Lược Thiên Ký

Chương 1002: Quyết định Hội Kê Sơn Tiểu ma đầu đồng ý ứng chiến!

Mỗi một người từng nghe nói chuyện về Phương Hành hay là tự nhận hiểu rõ Phương Hành, đều cho rằng hắn sẽ tìm ra một đống lý do không chiến, hoặc dứt khoát không tìm cớ liền biến mất vô tung vô ảnh, tất cả những người từng nghiên cứu dấu chân hắn cho tới nay đều tin tưởng như vậy, đây chính là một mặt chân thực của tiểu ma đầu kia, cũng có thể nói đây là nguyên nhân hắn thành công đi đến một bước này, xem như hắn có khả năng đánh một trận, nhưng chỉ cần không có lợi ích quá lớn hắn cũng sẽ ẩn giấu tìm kiếm cơ hội tốt hơn, huống chi bây giờ lại là cục diện thua thiệt?
Nhưng nằm ngoài sự dự liệu của mọi người, thời điểm sự tình Phù Diêu Cung hạ chiến thư đối với hắn truyền khắp Thiên Nguyên, hắn đã xuất hiện.Một câu trả lời vô cùng đơn giản truyền khắp nam bắc: Trả ta!Dưới cái nhìn của chúng tu, Phương Hành đoạt đồ vật của Dao Trì, Bàn Đào Lâm to như vậy đều vào tay hắn, càng không nói đến những cái khác?Nhưng hắn lại trả lời đúng hai chữ "Trả ta"!Ngoại trừ đương sự hai bên thì không có ai hiểu hàm ý hai chữ này, nên chỉ có thể dẫn phát vô số suy đoán.Bạch Ngọc Kinh Bắc Nam Vực Thần Châu có một ngọn núi tên là Hội Kê Sơn cao nghìn trượng, sau khi Thiếu Tư Đồ Phù Diêu Cung xuất quan đã tới núi này, tạm thời nghỉ ngơi chờ đợi Phương Hành đến, đã có tin tức ngầm truyền ra, nếu ba ngày sau Phương Hành không đến, Hội Kê Sơn sẽ trở thành nơi Thiếu Tư Đồ nhận quan miện chi địa, sau khi nhận vương miện xong Thiếu Tư Đồ chính thức trở thành cung chủ Phù Diêu Cung, đến lúc đó, không chỉ có ba ngàn Phù Diêu đệ tử trở thành thị thiếp của hắn, mà hắn còn chính thức tiến đánh Tiên Hội Độ kiếp.Có người hoài nghi, tin tức ngầm này do Phù Diêu Cung truyền ra, tiến đánh Tiên Hội Độ kiếp chỉ là việc cuối cùng, hắn muốn ám chỉ với Phương Hành rằng, hắn sẽ ở Hội Kê Sơn chờ Phương Hành ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Phương Hành không đến, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Tiểu Man!Đám người Đại Kim Ô đều rất tức giận, cho rằng Thiếu Tư Đồ dùng Tiểu Man ép Phương Hành sớm ứng chiến, thủ đoạn thực sự là quá ti tiện, trong lòng những người hiểu biết lại rõ ràng Thiếu Tư Đồ vốn là một người có ý nghĩ kỳ quái, từ nhỏ đã làm việc hồ nháo không chịu nổi, nghĩ gì làm nấy, nếu không phải hắn có cái tên Thiếu Tư Đồ chống đỡ, từ những sự tình hắn đã làm đến xem, kỳ thật hắn cũng chỉ là một tiểu ma đầu khác mà thôi!Chuyện vượt ra ngoài dự kiến của Phù Diêu Cung chính là, bọn họ cho Phương Hành ba ngày thời gian nhưng ngày thứ nhất Phương Hành đã đến.Chưa bao giờ tiểu thổ phỉ ăn mặc chỉnh tề giống như hôm nay, từ lúc đi ra khỏi Tiên Hội Độ kiếp, Long Nữ đã tự mình chuẩn bị quần áo cho hắn, sau đó hai người Ứng Xảo Xảo và Sở Từ cũng tự tay chỉnh lại đai lưng, đầu tóc cho Phương Hành khiến hắn bị dọa đến ngây người, thân thể một mực căng thẳng, bụng đầy hồ nghi, sợ ba nữ nhân này không có ý tốt, muốn chơi vở kịch vợ mưu sát chồng.Mặc dù sự tình hắn đi đón Tiểu Man không thể lay động, nhưng ở trước mặt ba người này lại có chút không ổn ah.- Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ba tỷ muội chúng ta theo chàng làm áp trại phu nhân, cũng là chuyện không có biện pháp!Trước khi đi, Long Nữ nhẹ nhàng tiến lên, nhẹ nhàng nói với Phương Hành:
- Chàng trời sinh phóng khoáng, không thích phiền phức, để chàng thấy ba người chúng ta ở cùng một chỗ sẽ khiến chàng bị dọa chạy, ba người chúng ta đã bàn bạc qua, sẽ không hỏi nhiều về chuyện này, chàng cứ làm theo tâm ý của mình là có thể, đã theo chàng là không nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng chàng đi đấu sinh tử cùng người khác cũng tốt, đoạt lại tiểu nha đầu đi theo chàng lúc nhỏ cũng được, chỉ cần chàng nhớ kỹ chúng ta thực tâm yêu chàng, muốn làm bạn cùng chàng...Dứt lời, nàng liền im lặng nhìn Phương Hành nửa ngày mới nói tiếp:

- Cho nên, bất luận như thế nào, chàng cũng phải còn sống trở về!Hình như Phương Hành cũng cảm động, hết nhìn Long Nữ lại nhìn Sở Từ cùng Ứng Xảo Xảo, tâm tình một mảnh thổn thức, mặt đầy vẻ cảm động, vậy mà trên khuôn mặt kiệt ngạo kia lại nhiều hơn một vòng nhu tình, bỗng nhiên thâm tình chậm rãi nói:
- Nếu như ta không về được, các nàng sẽ không tái giá chứ?Mặt ba người Long Nữ, Ứng Xảo Xảo, Sở Từ hiện đầy hắc tuyến, Long Nữ càng hừ lạnh một tiếng:
- Chàng đoán xem?Trong nháy mắt Phương Hành liền cuống lên:
- Ta không đoán, cho dù các nàng đi đâu cũng bắt trở về.- Đi đi! Đi sớm về sớm!Một buổi tiễn biệt thật tốt lại có thêm tiếu ý, thực tế thì Long Nữ cũng không nhìn được, liền đẩy Phương Hành ra, để hắn đi nhanh về nhanh.- Hắc hắc, hâm nóng rượu chờ ta!Phương Hành cười ha ha một tiếng, sau đó đạp mây bay thẳng về hướng Hội Kê Sơn.Ma đầu khẽ động, đại quân tùy hành, vô số tu sĩ tới tham gia Tiên Hội Độ kiếp lúc trước, đều vội vàng chạy theo hắn tới Hội Kê Sơn.Phàm là thế lực có chút nội tình đều đã chiếm định một chỗ cắm dùi ở trên hư không hoặc là ngọn núi thấp xung quanh Hội Kê Sơn, xem trận chiến Tiên anh mấy vạn năm khó gặp này, càng muốn thông qua trận chiến, xác nhận xem cụ diện Thiên Nguyên Đại Lục sẽ biến thành cái dạng gì, có rất nhiều người ôm ý nghĩ như thế nên lúc này Bạch Ngọc Kinh đã biến thành nơi tụ hội của chư đạo thống Thiên Nguyên đại lục, Nam Chiêm, Bắc Câu, Tịnh Thổ, Thần Châu, Tiểu Tiên Giới, có thể nói hơn bảy thành đạo thống đều đã tụ tập ở nơi này, so với nhân mã của Dao Trì Tiên Hội hay là Tiên Hội Độ kiếp gộp lại đều nhiều hơn, từng người ổn định tâm thần, mong chờ trận đại chiến này!- Tiểu Phương Hành, đại chiến hung hiểm, ngươi cần nhớ kỹ giữ mệnh quan trọng!Đám người Hồ Cầm lão nhân, Đại Bằng Tà Vương, Bạch Thiên Trượng cùng Linh Sơn Tự thủ tọa phía nam Hội Kê Sơn, đều lẳng lặng theo dõi hắn, tất cả mưu đồ, tâm huyết một đời của bọn họ đều ở trên người Phương Hành, vì không muốn gia tăng áp lực cho Phương Hành vào lúc này, nên biểu hiện của từng người đều rất nhẹ nhõm, thời điểm Hồ Cầm lão nhân mở miệng, lời thứ nhất chính là muốn Phương Hành nhớ kỹ bảo vệ tính mạng.- Không sai, lúc cần thiết có thể cầu cứu, cho dù bản tọa phải vứt bỏ mặt mũi cũng sẽ cứu ngươi một mạng!Thủ tọa Linh Sơn Tự vẫn luôn bị Phương Hành trốn tránh, lần đầu tiên ra mặt nói chuyện.- Ha ha, không phải ngươi có ý định tìm ta lấy những kinh văn kia chứ?Phương Hành nghe xong mừng rỡ, cười hì hì hỏi.Trong nháy mắt mặt thủ tọa Linh Sơn Tự đen lại:
- Sau khi cứu ngươi trở về lại trấn áp trong chuồng heo!
- Đại hòa thượng thù dai.Phương Hành không dám nhiều lời mà chỉ nhỏ giọng thì thầm sau đó xoay người rời đi, ở dưới ánh mắt soi mói của chúng tu thiên hạ, không chút chần chờ nhanh chân leo lên Hội Kê Sơn, ở xa xa đã thấy bên trong đỉnh núi thiết kế vương tọa tinh xảo mà cao quý, lúc này phía trên vương tọa có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đỏ đang cười, thân hình người này cao lớn, khí tức huyền ảo khó dò, khuôn mặt tuấn mỹ vô song giống như thu nguyệt vậy, trong số những người Phương Hành nhìn thấy từ khi sinh ra đến nay, chỉ tính riêng bề ngoài thì chỉ có Thập Nhất thúc là có thể so sánh với hắn.Nhưng mà lúc này gia hỏa tuấn mỹ vô song kia lại há to miệng để mấy hầu gái bên cạnh đút bồ đào cho hắn ăn, không có chút phong độ nào cả, thân ảnh đám người Dao Trì Vương Mẫu cùng gia chủ Cổ thế gia như ẩn như hiện bên trong tường vân sau lưng hắn, chăm chú nhìn về nơi đây, xưa nay những lão ngoan đồng này vẫn luôn yêu thích treo quy củ ở trên miệng, nhìn nam tử không ra thể thống gì kia giống như nhìn thấy bảo bối!Lần đầu tiên Phương Hành nhìn thấy hắn, trên chiếc bồ đoàn bên cạnh vương tọa kia còn có một cô gái đang ngồi.Bên cạnh nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đỏ có mười nữ tử xinh đẹp vây quanh, dáng vẻ từng người đều thon gọn xinh đẹp, tu vi không tầm thường, có người đút bồ đào cho hắn, có người đấm chân cho hắn, còn có người lại cẩn thận lau bội kiếm của hắn đến mức không nhuốm bụi trần, mỗi một nữ tử đều cam tâm tình nguyện bận rộn vì hắn, tất cả tâm thần chỉ để trên một người, duy chỉ có một người lẳng lặng ngồi cụp xuống đầu, không nói câu nào!Cô gái kia có đôi tai nhọn nhọn, làn da trắng như son như ngọc, xinh đẹp vô hạn, có thể sánh cùng nhật nguyệt.Lúc Phương Hành nhanh chân leo lên Hội Kê Sơn, lỗ tai nhọn nhọn của nàng giật giật, vội vàng ngẩng đầu lên.Khi nàng nhìn thấy Phương Hành, ánh mắt Phương Hành cũng nhìn về phía nàng.Sau đó nàng liền rơi lệ đầy mặt, dường như cả người sắp bị hòa tan vậy.Dường như tâm tư tất cả nữ nhân bên trên Hội Kê Sơn đều vây quanh nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đỏ kia, duy chỉ có cô bé tai nhọn này là tập trung tâm thần ở trên người Phương Hành, mặt mũi tràn đầy nước mắt.Tiểu Man!Sau lần từ biệt ở Thanh Vân Tông Nam Chiêm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiểu Man.Rốt cục vào lúc này hắn cũng có chút cảm giác không chân thật, cả người như trong mộng!- Gầy quá!Lúc Phương Hành nhìn thấy Tiểu Man, Phương Hành cũng đánh giá nàng, nửa ngày sau mới lắc đầu, thở dài.Tiểu Man nghe thấy lời này, trên khuôn mặt vẫn còn tràn đầy nước mắt lại bắt đầu xuất hiện nụ cười xán lạn như hoa mùa xuân.- Sao thức ăn Phù Diêu Cung các ngươi kém như vậy?
Dường như thấy Tiểu Man gầy đi nên Phương Hành tức giận hỏi nam tử mặc áo bào đỏ kia, bộ dạng giống như đang chất vấn vậy.- Bởi vì Phù Diêu Cung quanh năm ăn chay, không ăn thịt tanh!Những người bên cạnh nam tử kia đều muốn quát tháo Phương Hành, nhưng nam tử kia lại cười khanh khách, nghiêm túc trả lời.- Nghèo đến nỗi thịt cũng không ăn nổi sao?Mặt Phương Hành tràn đầy khinh bỉ, u lãnh nói một câu:
- Vậy tại sao lại nuôi nhiều nữ nhân như vậy?Trong lời nói tràn đầy ý vị gây chuyện khiến đám hầu gái không nhịn được, vậy mà trên đời này lại có người nói Phù Diêu Cung nghèo?Nhưng nam tử mặc áo bào đỏ vẫn không tức giận, mà cười híp mắt nói:
- Sắc đẹp cũng có thể ăn mà…- Tên oắt con này không dễ dàng nổi giận …Trong lòng Phương Hành đã đạt được đáp án, nên không lên tiếng châm chọc nữa, thần sắc trở nên bình tĩnh hơn.Hai mắt nam tử mặc áo bào đỏ nhẹ nhàng rơi vào trên người Phương Hành, đánh giá hồi lâu, không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, có một loại cảm giác kiềm chế khiến cho người ta khó chịu hạ xuống, hình như lúc này gió trên không trung cũng biến thành một thanh đao, cắt lên trên thân người, để cho người ta khó chịu, lúc nam tử mặc áo bào đỏ mở miệng, loại cảm giác kiềm chế này càng đạt đến đỉnh điểm, giống như là có một tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống:
- Không nghĩ tới, ngươi thật sự dám đến.- Người của ta ở nơi này, ta không tới đón trở về, chẳng lẽ còn chờ ngươi dẫn tới cho ta sao?Mặt Phương Hành tràn đầy vẻ khinh thường, trả lời ngược lại một câu.- Những người này đều là của ta!Nam tử mặc áo bào đỏ chỉ vào thị thiếp bên người, vẽ một cái vòng tròn, Tiểu Man cũng ở trong phạm vi cái vòng tròn kia, làm ra bộ dạng đương nhiên.- Lúc trước các ngươi cướp nàng đi, cho nên nàng là của ngươi, hiện tại ta lại cướp về, chẳng phải sẽ thành của ta sao?Phương Hành cũng trả lời một cách đương nhiên.- Bành!Nam tử mặc áo bào đỏ nghe vậy thì giận dữ, đột nhiên dùng một chưởng vỗ nát bàn ngọc trước người, thân thể đứng thẳng lên khỏi ghế, giống như là một tôn Cổ Thần tỉnh lại, đúng lúc này thời khắc này phong vân trên không trung biến sắc, tiếng quát chói tai truyền khắp khắp nơi:
- Ngươi có dũng khí đoạt nữ nhân của ta, ta liền giết ngươi!Đối mặt với sự tức giận có thể dẫn động thiên tượng nhưng Phương Hành không hề sợ hãi, ngược lại càng phùng mắt trợn má, tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng thay đổi, giống như muốn nhịn cũng không nhịn được, hắn trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào nam tử mặc áo bào đỏ mắng to:
- Đừng có nổ với ông mày, ngươi lớn lên mũi thì như quả chuối tiêu, mắt như tam giác so với tam đệ của ta còn xấu hơn, ngươi còn tưởng mình đẹp với ai, một đại nam nhân lại ăn mặc váy đỏ bôi son phấn, sao ngươi không nhìn lên trời xem, lại còn đẹp có thể ăn, ngươi không sợ mang chính ngươi ăn cho bể bụng sao? Tiểu gia tới ngươi vẫn còn ra vẻ đáng thương, là các ngươi đoạt nữ nhân của ta trước đấy, ít nói lời vô ích, nào tới đây tới đây, chơi cùng tiểu gia một chút, hôm nay không đánh chết ngươi không được.Một lát sau trời đất lại bình tĩnh, giống như thiên địa dị tượng bị hắn mắng cho không dám khing thường nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận