Lược Thiên Ký

Chương 1773: Tiêu gia nhị tổ





Dư gia lão tổ cúi đầu suy nghĩ một lát, dứt khoát hạ quyết định:

- Hiện tại, ngươi lập tức cầm thư của ta, đưa Nhu nhi đi Đại Tuyết Sơn, mời trưởng lão Đại Tuyết Sơn ra mặt bảo vệ hắn, hừ, quản Tiêu nhị gia kia có bao nhiêu hung hăng ngang ngược, cũng quyết không dám đến Đại Tuyết Sơn đòi người, còn cái khác, lão phu chờ ở chỗ này, ngược lại muốn xem Tiêu gia bọn hắn có dám đánh tới cửa hay không...

Lời nói trịch địa hữu thanh, làm Dư Thiết Linh và phu nhân kinh hãi, nhất thời không dám lên tiếng.

- Không xong... Tiêu gia, Tiêu gia đánh tới cửa rồi...

Nhưng lúc này, chỉ nghe ngoài cửa có gia tướng luôn miệng hô, lảo đảo xông vào trong tổ điện.

Thần sắc mọi người cả kinh, vội vàng đi ra cửa, nhảy tới giữa không trung quan sát, vừa xem xét, trong lòng không khỏi kinh sợ, chỉ thấy lúc này, dùng Dư gia tổ viện làm trung tâm, hư không chung quanh thình lình có mây đen cuốn tới, bên trong có tu sĩ ẩn hiện, cũng không biết giấu bao nhiêu người, mà ở trước cửa chính Dư gia, đồng dạng cũng có một đội tu sĩ, dắt đại kỳ chữ "Tiêu", um tùm xuất hiện ở trước cửa chính Dư gia!

- Tiêu Nhạc Đình, ngươi dám vây Dư gia ta, là dụng ý gì?

Dư gia chủ liếc nhìn Tiêu gia chủ ở cửa chính, quát lớn.

- Là dụng ý gì?

Tiêu gia chủ cũng quát lớn:

- Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, Dư Thiết Linh, giao con của ngươi ra!

- Bọn hắn tới thật nhanh...

Sắc mặt Dư gia chủ tái xanh, trong lòng nhanh quay ngược trở lại, quát to:

- Tiêu thế huynh, ta đã hỏi qua Nhu nhi, hắn chỉ cùng Trí Viễn so tài mấy chiêu, thế hoà không phân thắng bại kết thúc, quả quyết không có hại tính mệnh của Trí Viễn, lúc ấy Trí Viễn êm đẹp từ trong quán rượu rời đi, là người người thấy được, Trí Viễn đã bị người hại, đó nhất định là có người âm thầm kiếm chuyện, việc này chúng ta còn phải tra rõ ràng...

- Âm thầm kiếm chuyện?

Tiêu gia chủ nghe vậy, lại phẫn nộ cực điểm, quát lớn:

- Lúc ấy con ta bị hảo nhi tử của ngươi đánh trọng thương thổ huyết, người người nhìn thấy, đảo mắt một cái, liền bị người bóp nát cổ ở trong ngõ hẻm, này còn có gì giải thích? Hừ, ta đã sai người hỏi qua, hài nhi ta ở quán rượu nói xấu ma đầu kia, cho dù không xuôi tai, nhưng là tình hình thực tế, Dư gia các ngươi làm việc thật quá mức, chẳng lẽ vì vậy mà hạ độc thủ sao? Nói không chừng, hạ thủ không phải con của ngươi, mà là ngươi tự mình động thủ...

- Việc này... Việc này quyết không có khả năng, nhất định có hiểu lầm!

Dư Thiết Linh vội vã phân giải, nhưng đã có một loại cảm giác hết đường chối cãi.

- Bớt nói nhiều lời, giao con của ngươi ra, thẩm vấn một chút sẽ biết!

Tiêu gia chủ hét lớn, thần sắc hung ác điên cuồng, thật đã bá đạo tới cực điểm!

Nhưng thời điểm hắn hét lớn, muốn phất tay ra lệnh, trực tiếp đánh vào Dư gia, bỗng nhiên sắc mặt run lên.

Ở trước mặt hắn, trên điện Dư gia tổ điện, thình lình xuất hiện một thân ảnh mập mạp, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn hắn, lại là Dư gia lão tổ hiện thân, lạnh lùng nhìn Tiêu gia chủ, không nói một lời, mắt lộ ra sát cơ!

- Dư... Dư lão tiền bối!

Ngay cả Tiêu gia gia chủ, lúc này gặp phải nhân vật truyền kỳ của Bột Hải quốc, cũng không nhịn được trong lòng phát lạnh, cung tay hành lễ.

- Ngươi muốn bắt huyền tôn nhi của ta đền mạng?

Dư gia lão tổ lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm lộ ra hàn ý.

Trong lòng Tiêu gia chủ trầm xuống, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Hắn giết con ta Tiêu Trí Viễn...

- Vì sao giết hắn?

Dư gia lão tổ ngắt lời, lạnh lùng hỏi.

Tiêu gia chủ đáp:

- Bất quá là hai tiểu nhi vì chút việc vặt mà cãi nhau...

- Việc vặt gì?

Dư gia lão tổ lại chăm chú truy hỏi, không chịu bỏ qua.

Tiêu gia chủ trầm giọng:

- Là bởi vì ma đầu ba trăm năm trước, con ta bất quá là nói vài câu thật tình...

- Đánh rắm!

Dư gia lão tổ quát lạnh, nghiêm nghị nói:

- Phương sư đệ của ta chính là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng là công thần công đức vô lượng của Thiên Nguyên, nếu không phải hắn, hiện tại Thiên Nguyên có một ngày sống yên ổn sao? Thiên Nguyên há có thể chiếm được tiện nghi với Tam Thập Tam Thiên? Công huân như thế, các ngươi làm như không thấy, lại ở sau lưng ngôn ngữ phỉ báng, chẳng lẽ con của ngươi không nên giết sao?

- Ngươi...

Những lời này, nói đến sắc mặt của Tiêu gia chủ đại biến, đầy ngập lửa giận, chỉ là nhất thời không biết nói như thế nào.

- Lão phu tổng cộng có hai mươi ba huyền tôn nhi, mười lăm huyền tôn nữ, thương nhất là cái này, bởi vì hắn giống Phương sư đệ nhất, lần này đừng nói con ngươi đến cùng có phải chết bởi tay hắn hay không, coi như thật là hắn giết lại thế nào? Con cháu Dư gia ta, còn không chém được một tiểu nhi dám can đảm hồ ngôn loạn ngữ nói xấu tiền bối sao?

Dư gia lão tổ nghiêm nghị hét lớn, đưa tay chỉ tới:

- Lão phu ngay ở chỗ này, Tiêu gia ngươi thật có bản lĩnh công vào thử xem!

- Ta...

Trong lòng Tiêu gia chủ nổi giận, nhưng đón ánh mắt của Dư thị lão tổ, cũng không nhịn được cảm thấy lạnh xuống, vị này chính là Dư thị lão tổ hùng bá Bột Hải quốc hơn ba trăm năm, nghe nói hắn đã từng cùng Phương ma đầu có tình đồng môn, còn cùng những Thánh Tôn kia giao tình không cạn, năm đó từng tập kết lực lượng của Bách Thú Tông, chính diện đấu thắng sinh linh Thần tộc, mà sau Thần tộc chi loạn, đại bộ phận thế hệ trước của Thiên Nguyên đều ở trên chiến trường vẫn lạc, còn lại một bộ phận, thì đại đa số tiến vào tinh không, bây giờ trên Thiên Nguyên, vị này chính là lão tiền bối đỉnh phong...

Luận địa vị, luận bối phận, thậm chí luận tu vi, đều là khó gặp, hắn nổi giận, mình có thể nào không sợ?

Không chỉ hắn, ngay cả Tiêu gia gia tướng, cùng khách khanh Tiêu gia mời tới, vào lúc này cũng kinh hồn táng đảm, không dám phát ra tiếng!

- Ha ha, là ai ở nơi đó đánh rắm?

Nhưng lúc này, đột nhiên có tiếng cười lạnh vang lên, trái tim mọi người sợ hãi, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phương đông xa xa, đang có một nam tử mặc hắc bào đeo kiếm cưỡi mây bay đến, người kia tuổi còn trẻ, nhìn thọ nguyên không lớn, thế nhưng khí tức mờ mịt khó định, thình lình đã là Nguyên Anh cảnh, so với Dư gia lão tổ chỉ là Kim Đan cửu chuyển thì mạnh hơn một bậc, hắn đi đến phụ cận, ở trên cao nhìn xuống Dư gia lão tổ, mở miệng bất thiện!

- Là Tiêu nhị gia đến...

Có người thấp giọng nghị luận, ánh mắt trở nên kính sợ!

Tiêu nhị gia, đệ nhất anh tài Thiên Nam, tu hành trăm năm liền kết Nguyên Anh, vào Chư Tử đạo tràng!

Nếu nói trong sân còn có một người, dám bất kính với Dư gia lão tổ, như vậy đoán chừng chỉ có hắn mà thôi...

- Ngươi chính là Tiêu Kiếm Trực?

Dư gia lão tổ thấy hắn, ánh mắt phát lạnh, trầm giọng hỏi.

- Là ta thì thế nào?

Tiêu nhị gia lạnh giọng cười một tiếng, ngạo nghễ nói.

- Nói cách khác, Tiêu gia tiểu nhi ở trong tửu lâu hồ ngôn loạn ngữ, đều là ngươi dạy đúng không?

Dư gia lão tổ bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi.

- Ha ha, đương nhiên là ta dạy, ma đầu kia vô tình vô nghĩa, chuyện ác làm tận, phản bội Thiên Nguyên, bán bạn cầu vinh, mặt hàng bực này, rõ ràng là một tiểu nhân người người có thể tru diệt, xưng hắn một tiếng ma đầu cũng là cất nhắc hắn, chỉ hận đám trưởng lão của Phụng Thiên Minh nắm giữ quyền nói chuyện, Cửu Thánh cũng bị che đậy, thế mà nói hắn thành một anh hùng, quả nhiên là buồn cười, mặc dù ta chưa thấy qua hắn, nhưng nghe các sư trưởng trong Tiên Minh đề cập qua, bây giờ chỉ là nói ra tình hình thực tế, lại có vấn đề gì?

Tiêu nhị gia lạnh giọng cười nói, ở trên không dạo qua một vòng, thanh âm oang oang, truyền khắp các nơi, cuối cùng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Dư gia lão tổ quát:

- Đừng cho rằng ta không biết Dư gia các ngươi còn thờ linh vị của nghiệt súc kia, luôn thay hắn nói tốt, lần này ta chẳng những muốn nói ra tình hình thực tế, còn muốn phá hủy bài vị của Dư gia các ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?

- Ha ha, ta còn nghĩ vì sao ngươi dám điên đảo hắc bạch, nguyên lai là trèo lên con đường của Tiên Minh...

Dư gia lão tổ cười lạnh, mặt đầy sát cơ, lạnh giọng nói:

- Tiểu bối, lão phu cũng không phải dọa ngươi, ta dám cam đoan với ngươi, chỉ bằng những ngôn từ của ngươi hôm nay, đừng nói trèo lên Tiên Minh, ngay cả thân phận ở Chư Tử đạo tràng cũng không nhất định có thể giữ được...

- Ngươi... Ngươi làm ta sợ a?

Trên mặt Tiêu nhị gia xuất hiện vẻ cười lạnh, nhưng lập tức quát:

- Có sư tôn Bắc Minh Ngạo làm chủ cho ta, ta còn sợ các ngươi trả thù sao? Huống hồ chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của các ngươi, dù muốn âm thầm trả thù, Tiêu Kiếm Trực ta lại có sợ gì? Người đâu, đánh vào Dư gia cho ta, ta muốn hủy linh vị của ma đầu kia, ngược lại muốn nhìn các ngươi có thể làm gì!

Rầm rầm...

Nghe hắn nói, không biết có bao nhiêu người vọt về phía Dư gia, thế như hổ sói.

- Nếu ngươi coi Dư gia ta như quả hồng mềm, vậy thì tính lầm rồi!

Dư gia lão tổ cười lạnh, mặt không có chút sợ hãi, phất ống tay áo một cái, thân hình muốn động.

- Lão tổ bớt giận, ngàn vạn lần đừng động thủ với hắn...

Dư gia chủ và các trưởng lão đều hiện thân, đau khổ tới khuyên, bọn hắn biết, bối phận của Dư gia lão tổ không thấp, nhưng dù sao chưa kết Nguyên Anh, nếu như động thủ, làm sao là đối thủ của Tiêu nhị gia?

- Ai nói ta muốn động thủ?

Dư gia lão tổ lại giật mình, cười lạnh nói:

- Ta là muốn gọi cứu binh tới!

Nói xong, trong tay lấy ra một lá bùa, nhoáng một cái, hóa thành linh quang lặng yên bay đi!

- Viện binh?

Dư gia chủ và mấy vị trưởng lão ngẩn ngơ:

- Mấy vị trưởng lão của Bách Thú Tông tới, sợ là cũng vô dụng, mà Đại Tuyết Sơn lại ở Sở bắc, căn bản không có khả năng tới kịp, lão tổ gọi viện binh, không biết là mời ai đến?

Dư gia lão tổ cười lạnh, ngạo nghễ nói:

- Ta có một vãn bối, bây giờ ở Nam Hải tu hành, dùng tu vi của nàng, đuổi tới Bột Hải quốc không cần bao lâu, hừ, Tiêu gia ngày càng tùy tiện, lòng lang dạ thú, nhất là Tiêu Kiếm Trực kia, lại dám nói năng ngông cuồng, đợi nàng chạy đến, đừng nói Tiêu Kiếm Trực, đoán chừng xem như Tiêu gia cũng không gánh nổi!







Bạn cần đăng nhập để bình luận