đầu kia sẽ tìm tới ngươi tính sổ hay sao?

Lúc này Đạo Vô Phương đang vội vàng đào tẩu, phía sau, Diệp Hồn Thiên đuổi theo không bỏ, cũng làm gã bị tức giận mở miệng quát mắng.

- Chuyện đã làm rồi hà tất phải hối hận, ta đã quyết định sẵn sàng góp sức cho thần tộc thì liền không có ý chần chừ!

Diệp Hồn Thiên thấp giọng hét lớn nhanh chóng tới, lời này tựa như đang tự an ủi mình. Trước đây y sẵn sàng góp sức cho thần tộc đương nhiên là vì tiền cảnh tốt, thuận tiện có thể thoát khỏi sự khống chế của Phù Dao cung, mà là bởi vì y đã từng nghe một bí văn, nói các Thánh Nhân đang ẩn thân sẽ không tiếp tục xuất hiện ở Thiên Nguyên đại lục nữa. Vì vậy, kết luận Thiên Nguyên không có cách nào phản kháng lại sự thống trị của thần tộc liền quyết định đoạt trước tiên cơ, dẫn đầu sẵn sàng góp sức cho thần tộc. Mà suy nghĩ này kỳ thực khi nhìn thấy Phương Hành hung hăng tung hoành thì thoáng không còn kiên định nữa.

Đương nhiên, phần không kiên định này cũng làm cho y càng kiên định hơn về suy nghĩ muốn ôm chặt bắp đùi của thần tộc, biết mình không còn lựa chọn nào khác!

Nhanh chóng đuổi theo Đạo Vô Phương rồi lập tức thi triển các loại thần thông, quấn lấy gã, đồng thời trong miệng hét lớn:

- Quỷ Mộc đại nhân, lần này bị ma đầu kia đào tẩu, không phải tội của ngươi mà là do Thiên Nhất cung ẩn chứa mầm tai họa ngầm trợ giúp ma đầu kia, đặt bẫy mới khiến Lạc Thần tộc hao binh tổn tướng. Việc đã đến nước này, bắt người này lại vấn tội mới là đúng lý, chớ miên man suy nghĩ nữa, mau mau xuất thủ giúp ta...

- Việc này là ta khư khư cố chấp, không liên quan gì tới Thiên Nhất cung...

Đạo Vô Phương nghe nói vậy thì tức đến mắt đỏ cả lên, lớn tiếng rít gào, hận không thể giết chết Diệp Hồn Thiên.

- Ha ha, cho tới bây giờ, chuyện này đã không phải do ngươi định đoạt nữa!

Diệp Hồn Thiên âm thầm cười nhạt, thi triển các loại pháp môn công kích Đạo Vô Phương.

-      Hửm?

Quỷ Mộc kia ngay lúc này đáy lòng nguội lạnh như tro tàn, Diệp Hồn Thiên vừa lúc đánh trúng vào chuyện khó trong tim gã. Lúc này sự thất lạc, chán nản, hối hận, tự trách lan tràn đan xen trong lòng gã, nhưng thứ nhiều hơn là khủng hoảng. Không biết nên giao phó với phụ vương như thế nào, không biết nên làm sao giải thích với ba nghìn thần tộc rằng mình làm hao binh tổn tướng nhưng cuối cùng lại như công dã tràng, suy nghĩ này hầu như làm gã phát điên, nhưng sau khi nghe được Diệp Hồn Thiên nói, gã chợt xuất hiện một ý nghĩ...

Đúng vậy!

Nếu mình hao binh tổn tướng không thể bắt được Phương Hành đó là một tội lớn, là thiếu sót lớn, không có cách nào che giấu gièm pha!

Nhưng nếu nguyên nhân mình hao binh tổn tướng là bị Thiên Nhất cung ám toán thì sao?

Bởi vì Thiên Nhất cung ám toán, bản thân mình bị tổn thất bốn trăm tộc nhân, để tiểu ma đầu chạy trốn được nhưng phát hiện đầu mối quan trọng hơn trên người hắn, hơn nữa lập tức lấy phương pháp khắc nghiệt để bắt giữ thiếu cung chủ thủ ác của Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương, lại diệt bộ tộc Thiên Nhất cung rắp tâm hại người, đến lúc đó những lời gièm pha sẽ bị che giấu sạch sẽ, tối thiểu cũng là một kết cục không quá bẽ mặt.

Nghĩ tới đây, gã thậm chí cảm thấy hưng phấn!

Dĩ nhiên, cũng chỉ có Diệp Hồn Thiên cảm giác được những sinh linh thần tộc này nhìn như cường đại không ai bằng, nhưng trên thực tế mỗi người đều vô cùng đơn thuần. Phương pháp giá họa này tìm người chịu tội thay đơn giản hơn, gã đương nhiên là cần nhắc nhở của mình mới có thể nghĩ tới được...

Đương nhiên, chuyện này đối với Diệp Hồn thiên là một chuyện tốt, càng có lòng tin tương lai sẽ thuận gió đẩy thuyền!

- Thiên Nhất cung phản bội thần tộc, ngầm trợ giúp ma đầu thiết kế mai phục, làm hại bốn trăm tộc nhân phải bỏ mạng... tội này nên diệt tộc!

Giọng nói của Quỷ Mộc lạnh lẽo chậm rãi đi về phía trước, trong đôi tròng mắt, sát khí lóe bốn phía.

Lúc này gã có vẻ hơi suy yếu, bắt giết ma đầu nhưng lại tổn hao bốn trăm tộc nhân đã lại làm gã bị đả kích lớn. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì đã bị trọng thương, ngay cả bước đi hầu như cũng sắp ngã sấp xuống, cũng nhờ vào nhắc nhở của Diệp Hồn Thiên làm gã có thêm một chút hy vọng. Nếu không... cường giả thiếu niên đơn thuần của thần tộc này còn không biết sẽ bị đả kích tới bộ dạng gì nữa.

Đương nhiên, cho dù thực lực bây giờ không bằng một nửa lúc bình thường, có gã xuất thủ, bắt giữ Đạo Vô Phương vẫn không có vấn đề gì.

Mà nhìn thấy Quỷ Mộc tới gần, Đạo Vô Phương cũng trở nên nóng nảy, vừa âm thầm mắng tiểu ma đầu hại mình thảm như này, vừa thật nhanh nháy mắt với Hồ Quân trưởng lão bảo ông ấy không cần lên trợ giúp mình. Dù sao có lên cũng là làm chuyện vô bổ, tối đa phải bỏ thêm một mạng mà thôi, cùng lắm thì bảo ông ta mau chóng chạy về Thiên Nhất cung nghĩ biện pháp đưa tin cho phụ thân lúc này còn đang ở Thương Lan Hải, bảo lão nhân gia ông ấy chuẩn bị thêm chút. Cũng không thể bởi vì một suy nghĩ của mình mà làm tất cả người trong Thiên Nhất cung đều trở thành vật bồi táng được!

Hồ Quân trưởng lão hiểu được ý của gã, âm thầm do dự mấy lần, rốt cục vẫn hung hăng quay đầu lại trốn về phía xa.

Mà vào lúc này, Quỷ Mộc cũng đã chạy tới, ngũ chỉ mở ra làm vô số cốt liên kéo tới, quấn về phía Đạo Vô Phương.

Đối mặt với Quỷ Mộc và Diệp Hồn Thiên liên thủ, Đạo Vô Phương đã không ôm bất kỳ hy vọng gì nữa, trong lòng thầm thở dài một tiếng dùng hết khí lực toàn thân đánh hết pháp lực ra, trong lòng dâng lên ý khổ:

- Không ngờ tới, cái giá phải trả khi làm anh hùng lại lớn như vậy...

- Phương Hành à Phương Hành, cũng không biết ngươi sẽ báo thù cho ta hay không...

Bạn cần đăng nhập để bình luận