Lược Thiên Ký

Chương 1257: Quỷ tiên sinh


- Thật có khả năng nghiên ngộ không thấu thiên kinh văn này?

Một phen luận đạo cùng Ngao Liệt, ngược lại khiến tâm thần Phương Hành có chút không yên.

Chuyện liên quan tới Thái Thượng kinh, hắn quả thực rất coi trọng. Rốt cuộc một đường tu hành đã qua, hắn tuy cơ duyên không ít, nhưng cơ sở lại gần như đều đến từ Thái Thượng kinh. Như vậy tìm đủ Thái Thượng kinh tự nhiên cũng lại thành một trang tâm nguyện của hắn. Nhưng vấn đề gặp phải hôm nay lại khiến hắn rất là khó xử, rõ ràng kinh văn đã ở trong tay, lại không cách nào lĩnh ngộ, cảm giác còn không bằng đừng lấy tới thiên kinh văn này.

Hơn nữa, nếu quả thật phải bồi dưỡng Đạo tâm mới có thể lĩnh ngộ kinh văn, như vậy hắn càng là khó xử.

Đạo tâm đạo tâm, xét theo khía cạnh nào đó liền là hồng nguyện chí lớn, mà mình có cái thứ đó ư?

Rõ ràng tâm thái trong lòng chỉ là qua được mà qua, cướp đủ rồi liền mang theo tức phụ đi sống ngày bình thường...

Chẳng qua, tuy đối với bản thân không có mấy lòng tin, hắn cũng không vứt bỏ nghiên đọc Thái Thượng kinh văn, rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy, Đạo tâm mà Ngao Liệt nói chỉ là một loại đạo lý trên lý thuyết, quyển kinh văn này chưa hẳn đã như hắn nói...

Mà lại, với cảnh giới tu hành hiện nay mà nói, dù tìm đến Đạo tâm, lại có thể có lợi ích gì?

Trước mắt quyển Thái Thượng kinh này nhìn qua cũng không phải liên quan đến tu hành...

...

...

- Lộc lão đầu... Lộc lão đầu, ta có ngũ gia bì cực tốt, ngươi muốn nếm thử hay không?

Trong tinh vực, Phương Hành lại xuất hiện đúng giờ trong miệng xương đầu Khô Lâu, chấn đãng thần niệm gọi lên.

- Hắc, tiểu vương bát đản lại muốn lừa thứ gì của lão phu?

Qua không bao lâu, trước mặt xương đầu Khô Lâu, trong vẫn thạch Trạm Thạch liền thoát ra một thân ảnh, lại là Lộc Tẩu trong ngũ lão, ánh mắt không đáng nhìn Phương Hành. Phương Hành cũng lười khách khí với hắn, mỉm cười lắc lắc bình rượu, nói:

- Vậy phải xem ngươi còn có cái gì?

- Trận thuật của lão phu ngươi không đáng học, linh đan mang trên người cũng bị ngươi lừa gần hết?

Lộc Tẩu nhìn thấy vò rượu trong tay Phương Hành, hầu kết mất tự nhiên động động một cái, miệng nói, thân đã phi lướt tới.

- Sao lại kêu lừa?

Phương Hành cười lớn:

- Rõ ràng là mỹ tửu đổi linh đan, trao đổi bằng giá, thiên kinh địa nghĩa mà!

Nói rồi chuyển ra một chiếc bồ đoàn, ngồi xuống đối diện với Lộc Tẩu, sau đó lại cầm một chiếc chén lớn bằng mắt rồng, cẩn thận rót một chén, vốn chén đã không lớn, còn rót không đầy, Lộc Tẩu nhìn mà trợn trừng mắt, Phương Hành lại một bộ hồn không để ý, nâng chén chén nhè nhẹ đưa tới, còn lườm Lộc Tẩu một cái:

- Chén này là tặng, ngươi có gì không hài lòng?

- Hừ, chỉ riêng lần trước ngươi lừa đi Ly Hỏa đan từ chỗ ta đã có thể mua được toàn bộ ngũ gia bì ở Thần Châu...

Lộc Tẩu tuy không hài lòng, nhưng vẫn nhận lấy, “ực” một ngụm nuốt sạch sẽ, nhắm mắt lại hồi vị vô cùng.

- Thiên Nguyên là Thiên Nguyên, tinh không là tinh không, trừ ta ra ngươi còn có thể đi đâu mua ?

Phương Hành cười hì hì, bộ dạng rất là đắc ý.

Nay hắn lại tìm đến thú vui mới, lữ đồ tiên lộ thực sự thái quá dài lâu, thời quang động một tí lấy vài tháng một năm tới tính, đúng là buồn bực chết người, đặc biệt là với loại thích náo nhiệt như Phương Hành. Dù có Thái Thượng kinh tới bình tâm tĩnh khí, nhưng cũng chịu không nổi tịch mịch a. Thế là bình thường hắn nhàn tới vô sự, đánh Ngao Liệt mãi cũng ngán, liền bắt đầu tiếp xúc cùng ngũ lão. Mới đầu mục đích là tưởng hiểu rõ một cái, những người một đời chỉ vì cầu tiên, vạn sự đều có thể này trong lòng rốt cục nghĩ thế nào. Có lẽ có thể thông qua giải thích của bọn họ, nảy đến tác dụng đối với tham ngộ Thái Thượng kinh. Chỉ là đến sau liền biến tướng thành trò vui giết thời gian.

Qua một phen tiếp xúc, ngược lại có được quan hệ không tệ cùng Lộc Tẩu trong ngũ lão, chủ yếu là lão đầu này cũng là người thích rượu. Trong năm tháng bế quan dài lâu tự nhiên là giọt nước không dính, cũng tuyệt đi phần niệm tưởng này. Nhưng nay đến tinh không, đại khái là bởi lữ đồ chậm chạp, một ngày thấy Phương Hành nhàn đến vô sự ngồi trên xương đầu Khô Lâu một bên nhìn Tinh Vân một bên uống rượu bèn gom đi qua kiếm một chén. Đương thời Phương Hành rất thoải mái mời hắn uống một vò, lại làm tửu trùng trong bụng sống lại, ba ngày hai đầu đi qua đòi rượu uống...

Rượu của Phương Hành há là dễ dàng đòi?

Lần đầu mời hắn uống, lần thứ hai bắt hắn cầm thứ tốt ra đổi, Lộc Tẩu tức đến lửa bốc ba trượng, khăng khăng lại không làm gì được Phương Hành. Cướp hắn làm không được, không uống lại nhịn không xong. Mà hắn lúc đuổi tới tinh vực tuy chuẩn bị không ít các loại tài nguyên, linh đan, khăng khăng lại không mang rượu, hỏi qua những người khác, tổng cộng chỉ được mấy vò...

Tức là, ít nhất trên đường này, Phương Hành chính là người duy nhất có rượu!

Mà nói đi cũng phải nói lại, đối mặt với đại sự như phi thăng thành tiên, lại có mấy người trước lúc lên đường còn nhớ chuẩn bị rượu ngon?

Ai cũng không tính toán say chết trên tiên lộ, đúng không nào?

Bởi vậy, mới không đến một tháng, ba kiện thần khí, mười hai viên linh đan, cùng với hai đạo khẩu quyết thần thông áp đáy rương của Lộc Tẩu đã bị Phương Hành lừa đi, đổi lại là bảy vò rượu bình thường nhất trong lò rượu của Phương Hành...

- Cho ta thêm một chén...

Lộc Tẩu uống sạch chén trong tay, liền dày mặt vô sỉ đưa tới.

Phương Hành lập tức quay người ôm chặt vò rượu, trừng mắt nói:

- Tham không biết ngán, muốn uống tiếp thì cầm đồ tốt ra đổi!

Lộc Tẩu lập tức không nói, thở hổn hển nhìn Phương Hành.

Phương Hành lại cười tươi như hoa, đặt vò rượu sang một bên, không biết từ đâu lấy ra một phần quyển trục, giơ lên trong tay, cười nói:

- Ngươi không phải cứ nói ta đầy trời muốn giá ư? Giờ ta mang bảng giá cho ngươi, ngươi xem xem, trên này viết rất rõ ràng... Ngũ gia bì một vò, trăm lượng linh tinh, ba viên bảo đan... Nửa cân thịt đầu heo, hai kiện thần khí, một bộ tu hành đạo quyển... Một đĩa hoa quả, cái này bán rẻ chút, tùy tiện cho ta mấy trăm đạo thần phù là được, còn có...

- Tiểu vương bát đản, sao ngươi không đi cướp?

Lộc Tẩu sớm đã nghe đến biến sắc mặt, hận không thể quất một tát lên mặt cười đáng ghét kia của Phương Hành.

- Nếu không vì trong tinh vực này nhìn không thấy người khác, ta sớm đoạt đi, còn cần ngươi dạy ta?

Phương Hành làm ra bộ dạng thương tiếc, kỳ thực trong lòng cũng hiểu, Lộc Tẩu hẳn đã mua không nổi đồ của mình. Lão già này mấy ngày đầu ra tay thoải mái, lại thêm nghiện rượu không nhẹ, ngắn ngủn hơn tháng đã bị chính mình vơ vét gần hết. Giờ chủ yếu là nhắm vào tứ lão còn lại, bèn mỉm cười nói với Lộc Tẩu:

- Ngươi đừng vội, ta biết giờ ngươi nghèo đến chỉ còn mỗi kiện áo bào, linh tinh là đồ cứu mạng, ngươi khẳng định không bỏ được cho ta. Ta cũng không muốn của ngươi. Giờ ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, đảm bảo ngươi có rượu uống!

- Nói ta nghe xem thử?

Lộc Tẩu liếc nhìn Phương Hành, thần sắc rất là không tín nhiệm.

- Cầm quyển trục này đi về, cho những người khác xem xem, nếu bọn họ muốn cái gì thì tới chỗ ta mà đổi...

Phương Hành hướng Trạm Lam vẫn thạch đánh mắt một cái, bộ dạng cứ như tiểu hồ ly.

- Bọn họ?

Lộc Tẩu đã hiểu dụng ý của Phương Hành, hướng vẫn thạch liếc một cái, cười lạnh lắc đầu:

- Ngươi bỏ ý định đó đi. Cũng chỉ lão phu một đời mê rượu, trong tinh không này lại bị ngươi câu lên tửu ẩn, một hơi bị ngươi lừa đi nhiều đồ như vậy. Mấy vị kia đều không có tiện nghi như thế cho ngươi chiếm đâu, trừ lúc đương trực, bọn họ đều một mực khô tọa thủ tâm, đến mắt đến không nguyện mở lấy một lần...

- Không vội, rồi sẽ có lúc bọn họ dùng đến!

Phương Hành thả quyển trục vào trong ngực Lộc Tẩu, lại thoải mái khác thường châm một chén rượu nhỏ cho hắn, cười nói:

- Nhìn ngươi nghèo đến đáng thương thế này, hôm nay mời ngươi thêm một chén vậy!

Nói rồi lưu ý đến trên vẫn thạch có một đạo bóng đen trầm mặc đang bay, liền đưa tới một đạo thần thức:

- Vị lão tiền bối kia, hôm nay ta mời rượu miễn phí, ngươi ở bên kia cũng nhàm chán, tới uống một chén!

Bay ở bên kia là người áo đen trong ngũ lão, hiện nay ngũ lão đã không giống mấy ngày đầu, luôn luôn túc trực trong tinh không, mà đã bắt đầu luân lưu đương trực, mỗi người mười ngày, phi độn trong tinh vực, đề phòng bất trắc, nửa ngày trước mới vừa đổ gác, đến lượt người áo đen ngày thường trầm mặc ít nói nhất đương trực, Phương Hành rất hiếu kỳ, lúc này bèn mở miệng chào hỏi.

Chỉ có điều, không biết người áo đen kia không nghe thấy, hay là nghe thấy mà không để ý, chẳng thấy có phản ứng gì.

- Ngươi bỏ ý định đó đi. Hắn nào có dễ lừa như lão phu?

Lộc Tẩu nhấp một ngụm rượu trong chén, khinh thường nhìn Phương Hành, cười lạnh truyền âm.

- Rượu không cần tiền cũng không uống, đó là đứa ngu à?

Phương Hành thấy hắn không để ý mình, cũng có chút tức giận, bất bình nói với Lộc Tẩu.

- Hắn tính tình cô tích, ngay cả lão phu ngày thường nói chuyện cùng hắn cũng không thèm để ý...

Lộc Tẩu hồi đáp, hắn và Phương Hành đều dùng thần thức truyền âm, không sợ bị người áo đen nghe được.

- Hả? Ở trước mặt lão nhân gia ngài đều khệnh khạng, hắn rốt cục có thân phận gì?

Phương Hành nghe, ngược lại hơi ngớ, hiếu kỳ hỏi.

Trải qua vài tháng đồng hành, hắn tốt xấu đã đánh chào hỏi cùng bốn vị còn lại trong ngũ lão, cũng giao lưu qua mấy lần, ngũ lão không phải đều là tảng đá, có loại mê rượu dày mặt như Lộc Tẩu, cũng có loại lão mưu thâm tính như Lam tiên sinh, có loại khiến người chán ghét như lão ẩu tóc rối, cũng có loại tự cho là bất phàm như thiết kiếm thư sinh, khăng khăng chỉ người áo đen kia là đến mặt đều chưa gặp qua!

- Hắn đến cùng là người nào lão phu cũng không biết, ngày thường chỉ gọi hắn là Quỷ tiên sinh...

Lộc Tẩu cũng không ngẩng đầu lên, đáp một câu, ngược lại khiến Phương Hành hơi ngớ.

- Năm người các ngươi liên thủ cầu tiên, không ngờ đến cả thân phận hắn đều không biết?

Vấn đề này khiến Phương Hành không khỏi hiếu kỳ, ánh mắt hồ nghi nhìn sang Lộc tiên sinh.

- Ngươi đừng nghi ta, lão phu quả thực không biết thân phận hắn, mấy người còn lại e là cũng không biết!

Lộc Tẩu uống cạn rượu trong chén, cười nói:

- Chẳng qua kể ra cũng kỳ, năm người chúng ta tuy không phải cùng một thế hệ, nhưng thanh danh đây đó đều cũng nghe qua, biết đối phương tồn tại. Nhưng vị Quỷ tiên sinh này lại thần bí dị thường, trừ Lam tiên sinh, ba người chúng ta hoàn toàn đoán không ra lai lịch hắn, chỉ biết người này thần thông lợi hại, một thân tu vị tuyệt không dưới chúng ta...

- Thật thần bí vậy ư?

Nghe vậy, Phương Hành cũng không nhịn được hồ nghi, liếc nhìn Quỷ tiên sinh một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận