Lược Thiên Ký

Chương 1298: Được đạo, mất chính mình


Một đạo thiểm điện ngang qua thiên địa, trời đêm mưa phùn thê lương sáng rõ như ban ngày, đúng lúc này thần tình Văn tiên sinh chợt đại biến.

Phương Hành nhìn thấy khẩu hình hắn, trong lòng chấn kinh như sóng biển cuộn trào.

Nhưng khắc này, hắn tuy phát giác không đúng, sắc mặt lại cường hành không thể hiện ra nửa điểm biến hóa...

Trong lòng lại đang cấp tốc suy tính, đồng thời ngẩng đầu nhìn trời...

Vì sao Văn tiên sinh phải muốn thừa dịp thiên địa vạch qua thiểm điện mới dám hướng mình mở miệng cầu cứu?

Lấy tu vị hiện nay của Phương Hành, tự nhiên hiểu được, lúc trong thiên địa vạch qua thiểm điện, hư không trống rỗng, khí tức thiên lôi sẽ nhiễu loạn thần hồn, dù là thần niệm cường đại đến mấy, lúc thiểm điện vạch qua chân trời cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối với người tu hành mà nói, thần niệm chính là tròng mắt, thông qua tròng mắt này, có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì mình muốn. Mà Lôi Điện, lại là một loại tồn tại có thể khiến con mắt này tạm thời phân thần, Văn tiên sinh thừa dịp này cầu cứu, rõ ràng là đang tránh né cái gì đó. Chỉ là, Phương Hành luôn luôn cảnh giác, xác định không người đang thám tra, như vậy hắn đang tránh thứ gì?

- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngươi nhìn qua ta hẳn liền cũng biết, đương sơ tu vị ta so với đám người Lam tiên sinh có lẽ còn kém mấy phần, nhưng hiện nay, ta một thân đại uẩn, tu vị gần tiên, há là mấy người bọn hắn có thể so sánh?

Thiểm điện qua rồi, Văn tiên sinh lập tức cười lớn, sắc mặt như thường, phảng phất màn cầu cứu vừa nãy hoàn toàn là ảo giác của Phương Hành. Thanh âm sảng lãng, tay áo phất phới, không hề có nửa điểm dị trạng:

- Mà đây mới chỉ là kết quả tham ngộ Vô Lượng Đạo Hóa Công ba mươi năm của bản tọa mà thôi. Gần đây bản tọa phát giác một thân tu vị tuôn trào, đã gần với Đạo rồi, lại thêm mấy năm có lẽ liền có thể thân hợp Đạo, thành tựu Tiên thân, Phương tiểu hữu chính là kỳ tài Thiên Nguyên, tư chất cao hơn bản tọa rất nhiều, nay tiên duyên ở trước mặt, chớ đừng lỡ qua...

Dù trong lòng có đủ loại ý niệm cuộn trào như núi lửa, thần tình Phương Hành vẫn chỉ nhàn nhạt, không có nửa phần hiển lộ, bình tĩnh nửa buổi, mới đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Văn tiên sinh, khẽ cười nói:

- Như vậy, ba mươi năm trước để lộ hành tung chúng ta chính là ngươi?

Văn tiên sinh hơi ngớ, lắc đầu nói:

- Nơi nào nơi nào, đương thời ta còn tưởng các ngươi đã táng thân trong Tinh Hải... Chỉ nói có mấy hậu bối ở mặt sau tiên lộ, suy tính ra các ngươi sẽ đến là ba vị tôn chủ, không phải công lao của ta...

- Quả nhiên là có người làm lộ hành tung chúng ta, chứ không phải bị bọn họ suy tính ra...

Phương Hành thầm nghĩ, trong lòng đại thể có đáp án.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, lời nói đến đây thôi, vậy là đã tận tình nghĩa cố nhân rồi. Nhưng chớ coi lời ta như gió bên tai...

Văn tiên sinh nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Phương Hành, cũng không biết là thất vọng hay hi vọng, khẽ cười, sau đó uống cạn chén trà, than nhẹ một tiếng, nói:

- Đại đạo vô tình, năm tháng như thoi, bản tọa phải trở về tham ngộ đạo pháp...

- Đạo pháp tất nhiên là phải tham ngộ, nhưng nhân tình cũng không thể miễn được...

Lúc này Phương Hành cuối cùng có vẻ đã hạ quyết định, chậm rãi thán nói.

- Hả?

Văn tiên sinh ngược lại hơi ngớ, khó hiểu nhìn hắn.

- Đương sơ lúc vượt qua Tinh Hải, ngươi tâm hoài quỷ thai, xúi giục Long mẫu cầm ta luyện đan, chẳng lẽ đã quên?

Phương Hành mở miệng, giơ chén trà lên bên mồm.

- Ta chưa từng...

Văn tiên sinh không khỏi ngơ ngác, thậm chí cảm thấy nghe không hiểu lời này của Phương Hành.

Đương sơ Long mẫu muốn cầm người luyện đan, chính mình một mực bị che giấu, căn bản không xen tay vào. Hơn nữa đương thời người Long mẫu nhắm vào là Lộc Tẩu, hoàn toàn không liên quan gì đến Phương Hành. Tiểu ma đầu này vì sao phải trợn mắt nói lời bịa đặt?

Nhưng còn không đợi Văn tiên sinh nói ra nghi vấn, Phương Hành đã kịp thời ngắt lời, nói tiếp:

- Ha ha, cả thảy Thiên Nguyên đều biết, tiểu gia ta là người rất ghi thù, chuyện bé như vừng mè ta đều có thể nhớ một đời, ngươi và ta có thù lớn như vậy, tưởng là ta đã quên? Ha ha, hay là, ngươi cảm thấy chúng ta cùng lúc đi tới tiên cảnh, tương lai liền phải làm đạo hữu, huynh đệ, phù trì lẫn nhau, ta sẽ không tìm ngươi tính sổ? Hoang đường, xú toan nho, ngươi tới gặp ta, không sợ ta thịt ngươi ư?

Lời này trực tiếp khiến Văn tiên sinh nghe mà đầu ngất não trướng, căn bản không biết hắn đang nói gì.

- Rắc rắc...

Nhưng Phương Hành lại căn bản không đi giải thích, quát lạnh xong rồi, đột nhiên nhảy dựng lên, trầm trầm vung chưởng phách thẳng xuống đầu Văn tiên sinh. Lúc ra tay vận chuyển cả Ngự Lôi đại thuật của Long Tộc, lôi lực trong thiên địa đều bị hắn kéo tới, đón đầu chụp xuống Văn tiên sinh, đồng thời thanh âm trầm trầm quát:

- Dù có là ý tốt, trước cũng phải thịt ngươi xả giận mới được...

Một chưởng này của Phương Hành phách xuống, quanh người Văn tiên sinh toàn là một mảnh lôi hải.

Giây phút đó, hắn đã hiểu được dụng ý của Phương Hành, kinh hãi đến độ mặt không còn chút máu, thấp hô:

- Không thể...

Chỉ là Phương Hành hiển nhiên là người đã nghĩ liền làm, chấp hành lực mạnh phi thường, nếu đã ra tay, vậy còn khách khí làm gì. Cả người phi thân bổ nhào tới, một thân pháp lực thâm sâu như biển, tuôn trào về phía Văn tiên sinh. Một thân tu vị khí cơ của Văn tiên sinh vốn đáng sợ dị thường, căn bản không phải Phương Hành có thể so, nhưng lúc này, một là bị vây trong lôi hải, hai là hắn biết Phương Hành muốn làm gì, bất ngờ không dám ngạnh kháng, chỉ trong nháy mắt liền bị Phương Hành trấn áp...

- Cảnh chủ cứu ta...

Văn tiên sinh kêu thảm một tiếng, truyền ra xa xa, chấn đãng khắp nơi...

Tại trường, bên người Phương Hành, lôi hải ầm vang, nửa buổi sau mới chậm rãi tuột đi, lộ ra Văn tiên sinh!

Lúc này bàn tay Phương Hành rõ ràng đang vỗ lên đỉnh đầu Văn tiên sinh. Còn Văn tiên sinh thì thần hồn tan biến, không sót chút gì, xem ra đã bị một chưởng đánh lén này của Phương Hành trực tiếp phách tán thần hồn, chỉ còn mỗi bộ nhục thân...

- Đã từng hãm hại ta, nay còn dám tới gặp ta, lá gan ngươi cũng thật không nhỏ!

Phương Hành cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu tay về, trong mắt đầy vẻ mỉa mai, lẩm bẩm nói.

Sau đó, hắn hệt như mới vừa ám hại một người xong, cảnh giác nhìn bốn phía một cái, còn thầm thì một câu “Cảnh chủ lại là tên khỉ gió nào?”. Nói rồi xoay người muốn đi, nhưng chưa đi ra vài bước lại lách mình trở về, đột nhiên vỗ một chưởng lên nhục thân Văn tiên sinh, từng đạo Tam Muội chân hỏa bùng cháy, nhục thân Văn tiên sinh trực tiếp bị hắn luyện thành tro bụi, lại một chưởng đánh tan, lúc này mới lẩm bẩm nói:

- Tiên mệnh chỉ có một, ngươi tu luyện sớm hơn ta ba mươi năm, làm sao có thể để ngươi sống cạnh tranh với ta?

Nói xong, xoay người quay đầu hướng vào đêm mưa, đại điện trống trơn, chỉ còn mỗi cây đàn, hai chén trà...

- Tranh...

Phương Hành rời đi chưa lâu, cây đàn kia đột nhiên tự động kêu khẽ một tiếng, như có bàn tay vô hình đang gảy!

...

...

- Ngươi... Ngươi mạo hiểm như thế, không sợ bị hắn phát hiện ư?

Lúc này, Phương Hành bay thẳng về hướng Vong Tục sơn, ngoài mặt xem ra, hết thảy vẫn như thường, nhưng lại có bộ phận thần thức chìm vào trong thức giới. Trong thức giới giờ đây xuất hiện một người, chính đang đầy mặt nôn nóng nói:

- Còn nữa, sao ngươi còn có tiểu thế giới ở trên người? Từ sau họa Cửu Đầu Trùng ba mươi năm trước, trong tiên cảnh đã không cho phép có tiểu thế giới tồn tại, theo lý thuyết, vô luận thế nào bọn họ đều sẽ không cho phép ngươi giữ lại tiểu thế giới trên người. Sao ngươi có được nó?

Người này chính là Văn tiên sinh mới rồi có vẻ đã bị Phương Hành một chưởng phách chết, nay lại đang yên lành sống trong thức giới Phương Hành, chỉ là bộ dạng đại biến, vốn lúc trong tiên cảnh hắn cả người phong thần tuấn lãng, tu vị gần tiên, nhưng nay bộ dạng trong thức giới Phương Hành lại đã đại biến, cả người trở nên khô gầy như củi, một thân khí cơ cũng khô kiệt gần hết, như ngọn đèn trước gió, đã từng cũng là Độ Kiếp tám tầng, lúc này đại khái còn không bằng cả tu sĩ Trúc Cơ...

- Ta tự có thủ đoạn của mình!

Phương Hành lạnh giọng hồi đáp:

- Ngươi không cần lo lắng, vừa nãy dù có người đang một mực coi chừng, thì cũng rất khó phát hiện manh mối gì. Tiểu thế giới này của ta cái khác không được, nhưng pháp môn che người tai mắt lại là số một. Người khác dù nhìn thấy, cùng lắm chỉ sinh nghi tâm, chứ không bắt được chứng cứ gì. Hiện tại, ngươi trước nói cho ta, ngươi cẩn thận dực dực, giả thần lộng quỷ như thế, rốt cục là đang tránh ai?

Nói rồi ngẩng đầu nhìn trời, thanh âm trầm thấp nói:

- Ba vị tôn chủ kia hẳn đang không giám thị ta...

- Ba vị tôn chủ Đạo, Phật, Yêu tự nhiên không giám thị...

Nghe vậy, Văn tiên sinh lại chỉ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nói:

- Nhưng ngươi đã quên trong tiên cảnh này có bốn vị tôn chủ ư?

- Vị tôn chủ thứ tư?

Phương Hành thoáng cả kinh, lông mày nhíu chặt lại:

- Đó là thứ gì?

Văn tiên sinh ngồi xuống, thần tình có chút chán nản, một bên đánh giá bốn phía, một bên lắc đầu cười khổ nói:

- Ta cũng không biết đó là thứ gì, thậm chí trước lúc tu luyện Vô Lượng Đạo Hóa Công, ta đều không biết nó tồn tại. Thẳng đến sau này tu hành càng lúc càng sâu mới cảm giác được sự tồn tại của nó. Nó căn bản là không chỗ không tại, không chỗ không thể, cũng duy có tiểu thế giới mới có thể cách tuyệt đôi mắt của hắn. Vừa nãy ta thật không ngờ ngươi sẽ có tiểu thế giới, hướng ngươi cầu cứu chỉ là si tâm cầu chút hi vọng thôi...

- Được rồi, nói nhảm gì lắm thế!

Phương Hành ngắt lời hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm, hỏi:

- Sao ngươi thành bộ dạng như bây giờ?

- Đạo chướng... Hoặc đạo độc...

Giọng Văn tiên sinh không giấu được bi phẫn:

- Ta vì tu luyện môn thần công quỷ quái kia mới thành bộ dạng này...

- Hả?

Phương Hành hỏi tiếp:

- Tu hành công pháp kia sẽ khiến ngươi tán công?

- Tán công? Không có không có...

Văn tiên sinh cười lên bi thương, lắc đầu nói:

- Tu luyện công pháp này, sẽ khiến ngươi đắc đạo...

- Thật có thể đắc đạo?

Lần này đến lượt Phương Hành kinh hãi, khó mà tin tưởng nhìn Văn tiên sinh.

- Đúng!

Văn tiên sinh gật đầu, cười khổ nói:

- Đắc đạo, ném mất chính mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận