Lược Thiên Ký

Chương 1279: Cầu độc mộc và đại đạo thông thiên


Trong ánh mắt kinh dị của Ngao Liệt, xác thịt Lộc Tẩu trực tiếp bị trảm thành hai nửa, hệt như một tầng thịt khô đã chết héo, nhưng đằng sau tầng xác chết ấy không ngờ toát ra một quầng sáng màu nhũ bạch, sau đó quầng sáng này biến ảo trong hư không, vươn dài sinh trưởng, mấy nhịp thở sau, đột nhiên lại hóa thành bộ dạng Lộc Tẩu, cũng đầu tóc già nua, sống động như thật, riêng nhìn bề ngoài có vẻ không khác gì Lộc Tẩu trước kia, chỉ một thân khí tức là đại biến, bản nguyên tuy vẫn tương tự, lại hồn hậu rất nhiều, nhất là lưu quang cuồn cuộn quanh người trộn tạp thêm một đoàn khí tức Hỗn Độn, nhìn rất là tiên phong đạo cốt!

- Cảm giác thế nào?

Phương Hành cũng nhìn chằm chằm đánh giá Lộc Tẩu, vội vàng mở miệng hỏi.

Lộc Tẩu mặt đầy ý cười, chậm rãi nhắm mắt lại, trầm tư nửa buổi mới mở hai mắt ra, thấp giọng nói:

- Trước kia đi là cầu độc mộc, một bước một sinh diệt, một bậc một thiên thê. Còn giờ, ta đã bước lên đại đạo rồi, không cần phải như giẫm băng mỏng, không cần phải sinh sinh khổ ải nữa...

- Nói rõ ràng chút...

Phương Hành gấp, tiến một bước truy hỏi.

Lộc Tẩu lại trực tiếp cười lớn, lần nữa hai tay hợp thập, thấp giọng nói:

- Hai ngàn năm trước, lão phu liền đã vượt qua tám đạo lôi kiếp, nhưng một kiếp sau cùng lại sinh sinh không dám đi độ, đành phải khô thủ bế quan, chặt đứt hết thảy cơ duyên nhân quả, lưu lại cho thế nhân ấn tượng đã vẫn lạc. Nguyên nhân trong đó liền là bởi ta biết đạo lôi kiếp thứ chín kia chính là đại sinh tử kiếp, là thứ ta không độ qua được, tâm cảnh cũng chưa từng đạt tới, để uẩn càng là xa xa không đủ, một tránh liền là hai ngàn năm, nhưng hiện nay... Ta đã có thể thong dong nghênh tiếp kiếp thứ chín!

- Kiếp thứ chín?

Nghe nói lời này, Phương Hành và Ngao Liệt đồng thời cả kinh, biểu tình cũng không biết là kinh hay hỉ.

Đối với đường tu hành trước lúc thành tiên, chín kiếp không nghi ngờ là bậc cửa lớn nhất, nhưng mỗi một tu sĩ lúc đối mặt chín kiếp này, biểu hiện của mỗi người lại mỗi khác, tỷ như Ngao Liệt, trực tiếp liền ngủ say trong tạo hóa Lôi Trì, sinh sinh đi tới nửa bước tiên cảnh, một kiếp đều không vượt qua, hoặc nói cách khác, khi nó ngủ say ở tạo hóa Lôi Trì liền đã một mực Độ Kiếp, hay như Phương Hành, để uẩn quá mạnh, tu hành quá nhanh, vì thế mà liên tiếp vượt qua ba đạo lôi kiếp, nhưng bởi vì tâm cảnh cảm ngộ không đủ, mặt sau ngược lại sẽ càng khó...

Nhưng với một số đại tu sĩ khác, Độ Kiếp chính là từng bước từng bước chịu khổ, mỗi độ một kiếp, đều gặp phải phong hiểm vẫn lạc. Riêng Lộc Tẩu thì khác, lão già này lúc tuổi trẻ tu vị không thể nói không mạnh, quả thực như mặt trời giữa trưa, tám kiếp đầu tiên có thể nói là thế như chẻ tre, nhưng đến lúc gặp phải kiếp thứ chín lại bỗng đột nhiên ý thức được, mình không có đủ cơ sở để vượt qua kiếp này. Lúc kiếp thứ chín hàng lâm liền cũng là lúc mình tan tành mây khói, vì thế mà không thể không khô thủ bế quan, chặt đứt nhân quả, để tránh qua đạo kiếp số thứ chín!

Có thể nói, xét theo một khía cạnh nào đó, đối với hắn kiếp thứ chín này chính là sinh tử ma chướng, xa so người khác càng đáng sợ.

Nhưng hiện nay, hắn luyện hóa U Thổ, lại dám tự tin nói thẳng, giờ mình đã có lòng tin vượt qua kiếp thứ chín.

Trong câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng đó, thâm ý cất chứa há là đơn giản?

Căn bản là mang đến cho hắn vô hạn khả năng a...

Trước kia hắn đi là cầu độc mộc, mà đã đến đầu cuối, nhưng hiện nay, dưới chân lại xuất hiện đại đạo thông thiên!

- Thực lực thì sao?

Phương Hành nhíu mày, rất nhanh liền hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

- Về phần thực lực...

Lộc Tẩu hơi khẽ ngưng mày, tựa hồ đang suy xét nên trả lời thế nào. Nửa buổi sau mới mở miệng nói:

- Trước kia, lão phu bởi một lòng chỉ tu trận thuật, cùng người đấu pháp thường không chiếm được ưu thế, trừ phi là ta bố trí sẵn đại trận, chờ đợi người khác vào bẫy... Lấy ví dụ như Lam tiên sinh, hắn và ta đều đã Độ Kiếp tám đạo, nhưng Lam tiên sinh đi con đường chiến tu, nếu hai người chúng ta đấu pháp, chỉ sợ dưới tay hắn ngay cả mười chiêu ta đều không chống nổi. Nhưng hiện nay, dưới tình huống lão phu và hắn cùng chung cảnh giới, dù cho thần thông không bằng hắn, vũ pháp không bằng hắn, hung ác không bằng hắn, nhưng luận đến đấu pháp, ha ha... Nếu muốn thắng hắn, đoán rằng không khó...

- Được!

Phương Hành vừa nghe, chân mày rốt cục giãn ra, sắc mặt đầy vẻ vui sướng.

- Chúc mừng sư đệ đắc đạo...

Sau một phen cảm khái, ngay cả hắn cũng không thể không ngưng thần nghiêm mặt, hai tay ôm quyền hướng Lộc Tẩu chúc mừng.

- Ha ha, tạ sư huynh chỉ điểm đại đạo...

Lộc Tẩu nghe, mới đầu hơi ngớ, nhưng sau cũng vái dài hoàn lễ, tâm tình vui mừng, tiếng kêu sư huynh cũng thật lòng thành ý.

- Được rồi được rồi, nói chuyện nghiêm túc thế này thật khiến người không thoải mái, Tam nhi nhanh qua đây, tới phiên ngươi!

Phương Hành vái dài một lễ liền khoát khoát tay, xem bộ dáng có vẻ rất không thói quen nói như vậy, sau đó hướng Ngao Liệt vẫy tay ra hiệu.

- Có thể đừng gọi ta Tam nhi được không?

Ngao Liệt đi tới, bộ dạng hơi khó chịu, nhưng thần tình lại rất kích động.

- Là ngươi nói ta đừng kêu tiểu cữu tử tiểu cữu tử nữa đấy chứ...

Phương Hành lườm một cái, lại giáo huấn:

- Nhanh lên, đừng để lỡ thời gian!

- Cứ cảm thấy thô bỉ thế nào ấy...

Ngao Liệt thầm thì một câu, song không dám chậm trễ, sáp lại, tỉ mỉ lắng nghe, Lộc Tẩu cũng không giữ bí mật, một hơi truyền lại hết cảm ngộ, kinh nghiệm luyện hóa U Thổ vừa nãy của mình, lại không cần Ngao Liệt phải bái sư, rốt cuộc ở trong mắt Phương Hành, Ngao Liệt là tiểu cữu tử, vốn chính là người trong nhà, còn Ngao Liệt tuy cuồng ngạo bất kham, nhưng cũng hiểu được tốt xấu, biết lúc này sự thể quan trọng, liền nhớ không sót một chữ nào, sau đó tuân theo lễ nghi, bái tạ Lộc Tẩu, cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi đi tới cửa miếu.

Bởi vì muốn tu đại đạo Nhân tộc, cho nên lúc này hắn đã hóa thành nhân hình, khoanh chân ngồi trước cửa miếu.

- Lớn mật tu luyện là được, ta ở chỗ này coi chừng!

Thấy đáy lòng Ngao Liệt còn có chút do dự, Phương Hành liền thần tình ngưng trọng, một đạo thần niệm truyền tới.

Đáy lòng Ngao Liệt quả thực có chút ngưng trọng, rốt cuộc mình khác với Lộc Tẩu, hắn thành công, không có nghĩa mình cũng sẽ thành công. Hơn nữa luyện hóa cái thứ như U Thổ vốn chính là đánh cược, hoặc là một bước bước lên đại đạo thông thiên, hoặc là một bước hủy sạch nhục thân thể xác, tâm lý không căng thẳng là không khả năng, nhưng đột nhiên nghe được câu nói kia của Phương Hành, tâm lý bất giác an tâm rất nhiều, khóe miệng hơi vểnh lên...

Bình tĩnh nhìn Phương Hành một cái, trên mặt vẫn cứ không chút biểu tình, hai tay nhấc lên, chậm rãi thúc giục pháp lực!

- Long uy huy hoàng, đại đạo sáng chói…

Tùy theo một tiếng ngâm trầm thấp như là tiếng người, lại như rồng ngâm thong thả vang lên, quanh người Ngao Liệt đột nhiên lôi quang đại thịnh...

Từng tia từng tia lôi quang mềm mại như nước chảy tuôn hiện quanh người nó, dần dần sáng ngời, ngưng tụ thành hình, sau cùng, dường như hóa thành một mảnh lôi hải bên cạnh hắn, từ xa xa ùa tới, trực tiếp vươn dài đến trăm trượng quanh Long Cốt miếu. Trong một mảnh lôi hải đó, không biết có bao nhiêu mảnh vụn vẫn thạch bị hấp dẫn đến, U Thổ giấu trong vẫn thạch như là bị lực từ cường đại hút đi, làm thành từng mảnh từng mảnh sóng triều màu đen tuôn về phía Ngao Liệt...

- Quả không hổ là thân Chân Long, một lần lại có thể dẫn đi nhiều U Thổ như vậy...

Thấy cảnh này, Lộc Tẩu kinh đến trố mắt cứng lưỡi, nửa buổi vẫn không hồi thần lại được.

Lúc hắn luyện hóa U Thổ, tổng cộng cũng chỉ mới luyện hóa chừng hơn mười khối vẫn thạch liền đã đạt đến bình hành, nhưng hiện nay Ngao Liệt chỉ vừa bắt đầu đã dẫn đi mấy chục khối, hàm lượng U Thổ trong đó phải gấp ba lần hắn trở lên...

Khác với Lộc Tẩu trực tiếp lợi dụng Tam Muội chân hỏa để luyện hóa, Ngao Liệt luyện hóa U Thổ bằng chính một thân lôi lực quanh người, nó ngủ say trong tạo hóa Lôi Trì quá lâu, tu hành khác với người thường, chưa hề tu luyện Tam Muội chân hỏa, mà lấy một thân lôi lực làm căn nguyên, vào lúc này, không ngờ lại lấy chính lôi lực để tương dung cùng U Thổ, tu luyện ra một đại đạo bình hành hoàn toàn mới. Ở trong mắt Phương Hành và Lộc Tẩu, bọn họ chỉ thấy trên người hắn lôi quang chói mắt, sau đó chậm rãi trở nên ảm đạm, trở nên nhu hòa, khí tức cũng theo đó đại biến...

- Loại lôi quang này, làm sao như là...

Lộc Tẩu là người đầu tiên phát hiện manh mối, khe khẽ kêu lên, mặt đầy kinh ngạc.

- Kiếp lôi!

Vào lúc này, so với hắn Phương Hành có vẻ càng thêm bình tĩnh, trầm giọng nói.

- Tu một thân căn nguyên bản thân thành Kiếp lôi, con rồng này...Tam thái tử này, đang muốn nghịch thiên ư?

Lộc Tẩu kềm nén không được kích động trong lòng, râu mép rung rung, run giọng nói.

- Trước kia ta gặp qua một người có thể vận dụng Kiếp Lôi dùng để ngăn địch vô cùng tự nhiên, chẳng qua nàng là luyện thành pháp bảo...

Phương Hành khẽ mở miệng đáp:

- Nhưng giờ xem ra, một thân Kiếp lôi này của Tam nhi còn khủng bố hơn cả nàng...

Nhìn Ngao Liệt lúc này, hắn lại nhớ tới Thần Chủ, Thần Chủ một thân pháp lực cao thâm khó lường, pháp bảo luyện chế càng là uy lực vô biên, nhưng nổi tiếng nhất không nghi ngờ vẫn là Độ Kiếp tiên vân, đó chính là pháp bảo đỉnh cấp có thể đản sinh Kiếp lôi, xưng là tiên khí đều có phần vũ nhục nó, hẳn nên xưng là đỉnh giai Pháp bảo sánh ngang cùng tiểu thế giới mới đúng. Nhưng đó dù sao cũng là pháp khí, còn Ngao Liệt bây giờ, trong lúc tu luyện U Thổ, trên người không ngờ cũng sinh ra Kiếp lôi mang đầy khí tức hủy diệt, vậy lại khiến người càng cảm giác được đáng sợ...

Chẳng lẽ tiểu cữu tử này của mình một khi tu luyện tới điểm cuối sẽ trở thành quái thai, nhục thân có thể sánh bằng Độ Kiếp tiên vân?

Vừa nghĩ tới bộ dạng Cự Long có thể hủy diệt hết thảy, Phương Hành không khỏi rùng mình một cái...

Tạo hóa Lôi Trì chính là tọa hóa hạng nhất giữa thiên địa, U Thổ này cũng là tọa hóa hạng nhất giữa thiên địa, Ngao Liệt có thể đồng thời được đến hai phần tạo hóa như thế, thực sự có thể nói là duy nhất Thiên Nguyên, sợ rằng tổ tông Long Tộc dĩ vãng đều không có phúc phận như hắn, tương ứng, tiền cảnh tu hành của hắn chỉ sợ cũng không phải đám lão tổ tông kia có thể so. Đến hiện tại, ngay chính bản thân Phương Hành đều không dự tính được tương lai tiểu cữu tử này đến cùng sẽ cường hoành tới mức độ nào, chỉ có thể nói một câu đại thể... đó là rất rất rất mạnh!

- Tương lai tiểu cữu tử này nếu mà tạo phản, sợ rằng không người trị được nổi nó...

Phương Hành nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Xem ra giáo dục đại sự phải nắm chặt, ta phải dạy hắn kỹ càng, miễn phải tương lai học xấu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận