Lược Thiên Ký

Chương 1550: Thiên liệt (Trời nứt)


- Cơm đứt đầu quả nhiên thịnh soạn thật...

Ý thức được điểm khác biệt giữa đường tu hành Thái Thượng Đạo và đường tu hành của tiên giả bình thường, Phương Hành hớn hở thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. Đặc biệt là cảm thụ được từng đạo từng đạo tiên giác giác tỉnh, càng khiến hắn cảm giác được lực lượng chính mình đang liên tục bạo trướng. Thái Ất thượng tiên nắm giữ một đạo tiên giác, liền có thể mượn lực lượng quy tắc, tu luyện một loại thần thông tới cực trí, lực lượng đáng sợ, đồ lục chính tiên như kiến hôi. Vậy nay mình thức tỉnh nhiều tiên giác như thế, tương lai lúc tu luyện thần thông sẽ có ưu thế đáng sợ cỡ nào?

- Mẹ nó, tương lai gặp lại Đế Thích, không dọa hắn vãi đái ta không làm người...

Hắn thầm nghĩ trong lòng, đạo thiên ý kiếm quang càng là phong mang tất lộ, tiếp tục chém tới.

Lần này, hắn định chặt đứt chín đạo mạng số!

Tiên nhân tu hành, hoàn toàn lĩnh ngộ một đạo tiên giác liền là tấn thăng một cảnh, thành là Thái Ất. Hiện nay Phương Hành tuy đi con đường Thái Thượng Đạo, nhưng cũng là có bậc cửa, lấy ba số làm một cấp. Lúc đầu hắn chặt đứt ba mạng số, giống như tán tiên có tiên mệnh, lại chém ba đạo, liền như chính tiên bắt đầu cảm ngộ pháp tắc, chém tiếp ba đạo, liền như tiên nhân lĩnh ngộ pháp tắc đến trình độ vô cùng quen thuộc. Ít nhất mình biết sau này sẽ lĩnh ngộ pháp tắc gì, lại nên lĩnh ngộ theo phương hướng nào!

Nhưng chỉ duy có tiếp tục chặt đứa ba đạo mạng số sau cùng mới có thể như chính tiên hoàn toàn lĩnh ngộ tiên giác, tấn thăng Thái Ất, triệt để nắm giữ tiên giác. Đây chính là từng đạo bậc cửa trên đường tu hành của hắn, chỉ là thể hiện bằng số lượng mệnh số mà thôi...

Lần này, hắn muốn chém đủ chín mạng số, duy có như thế, tu vị mới có thể hoàn toàn ngang hàng cùng Thái Ất thượng tiên!

- Hưu...

Tâm lý ôm lấy ý niệm này, Phương Hành hung hăng chém tới đạo mạng số thứ bảy!

Lúc này hắn tâm ý như thép, đã nhìn thấy mỹ diệu lúc giác tỉnh tiên giác, lại há có thể không vững vàng chưởng nắm trong tay?

- Băng...

Tâm ma đã phá, căn cơ hùng hậu, thiên ý kiếm lại không gì không phá, đạo mạng số thứ bảy cứ thế đứt đoạn!

Phương Hành rõ ràng cảm giác được, trong thức giới bên dưới, vạn vật tương sinh tương khắc càng nhanh mấy phần, vui sướng trong lòng liền cũng càng thịnh mấy phần, cảm giác mình còn có đầy đủ căn cơ tiếp tục chặt đứt hai đạo mệnh số còn lại. Hắn liền một hơi cũng không ngừng, tức tốc chém hướng đạo mệnh số thứ tám, những mệnh số này giống như phong ấn một loại lực lượng phong tỏa thức giới, khiến nó không cách nào tiến vào chân thực...

- Băng...

Đạo mệnh số thứ tám đứt đoạn, tổng mệnh số Phương Hành chặt đứt đã lên tới mười một đạo!

Chém thêm một đạo, hắn liền có thể ổn cố tu vị, thức giới liền có thể chân chính nắm giữ pháp tắc!

Chỉ là ngay chính hắn đều không có ý thức được, loại biến hóa nào đó đang dần dần nảy sinh ở thức giới...

Lúc hắn chặt đứt đạo mạng số thứ tám, trên không thức giới, kẽ nứt tương thông với ngoại giới đã kéo đủ rộng, cảnh này khiến khí tức trong thức giới càng tiếp cận thế giới hiện thực, cũng khiến cho khí tức thế giới hiện thực ùa vào thức giới càng nhiều, loại khí tức giao dung này tác động đến vạn sự vạn vật trong thức giới, bổ toàn quy tắc, tiên giác cũng giác tỉnh!

Nhưng như thế, lại cũng cuốn theo loại ý thức nào đó giác tỉnh...

Lúc này Phương Hành đang tu hành trong biển loạn lưu, bởi vì chỗ này có quang hoa thần bí bao phủ, có thể cách tuyệt khí tức, để tránh lúc hắn chặt đứt mệnh số sẽ bị tồn tại như tiên soái Đại Xích Thiên phát giác. Đây cũng là chỗ cẩn thận của hắn, chỉ là chính hắn đều không ngờ, lúc này, khi hắn không ngừng chặt đứt mệnh số, khiến cho khí tức thức giới tiết ra ngoài, lại hấp dẫn ý thức nào đó trong biển loạn lưu!

Sâu trong biển loạn lưu có loại ý thức nào đó ngủ say đã lâu, thậm chí sẽ mãi tiếp tục ngủ say, nay bỗng chợt tỉnh lại!

Tựa như hai cực sắt từ, loại ý thức này rõ ràng bị thức giới Phương Hành hấp dẫn.

- Hoa...

Bắt đầu có vô tận cuồng phong cuộn lên trong biển loạn lưu, một tầng tiếp một tầng, cuộn trào tới lui, đáng sợ khôn cùng, ngưng tụ đến một điểm ở chính giữa, nơi đó giống như một tòa ma quật, tất cả lực lượng đều ngưng tụ thành mây, dưới tầng vân tuôn hiện một mạt linh quang, nếu lúc này Phương Hành tỉnh lại liền tất định có thể nhận ra, loại linh quang này cực kỳ tương tự Phù Đồ quái thụ...

Đây là một loại thiên ý!

Phiến loạn lưu này vốn chính là tàn hài sót lại từ một mảnh đại lục bị đánh nát!

Đại lục tan biến, thiên ý nơi đó tự nhiên cũng tan biến sạch sẽ, ai cũng không ngờ, hiện nay, tùy theo Phương Hành tu luyện, khí tức thức giới lộ ra ngoài, bất ngờ dẫn động thiên ý còn sót lại trong mảnh loạn lưu, khiến nó tỉnh lại...

Trong thinh lặng, Phương Hành chính đang từng bước từng bước tiến hành tu luyện, ý thức kia cũng theo đó mà chìm nổi!

Đợi đến khi Phương Hành chặt đứt đạo mệnh số thứ tám, trên không thức giới lần nữa xuất hiện một đạo kẽ nứt tương liên cùng thế giới hiện thực, ý thức trong biển loạn lưu đột nhiên xuất động, nó hóa thành một đạo linh quang, chớp mắt đã vọt ra từ sâu trong ma quật kia, sau đó xuyên việt vô tận không gian, trực tiếp đi tới trên không Khô Lâu thần cung, thoáng chốc liền luồn vào qua đạo kẽ nứt...

- Ồ?

Lúc này Phương Hành đang định chém tới đạo mệnh số thứ chín, lại bị biến cố đột nhiên dọa cho nhảy dựng!

Có dị vật xông vào trong thức giới, lập tức liền bị hắn cảm ứng được...

Hắn vội vàng nhìn lại, nhưng không thấy được thứ gì, chỉ rõ ràng cảm nhận được, có loại ý thức cường đại mà lạnh lùng nào đó chính đang từng bước từng bước nhiếp lấy thức giới, thậm chí đang gạt bỏ ý chí của hắn, loại cảm giác này đáng sợ khó mà hình dung...

Tu luyện thành thức giới lâu như vậy, đây còn là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống thế này!

Không ngờ có loại ý chí nào đó muốn đoạt đi thức giới của mình?

- Cho ta, cho ta...

Loại ý thức kia cuộn lên lực lượng hạo đãng, bên tai mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện.

Đồng thời với đó, ý chí nó vươn dài ra vô vàn xúc tu, duỗi dài về mấy phương hướng trong thức giới, tựa hồ muốn trực tiếp cắm rễ ở bản nguyên thức giới, sau đó cường hành đoạt đi quyền chưởng ngự thức giới!

- Mẹ nó, có ai cướp đồ của ta mà có kết cục tốt đẹp chưa?

Phương Hành vừa sợ vừa giận, vô thức mắng to một tiếng, lập tức tụ tập lực lượng thức giới đi đối kháng!

Oanh! Oanh! Oanh!

Sơn phong hải lôi hỏa mộc kim, lúc này mỗi loại lực lượng trong thức giới đều vọt thăng lên, dưới khống chế từ ý chí hắn, chém tới vô vàn xúc tu kia, chém tới đạo ý chí đột nhiên xông vào kia...

- Cho ta! Cho ta!

Theo như lẽ thường, trong phiến thức giới này cơ hồ không khả năng sẽ có ý thức nào có thể đối kháng hắn. Bởi vì đây là thế giới của hắn, ngay cả đám lão gia hỏa thần bí mà cường đại trong quái tháp đều cùng lắm là chỉ không chịu hắn quản thúc mà thôi. Nhưng hiện nay ý chí xâm nhập kia không ngờ lại cường hoành đến khó mà tưởng tượng, đối mặt với các loại lực lượng chém tới, nó biến hóa vô cùng, xúc tu như roi, hung hăng quất đánh đi qua, sau đó tất cả lực lượng đều bị nó quất cho vỡ tung...

Oanh! Oanh!

Tùy theo hai loại ý chí tranh đấu, thế giới vốn tựa giả tựa thật, vĩnh hằng bình tĩnh dần dần bắt đầu biến hóa, từng trận quái phong tuôn hiện từ nơi hai loại ý chí giao phong, tán ra bốn phương tám hướng, loại quái phong này càng cuốn càng mạnh, càng biến càng lớn, dần dần cuốn theo toàn bộ sinh linh, nước sông, hồ bạc, hết thảy trong thế giới đều bị dẫn vào, giảo loạn hết thảy, đến sau cùng, thậm chí trực tiếp cuốn lên chín tầng trời, cường hành xé nứt ra một lỗ hổng khổng lồ!

Thiên không, nứt ra!

Vốn mỗi khi Phương Hành chặt đứt một đạo mệnh số, thiên không liền sẽ xuất hiện một kẽ nứt, nhưng kẽ nứt này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, nhờ đặc điểm tự thân thức giới liền mau chóng lành lại, cảm giác hệt như một đao chém xuống nước, chia nước làm hai nửa, nhưng đao vừa rút đi, mặt nước lại rất nhanh khôi phục nguyên trạng. Song giờ thì khác, kẽ nứt kia dưới sự xâm tập của ý chí quỷ dị chẳng ngờ không tan biến, mà lại chính đang càng lúc càng mở rộng, vô tận quang hoa thần bí trong biển loạn lưu ùa vào!

Thiên không xé nứt, ngân hà nghiêng đảo, tinh hỏa bay loạn, cảnh tượng như là mạt nhật!

- Đây là đạo kiếp ư?

Lúc này, sâu trong thức giới, duy có một khu vực là còn tạm thời bình tĩnh, đó chính là vùng sương mù nơi đặt quái tháp. Thức giới phát sinh động tĩnh lớn như thế, sớm đã kinh động các tồn tại trong quái tháp, có người ý thức được hung hiểm, kinh ngạc mở miệng...

- Nói là đạo kiếp, không bằng nói là ngoài ý...

Có người cảm thán, thanh âm trầm thấp:

- Hoặc nói cách khác, là thiên ý phản kích...

- Thật khó khăn mới đi tới bước này, há có thể trơ mắt nhìn đứa nhóc này ngã ở đây?

Một thanh âm lành lạnh vang lên:

- Chúng ta phải giúp hắn!

"Không giúp được a..."

Một thanh âm khác thở dài:

- Ngươi tưởng rằng còn là trước kia? Giờ ngươi chẳng qua là một sợi u hồn, dù là ở trong thức giới này, chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng khiến đứa nhóc kia không tiếp cận được chúng ta mà thôi. Nay thứ làm loạn trong thức giới chính là ý chí thiên địa. Lúc bình thường, chúng ta không chưởng ngự được thức giới, đến lúc này, ý chí thiên địa tương tranh, liền càng nhúng tay không nổi...

- Vậy phải thế nào, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đứa nhóc này bị hủy căn cơ?

Có tồn tại nào đó chấn kinh, không nguyện tiếp nhận hiện thực này!

- Cũng chưa hẳn, ta lại cảm thấy khá thú vị...

Ở nơi cao nhất quái tháp, một thanh âm đột nhiên vang lên, các ý thức khác đều theo đó yên tĩnh.

Qua rất lâu, mới có một ý thức nghi hoặc nói:

- Thiên Ma tiền bối là chỉ?

- Cứ nhìn vào là được!

Thanh âm kia rất dứt khoát, chỉ nói một câu, liền không nói gì thêm.

Mà vào lúc này, Phương Hành tự nhiên không biết cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng đang hết sức chấn kinh, thậm chí có thể nói là phương tấc đại loạn!

Sợ rằng mặc hắn thông minh tuyệt đỉnh cũng không nghĩ tới lần đầu thức giới hiển hóa lại sẽ xuất hiện dấu hiệu cơ hồ muốn thất khống!

Rốt cuộc, hắn không có minh sư dạy bảo, chỉ án chiếu Thái Thượng cửu kinh rồi tự mình thôi diễn ra con đường tu hành...

Hơn nữa hắn tu hành cũng không có hộ đạo giả, chỉ có một mình từng bước từng bước đi tới!

Xuất hiện loại nguy cơ này, như là ngoài ý, lại như nằm trong ý liệu...



Bạn cần đăng nhập để bình luận