Lược Thiên Ký

Chương 1159: Phương Hành điên cuồng.




Cũng đến lúc này, Phương Hành mới đại thể đoán được chủ ý của Thần Tử Dạ tộc.

Hoặc nói là kế hoạch ngay từ đầu của Thần Đình...

Dùng tính tình của hắn, nếu muốn lặng yên không tiếng động chui vào lãnh địa đối thủ, tìm kiếm vật nào đó, đại khái sẽ lặng yên chui vào, hoặc ra chủ ý táo bạo, nhưng chủ ý của Thần Đình lại khác hắn rất lớn, vậy mà đi dương mưu đường đường chính chính, trước ném ra một điều kiện để Chư Tiên Minh động tâm, lại không thể lập tức đáp ứng, lại dùng lý do “tìm về di cốt tiên tổ” để sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục không tiện cự tuyệt đưa ra yêu cầu, quang minh chính đại tiến vào Thượng Cổ Thần Ma chiến trường, về phần sự tình phía sau, thì không biết Thần Tử Dạ tộc sẽ an bài như thế nào, nói tóm lại, chỉ cần đi vào Thần Ma chiến trường, bọn họ sẽ tiếp cận thần vật kia!

Trong lòng cười lạnh, nhưng Phương Hành chỉ thờ ơ nhìn, không nói một lời, sau khi yến hội kết thúc, liền cùng những Thần Đình Tiểu Thánh khác trở về chỗ nghỉ ngơi, yên lặng chờ kết quả, hắn ngược lại muốn xem xem đám lão gia hỏa của Chư Tiên Minh có phải thật dễ mắc lừa như vậy hay không!

Thượng Cổ Thần Ma chiến trường đúng là tử địa, tiến vào trong đó, ngoại trừ chịu chết, không có kết cục khác.

Thế nhưng Tịnh Thổ và Thần Đình là tử địch, tử địch một lòng muốn làm việc kỳ quặc, Tịnh Thổ thực sẽ dễ dàng đáp ứng như thế sao?

...

...

Sứ giả Thần Đình rút đi, các tu sĩ Chư Tiên Minh vẫn ở trong đại điện nghị luận ầm ĩ.

Thời điểm Thần Tử Dạ tộc đưa ra yêu cầu này, Phương Hành thấy ánh mắt hưng phấn của những lão gia hỏa thiển cận kia, thậm chí là cười trên nỗi đau của người khác, cơ hồ không nhịn được muốn đi lên nện bọn họ một trận, những lão già này còn đang vì tin tức có thể không phí chút sức lực liền cầm lại Thiên Nguyên Đại Lục mà cảm thấy hưng phấn, đối với sự tình Thần Đình muốn vào Thần Ma chiến trường, bọn họ cũng vui vẻ không thôi, cảm thấy những Thần Đình Tiểu Thánh Quân kia là chủ động chịu chết, mình mừng rỡ nhìn náo nhiệt, quản bọn họ sống chết làm gì...

Mà bây giờ, bọn họ cũng là người ủng hộ sự tình sứ giả Thần Đình tiến vào Thần Ma chiến trường.

- Thần Ma chiến trường, hung hiểm vạn phần, có đến mà không có về, bọn họ muốn đi vào, vậy để bọn hắn vào là được...

- Ha ha, Thần Ma chiến trường hung hiểm, ngay cả Tiên cũng có thể táng diệt, huống chi bọn họ?

Chỉ có Cổ Hạc, vào lúc này lộ ra vẻ ngưng trọng, trở thành một trong những người phản đối.

- Đến tột cùng là đánh với Thần Đình một trận, hay tiếp nhận điều kiện của bọn hắn, chuyện này còn nói không chính xác, cần thương nghị kỹ càng, nhưng Thượng Cổ Thần Ma chiến trường dù sao cũng là hạch tâm của Tịnh Thổ, chúng ta cho rằng đó là tuyệt địa, tiến vào trong đó, ngoại trừ chịu chết không có kết cục khác, nhưng Thần Đình không hẳn vậy, có lẽ Thần Đình thật chỉ là muốn thu hồi những di cốt kia, nhưng vạn nhất không phải thì sao? Vạn nhất có âm mưu gì thì sao? Chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào Thần Ma chiến trường sao? Theo ý kiến của ta, việc này tốt nhất cự tuyệt, để tránh tự nhiên đâm ngang!

Không thể không thừa nhận, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng Cổ Hạc nói như vậy lại tiếp cận sự thật nhất.

Nhưng thuyết pháp này rất nhanh lại bị lão tu sĩ khác lật đổ, người này là một vị trưởng lão của Bách Nhãn Tộc, thực lực có lẽ kém xa Cổ Hạc, nhưng bối phận lại cao dọa người, đại nghĩa lẫm nhiên nói:

- Tục ngữ nói: rao giá trên trời, ngay ở chỗ trả giá, điều kiện của Thần Đình chúng ta tự nhiên chưa chắc đáp ứng, còn cần chư vị đồng đạo thương nghị một phen. Chỉ bất quá, thông qua điều kiện, cũng có thể nhìn ra Thần Đình chân thành nghị hòa, mặc dù chúng ta chưa chắc đáp ứng, nhưng không thể một tiếng cự tuyệt, về phần Thần Ma chiến trường, Thượng Cổ đến nay, bao nhiêu người từng có ý đồ tiến vào thăm dò, lại có mấy người còn sống đi ra?

- Ngay cả những người ngẫu nhiên phúc lớn mạng lớn, may mắn trốn thoát, cũng chỉ nói ở trong đó một mảnh hoang vu, ngoại trừ bạch cốt khắp nơi trên đất, thì căn bản không có vật gì có giá trị, chỉ là một di chỉ chiến trường mà thôi, còn nữa, Thần tộc muốn tiến vào thu hài cốt tiền bối là việc hiếu nghĩa, nếu chúng ta bởi vì hoài nghi liền cự tuyệt, chẳng phải là mất hết nhân tình? Chỉ sợ cục diện vốn có hi vọng nghị hòa, sẽ bởi vậy mà triệt để không còn giá trị, cho nên ta cảm thấy, có thể đáp ứng!

- Thần tộc vốn là vực ngoại man di, bọn họ hiểu hiếu nghĩa sao? Tiến vào Thần Ma chiến trường, nhất định có mưu đồ!

- Tuy là vực ngoại man di, nhưng Thần tộc nói nhân ngôn, hóa hình người, còn từng gia nhập chúng tiên xây dựng Cổ Thiên Đình, đánh Đông dẹp Bắc, chung xây Tam Thập Tam Thiên, xem như đã sớm đồng hóa, lại thêm Thần tộc coi trọng huyết mạch truyền thừa, dùng hiếu nghĩa làm gốc cũng không kỳ quái...

- Đã như thế, thời khắc hai quân giao chiến, ta không cảm thấy để bọn hắn tiến vào Thần Ma chiến trường là chuyện tốt!

- Ha ha, hai quân giao chiến? Hiện tại Tịnh Thổ có tư cách cùng Thần Đình giao chiến sao? Bây giờ nghị hòa, nói đến ngược lại là một cơ hội của Thiên Nguyên Đại Lục, dù trước cúi đầu xưng thần với Thần Đình, cũng chỉ là vì chúng ta âm thầm bồi dưỡng tiểu bối, tích súc thực lực, nhưng nếu không đáp ứng bọn họ, vậy không khỏi lộ ra Tịnh Thổ ta quá bất tận nhân tình, thanh danh bất hảo không nói, càng sẽ cơ hội nghị hòa!

Trong lúc nhất thời, các tu sĩ Chư Tiên Minh lao nhao, đều có ý kiến riêng, nhao nhao thành một đoàn.

- Chư vị tiền bối, lại nghe ta một lời!

Trong hỗn loạn, Hồ Tiên Cơ đứng dậy nhẹ nói:

- Chư vị tiền bối nói rất có đạo lý, nhưng Cổ Hạc sư huynh lo lắng cũng không phải không đúng, Thần Đình muốn đi vào Thần Ma chiến trường, thực để người không yên lòng, nhưng nếu muốn trực tiếp cự tuyệt, lại không cách nào đàm phán nữa, theo ý ta, chẳng bằng mọi người nhượng bộ một bước, không cự tuyệt Thần Đình thỉnh cầu, nhưng cũng không thể để mặc cho bọn hắn tiến vào Thần Ma chiến trường, coi như bọn họ muốn thu hài cốt tiền bối, cũng cần ở dưới chúng ta giám thị!

- Giám thị?

Có người cười lạnh:

- Thần Ma chiến trường là một tử địa, ai tiến vào cũng khó an toàn trở về, làm sao giám thị? Những sứ giả Thần Đình kia muốn đi vào, là bọn họ tự nguyện, nhưng chúng ta còn phải tìm người theo bọn hắn đi chịu chết sao?

- Đúng, nói không chừng những sứ giả Thần Đình kia không có hảo ý, muốn thông qua cử động này lừa giết thiên kiêu của Tịnh Thổ ta thì sao?

Hồ Tiên Cơ nói:

- Chúng ta phái đại quân phòng giữ ở ngoại vi, chỉ để chiến tu thực lực cường đại dẫn đầu một bộ tiên binh đi vào giám thị, nếu như có dị biến, lập tức thông tri đại quân bên ngoài, hơn nữa mặc dù Thần Ma chiến trường sát khí cường đại, hung hiểm tầng tầng, nhưng cũng không hẳn hoàn toàn không có phương pháp tiến vào, Tiểu Vũ Thần chính là ở trong chiến trường này tu luyện, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hung mãnh vô địch, tăng nhân Bỉ Ngạn Tự cũng đã từng vào Thần Ma chiến trường mấy lần, ý đồ độ hóa oan nghiệt, dù chưa thành công, nhưng vẫn bình yên đi ra...

Nói xong quay đầu nhìn về phía Phật Ấn, trên mặt có ý tứ xin chỉ giáo.

Phật Ấn nghe vậy, cũng cau mày nói:

- Bỉ Ngạn Tự gần ngàn năm nay, xác thực từng bốn lần sai tăng lữ tiến vào Thần Ma chiến trường, độ hóa oan nghiệt, thực không dám giấu giếm, mặc dù sát khí trong Thần Ma chiến trường đáng sợ, nhưng Phật pháp tự có năng lực chống cự, bất quá sau khi vào Thần Ma chiến trường, lại không thể du tẩu lung tung, xúc động tồn tại hung hiểm, Phật pháp cũng khó có thể chống cự... Ai, nói tóm lại, nếu như muốn đi vào Thần Ma chiến trường, đó là đi được, nhưng nếu muốn dùng Phật pháp chống cự hết thảy hung hiểm, lại tuyệt đối không thể...

- Nếu chỉ giám thị, có Phật pháp hộ thể, ngược lại cũng chưa chắc đi không thông...

Những lời này, cũng khiến chư vị lão tu sĩ Chư Tiên Minh trầm ngâm.

Cổ Hạc kiên định không muốn cho Thần tộc tiến vào Thần Ma chiến trường, nhưng đến lúc này, mờ mờ ảo ảo phát hiện việc này đã không tiện ngăn cản, chỉ có thể chăm chú nhíu mày, sau một hồi lâu mới bước ra một bước:

- Nếu thật muốn cho phép bọn họ đi vào, vậy ta theo bọn hắn đi một lần, lúc ở Kim Đan cảnh, ta đã có thể xông vào Thần Ma chiến trường ngàn dặm, bây giờ đã độ lôi kiếp, có Tiên khí hộ thể, hẳn có thể chống cự sát khí Thần Ma, nếu Thần Đình Tiểu Thánh có động tĩnh gì, ta cũng có thể ngăn cản bọn họ!

- Nếu có Cổ Hạc tiên sinh xuất thủ, vậy bọn ta có thể yên tâm!

Các tu sĩ Chư Tiên Minh nghe vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, Cổ Hạc chính là cổ tộc đệ nhất cao thủ, có thể so với quái thai Viên gia, mà quái thai Viên gia kia lại có tu vi bực nào? Thời điểm Hội Kê Sơn đại chiến có thể trọng thương Thần Vương, coi như Cổ Hạc không bằng Thần Vương, nhưng lấy bản lĩnh của hắn, đối phó những tiểu bối Thần Đình kia hẳn không có vấn đề, có hắn tọa trấn, thì dù có ngoài ý muốn cũng không cần phải lo lắng.

Ngược lại là Cổ Hạc, mặc dù không thể không ra mặt gánh trách nhiệm, nhưng trên mặt lại có vẻ lo lắng thật sâu.

Rất nhanh, Chư Tiên Minh liền cho sứ giả Thần Đình câu trả lời chắc chắn, Thần Chủ nói lên điều kiện nghị hòa, Chư Tiên Minh còn phải thương nghị, không thể đáp ứng, nhưng nể tình sinh linh Thần tộc hiếu nghĩa, Thần Đình đáp ứng thỉnh cầu bọn họ tiến vào Thần Ma chiến trường, chỉ là vì “bảo hộ” những sứ giả Thần Đình này an toàn, Chư Tiên Minh sẽ sai Cổ Hạc, Khương Vấn Đạo, Hồ Tiên Cơ, Phật Ấn cũng một số tăng lữ Phật pháp tinh thâm, lại thêm một bộ tiên binh tiến vào Thần Ma chiến trường, trợ giúp Thần tộc thu hài cốt tiền bối...

Đương nhiên, danh là bảo vệ, thật là giám thị, Thần Đình và Tiên Minh đều rất rõ ràng.

Thần Tử Dạ tộc không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Chư Tiên Minh, cũng định ra danh ngạch tiến vào Thần Ma chiến trường, Thần Tử Minh tộc Thái Uyên và đám người lão nô Thần Tiêu Cung, đều lưu lại Chư Tiên Minh, cùng bọn hắn trao đổi việc lớn, cũng coi như làm con tin, mà Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương, Hung Đạo, Thần Tử Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, Thần Nữ Chập Tộc Hoa Mật Nhi, Nhân tộc ma đầu Phương Hành thì sẽ tiến vào Thần Ma chiến trường, thi triển thần thông thu hồi di cốt.

...

...

- Dùng cái này đến xem tu sĩ Chư Tiên Minh, cũng không tính không có đầu óc, có Cổ Hạc tiên sinh, kế hoạch của Thần Đình chưa chắc có thể thuận lợi!

Một ngày trước khi tiến vào Thần Ma chiến trường, Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa cũng đang thấp giọng thương nghị.

- Thần Đình mưu đồ lâu như vậy, chưa hẳn không có hậu thủ, coi như Cổ Hạc mạnh hơn, cũng chưa chắc có thể ngăn cơn sóng dữ!

Phương Hành khịt mũi coi thường, Chư Tiên Minh phản ứng, tám chín phần mười đã bị Thần Đình dự liệu, vô luận là sự tình nghị hòa, hay điều kiện Chư Tiên Minh nói, đều thận trọng từng bước, mỗi một bước tính cực kỳ rõ ràng, không có đạo lý sẽ không dự bị Chư Tiên Minh giám thị, lại thêm Tiểu Thánh Quân thứ mười một chưa từng hiện thân, giống như một vòng mây đen, để hắn tâm thần bất định...

- Vậy chúng ta... có nên nhắc nhở Chư Tiên Minh một chút hay không?

Dao Trì tiểu công chúa cực kỳ tín nhiệm Phương Hành, nghe vậy cũng không nhịn được bận tâm.

Đáy mắt Phương Hành lộ ra vẻ lành lạnh, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu:

- Không cần nhắc nhở!

Dừng một chút, hắn mới nhìn về phía Thanh Nguyệt tiên tử, trong ánh mắt lộ ra khốc liệt, dừng nửa ngày mới thấp giọng cười lạnh:

- Không những không thể nhắc nhở Chư Tiên Minh, thậm chí còn phải giúp đỡ Thần Đình tiến vào Thần Ma chiến trường!

Dao Trì tiểu công chúa ngẩn ngơ, vội hỏi:

- Tại sao phải như vậy?

Phương Hành cười lạnh nói:

- Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có cơ hội tiếp cận thần vật kia...

Nói xong hắn quay đầu nhìn Dao Trì tiểu công chúa, ánh mắt yên tĩnh nói:

- Mục đích của ta không phải ngăn cản bọn họ lấy thần vật, mà là cướp được nó!

Dao Trì tiểu công chúa nháy mắt, tựa hồ có chút không hiểu, lại có chút bận tâm.

Phương Hành lại cười lạnh, chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói:

- Thật cho rằng tiểu gia dễ khi dễ sao? Tiểu Tiên Giới cũng dám cầm Tiểu Man đến áp chế ta, như vậy ta sẽ cầm tới vật kia, áp chế cả Thần Đình!

Dao Trì tiểu công chúa nghẹn lời, có chút hoảng sợ nhìn Phương Hành.

Sau khi hỗn đản này bị áp chế, trầm mặc mấy ngày, đối với Thần Tử Dạ tộc phân phó không một không theo...

Nhưng ai biết, hắn ở trong mấy ngày trầm mặc, đã uẩn nhưỡng ra chủ ý điên cuồng cỡ nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận