Lược Thiên Ký

Chương 1431: Các ngươi thật muốn biết ta là ai?




- Kẻ này thật bất phàm, lại có bản sự bực này...

Ba Thái Ất Thượng Tiên hiện thân vẫn không có xuất thủ, trái lại cực kỳ hứng thú nhìn trận chiến này, lúc đầu giống như xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy Phương Hành càng đấu càng dũng, kiếm chỉ bốn phía, thời gian dần trôi qua, trên mặt ba người cười không nổi nữa, thay vào đó là một loại kinh hãi, yên lặng quan chiến nửa ngày, một lão giả đầu hói nhịn không được mở miệng:

- Nếu hắn thật sự có thể dùng Ngụy Tiên chiến Chân Tiên còn đỡ, nhưng hôm nay ở dưới vô số Chân Tiên vây công còn kiên trì bất bại, khí thế ngược lại càng chiến càng mãnh liệt, phần nội tình này, đã không phải con cháu thế gia bình thường có thể so sánh...

- Ah, trận chiến này hắn không thắng được, chỉ là quái lực đáng sợ, để cho người ta không cận thân được, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thua!

Có lão giả đầu đội tử kim quan, thần sắc lãnh khốc, lạnh giọng mở miệng.

- Thắng là không thắng được, nhưng có thể chiến lâu như vậy, cũng đã rất không tệ!

Ở bên cạnh hắn, một lão đạo mặc thanh bào lại phụ họa lão giả đầu hói, lắc đầu thở dài:

- Tiểu bối kinh tài tuyệt diễm bực này thật không thấy nhiều, có lẽ kém Đế Tử một chút, nhưng so sánh với đám con cháu thế gia hoặc mấy chân truyền do các cổ đạo thống dạy dỗ thì không thua chút nào, lão hủ kết luận, hắn tuyệt đối không phải tán tu bình thường, hẳn là có lai lịch lớn, nói không chừng chính là dư nghiệt của tội Vương nào đó...

- Lát nữa chờ hắn thua, tạm lưu hắn một mạng, hỏi rõ ràng lại nói!

Lão giả đầu đội tử kim quan hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

- Không sai, đả kích khí diễm của hắn cũng tốt, cho hắn biết, Thượng Huyền Thành không phải địa phương hắn có thể tùy tiện gây chuyện!

Lão giả đầu hói gật đầu đáp ứng.

- Ha ha, chống đỡ không được bao lâu, dù sao không có Tiên Mệnh, kém đại cảnh giới a...

Lão giả áo xanh nở nụ cười, khe khẽ lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

- Vô tri tiểu nhi, dám can đảm đại náo Thượng Huyền Thành, bảo hộ huyết mạch tội Vương, đó là ngươi có thể bảo vệ được sao?

- Hạng người nghịch loạn, tội đáng chết vạn lần!

- Ngươi đã có bản lĩnh kia, nhất định không phải hạng người vô danh, đến tột cùng là người phương nào, nhanh chóng báo ra tên họ...

Thời điểm ba lão giả âm thầm thảo luận thân phận của Phương Hành, cục diện trong sân đã mở rộng, lúc đầu vây công Phương Hành chỉ có bốn người, nhưng nhìn bốn người bọn họ từ đầu đến cuối không bắt được Phương Hành, bên cạnh sớm có người một lòng nịnh nọt, muốn ở Thượng Huyền Thành lập công nhao nhao gia nhập chiến đoàn, cùng một chỗ vây công Phương Hành, làm cho những tiên binh kia không xen tay vào được!

Tràng diện này, làm ba lão giả kia không khỏi lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi!

- Đường đường Chân Tiên, công lâu không bắt được Ngụy Tiên không nói, thế mà còn muốn nhờ nhân số áp chế...

Lão giả đầu hói nhẹ nhàng lắc đầu, khó nén thất vọng.

Lão giả áo xanh cũng thở dài:

- Nếu như liều mạng đọ sức, nhiều nhất hai người là có thể bắt hắn, nhưng hôm nay...

Hắn không nói tiếp, nhưng lão giả đầu đội tử kim quan và lão giả đầu hói đều hiểu, bây giờ ra tay đã không dưới mười người, vẫn còn để tiểu nhi kia ở trong vòng chiến nhảy nhót tưng bừng, cuối cùng là muốn làm gì?

Là muốn làm mất mặt Thượng Huyền Thành sao?

- Trải qua vô số đại chiến, hạng người chân chính có can đảm chém giết, đều đã chết không sai biệt lắm, ngược lại là đám gia hỏa tinh thông bảo mệnh, tâm cơ thâm trầm này lưu lại, ha ha, để bọn hắn vì chút việc nhỏ kia liều mạng, hai vị lão đệ là quá đề cao bọn hắn, ngươi nhìn bọn hắn hiện tại, cái nào không phải bo bo giữ mình, nhưng lại muốn đoạt công lao?

Lão giả đầu hói cười lạnh nói, thần sắc cũng rất không hài lòng.

- Được rồi, kéo xuống cũng không có ý nghĩa, để lão phu tự mình bắt lấy hắn đi!

Khuôn mặt lão giả đầu đội tử kim quan bình tĩnh, lạnh lùng nói một câu, chậm rãi bước ra một bước, ống tay áo không gió mà bay...

- Ha ha, An lão đệ tự mình xuất thủ, cũng coi như thay con nổi danh...

Phía sau, lão giả đầu hói thấy vậy, cười khổ một tiếng, lắc đầu.

- Kẻ này có thể có bản lĩnh như vậy, vốn không phải là hạng người vô danh, phải điều tra thật kỹ!

Lão giả áo xanh lại từ chối cho ý kiến, tán đồng cách làm của lão giả đầu đội tử kim quan:

- Thanh Huyền Vực Chủ lệnh ba người chúng ta trấn thủ ở nơi đây, căn cứ Thăng Tiên Hội biểu hiện, phong thưởng chúng tiên, nhưng không thể không nói, lần này chúng tiên biểu hiện, thực sự quá yếu kém...

Oanh!

Lão giả đầu đội tử kim quan là người nói liền làm, hai người khác còn đang thảo luận, hắn cũng đã xuất thủ!

Thân hình tung bay, nhìn không rõ ràng, tựa hồ cùng cả thiên địa hòa thành một thể, giữa thiên địa, khắp nơi đều là cái bóng của hắn, sau đó trùng trùng điệp điệp, có tiên uy vô tận bao phủ hơn nửa Thượng Huyền Thành, giống như một đám mây đen, trực tiếp bao phủ toàn trường...

Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu, trái tim chấn kinh vô hạn...

- Thái Ất Thượng Tiên muốn đích thân xuất thủ?

- Vì cái gì, chúng ta rõ ràng đã sắp bắt được hắn...

...

...

- Con mẹ nó...

Mà theo đại thủ kia rơi xuống, Phương Hành cũng sinh lòng cảm ứng, trong nháy mắt nổi nóng...

Đây cũng quá khi dễ người rồi...

Một hai cái còn được, ba bốn cái cũng có thể chống đỡ, thậm chí đùa giỡn một chút uy phong!

Nhưng bây giờ bảy tám Chân Tiên mặt dạn mày dày ra tay, Phương Hành đã âm thầm kêu khổ!

Kỳ thật hắn cũng biết mình là nhờ nhục thân của Đế Lưu và chiến ý, mới sống đến bây giờ, thật bàn về tu vi đường đường chính chính, thì thấp hơn những người kia nhiều lắm, lúc này nhìn như uy phong không giảm, trên thực tế là bởi vì không người nào nguyện ý gánh nguy hiểm xông lên đánh giết mình, từng cái đều là lão hồ ly, biết lúc này nên chậm rãi thu lưới, từ từ vây chết con mồi mới là đứng đắn, bằng không nếu bọn hắn có lá gan liều mạng, đoán chừng mình đã sớm không kiên trì nổi...

Bây giờ áp lực ở chung quanh gia tăng, bên tai không ngừng hô quát, đã để hắn dần dần nóng nảy!

Nhưng lúc này Thái Ất Thượng Tiên kia lại kìm nén không được, tựa như muốn xuất thủ, thì càng để lửa giận của hắn áp chế không nổi...

Trong lòng tức giận, càng ngày càng bạo, có suy nghĩ không thèm đếm xỉa nữa...

- Một đám không biết xấu hổ, đều bức ta đúng không?

- Tốt, tốt, tốt, vậy ta cho các ngươi trang...

Nhìn bàn tay từ phía trên rơi xuống kia, trong mắt Phương Hành bay lên vẻ hung hãn.

- ...

- ...

- Các vị đạo hữu, chớ có lưu thủ nữa, nhanh loạn đao chém chết hạng người phạm thượng làm loạn, lấy oán trả ơn kia đi!

Thấy Thái Ất Thượng Tiên chuẩn bị xuất thủ, lập tức có hạng người khôn khéo đoán được, kia là ba vị Thượng Tiên biểu hiện bất mãn với mình, vội vàng đề nghị, không thể chơi diều nữa, phải nhanh chóng giết gia hỏa kia, nếu không đợi cho Thái Ất Thượng Tiên tự mình ra tay, vậy đừng nói công lao, sau đó người người đều sẽ bị quở trách, dù sao bên mình nhiều người như vậy, nhưng vẫn phải để Thái Ất Thượng Tiên xuất thủ, nói câu không dễ nghe, còn cần đám người mình làm cái gì?

Ý nghĩ này hiện lên, quần tình xúc động, sát khí ở chung quanh cũng bừng bừng tăng vọt...

Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu thần thông pháp bảo, phô thiên cái địa đánh về phía Phương Hành...

- Các ngươi tránh hết ra đi!

Nhưng lúc này, vị Thượng Tiên kia lại giống như càng thêm chán ghét, lạnh giọng hét lớn, đại thủ che khuất bầu trời, thế mà trực tiếp bắt về phía Phương Hành, miệng hét lớn:

- Tiểu nhi, ngươi đến tột cùng có thân phận như thế nào, nhanh chóng khai báo!

Thái Ất Thượng Tiên xuất thủ, không biết bao nhiêu người chấn kinh, thấp thỏm không thôi, vội vã thu tay lui ra...

Mà lúc này, Phương Hành cũng hạ quyết tâm, không những không sợ, trái lại sắc mặt lạnh lẽo, không biết bao nhiêu thần thông và pháp bảo đánh tới, khí thế của hắn lại tăng, kim xử và thanh đồng kiếm trong tay cũng giận dữ đập xuống đất, sau đó “Bá” một tiếng, rút ra một thanh đại đao, đã trải qua một trận ác chiến, hắn một thân sát khí, vào lúc này phảng phất như bị một loại sát khí gần như thực chất bao vây...

- Ngươi muốn biết ta là ai?

Đối mặt với sát cơ phô thiên cái địa, hắn vung đao, hai đạo đao mang trống rỗng sinh ra, chung quanh tựa hồ lâm vào trong biển máu, trước mắt mỗi người đều giống như xuất hiện một quỷ hồn giãy dụa gào khóc, làm trong lòng bọn hắn vô ý thức sinh ra sợ hãi, ở phía sau Phương Hành, kim quang loá mắt, để cho người ta không dám nhìn thẳng, tu vi thấp một chút thì hai mắt đổ máu, mắt bị đâm mù!

Đám Chân Tiên còn chưa kịp rút đi đều không khỏi run rẩy, vội vã vận chuyển thần thông, bị một đao kia chấn đến thân hình không ngừng lui về phía sau...

- Cái đó là...

Gặp được một đao kia, con ngươi của lão giả đầu đội tử kim quan đột nhiên co vào, vẻ mặt chấn kinh!

- Ha ha ha ha ha ha...

Một đao bức lui chúng tiên, Phương Hành ngửa mặt lên trời cười dài, ngông cuồng kinh thiên.

Tiếng cười kia mang theo hoang đường và khinh bỉ vô tận, nhìn về phía chúng tiên, phảng phất như nhìn thằng hề!

- Các ngươi nói ta không có tư cách che chở tiểu nha đầu này?

Hắn đưa tay kéo nữ hài mù lòa, để nàng tựa ở bên cạnh mình, vẻ mặt đùa cợt.

- Các ngươi nói ta dĩ hạ phạm thượng?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Cơ Chân Nhân được người nhấc qua quan chiến, ánh mắt hung ác đáng sợ.

- Các ngươi thật muốn biết ta là ai?

Đến cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ba vị Thái Ất Thượng Tiên, vẻ mặt khinh thường và âm tàn, đột nhiên giơ lên Khi Thiên Bá Man Đao, hung hăng chỉ tới, khí diễm như lang yên trùng thiên, bá đạo hét lớn!

- Bảo Thanh Huyền lão cẩu kia đi ra gặp ta!






Bạn cần đăng nhập để bình luận