Lược Thiên Ký

Chương 1282: Đám gia hỏa nợ tiền thuê nhà


- Trời ạ... Hắn thật muốn cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ U Thổ ở đây ư?

Phương Hành thân ở trung tâm vòng nước xoáy, lúc này không cách nào nói chuyện, càng không cách nào truyền đạt thần niệm ra ngoài, chỉ có thể lẳng lặng quan sát biến hóa, cảm nhận biến hóa. Khi hắn đang cảm ngộ và quan sát, Ngao Liệt và Lộc Tẩu một mực ở cạnh đó không xa lại sắp khóc đến nơi. Đối với bọn họ mà nói, nhìn quá trình Phương Hành luyện hóa U Thổ đích không khác gì nhìn một người đang cắn nuốt biển lớn, từng ngụm từng ngụm một, tựa hồ trong thân mình nho nhỏ kia lại có được một hắc động khổng lồ!

Điều này quả thực đáng sợ đến không giảng thể đạo lý!

- Vị tiện nghi sư huynh này của ta, đúng thật là... Không thể đánh giá bằng lẽ thường...

Lộc Tẩu đã không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung, nín nửa buổi, chỉ có thể cảm khái:

- Hắn đây là đang sáng tạo kỳ tích a...

- Hừ... Kỳ tích cái gì... Đây căn bản là đang cướp bóc...

Nghe Lộc Tẩu ở nơi đó cảm khái, Ngao Liệt không biết nín bao lâu, cuối cùng tức giận đáp một câu.

Lộc Tẩu ngây ngốc nửa buổi, đột nhiên cười lớn, hắn hiểu tâm tình Ngao Liệt lúc này.

Kể ra, những gì Phương Hành đang làm bây giờ quả thực không khác gì cướp bóc...

Ngao Liệt tuy là hậu đại Chân Long, lại không rõ ràng vì sao trên Cổ Tiên lộ Long Tộc sẽ có nhiều U Thổ tồn tại như vậy. Đối với U Thổ này mà nói, trước khi hiểu rõ bản chất thì nó chính là một trường kiếp nạn, một đạo quan khẩu đối với người vượt qua tiên lộ. Nhưng sau khi hiểu rõ bản chất nó rồi, kiếp khó liền biến thành một trường đại tạo hóa, không quản những người khác, ít nhất Ngao Liệt phát hiện, loại U Thổ này chính là tài nguyên tất yếu để tu luyện thần thông tối thượng của Long Tộc, Hỗn Độn long tức. Đợi khi Hỗn Độn long tức đại thành, thậm chí là có thể lấy thân Chân Long khiêu chiến tiên nhân Vương, chỉ bằng điểm đó thôi liền có thể nhận ra U Thổ quan trọng với Long Tộc thế nào...

Đó là một loại tài nguyên trân quý có thể khiến Chân Long nhất tộc càng tiến một bước!

Thật không biết lão tổ tông Long Tộc nghĩ thế nào mà lại chất đống tài nguyên lợi hại như vậy trong tinh không?

Thế thì cũng thôi, bất luận làm sao đều là nằm trên cổ lộ Long Tộc, người khác đều cầm không được. Nhưng hiện tại cục diện trước mắt lại khiến tâm lý Ngao Liệt buồn bực không thể tả. Cứ nói Phương Hành và Lộc Tẩu đi, nếu thật cần phải luyện hóa một ít U Thổ, Ngao Liệt cũng sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc hiện tại mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, để các ngươi dính chút may mắn từ Long Tộc cũng chẳng sao... Nhưng hôm nay Phương Hành nơi nào là dính chút may mắn, đây căn bản là muốn hoàn toàn chuyển sạch tích súc của Long Tộc a!

Vốn Ngao Liệt cũng rất quan tâm đến Phương Hành, nhưng tùy theo thời gian trôi qua, biểu hiện của Phương Hành đã hoàn toàn siêu quá phạm trù lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra được, hiện nay quá trình Phương Hành tu luyện tuy tráng quan đáng sợ, nhưng hết thảy đều có vẻ bình ổn dị thường, ngược lại không cần lo lắng cho sự an toàn của hắn. Sau khi xác định Phương Hành không ngại, mắt thấy từng mảnh từng mảnh lớn Tinh Hải bị cắn nuốt, tâm lý lo lắng của Ngao Liệt dần dần biến thành đau lòng cho tạo hóa trên tiên lộ Long Tộc nhà mình bị người khác tằm thực.

Đại tạo hóa trên tiên lộ nhà mình, lại cứ vậy bị người cầm đi...

Chẳng qua có đau lòng đến mấy hắn cũng không cách nào ngăn trở, hơn nữa còn không dám tùy tiện ngăn trở, chỉ có thể nhìn mà than thở!

...

...

- Đánh vỡ hư thực, huyễn cảnh thành thật...

Tùy theo vô tận U Thổ rót vào thức giới, hết thảy biến hóa cứ diễn ra tự nhiên mà vậy, Phương Hành ngược lại trở thành kẻ bàng quan, nhục thân hắn phảng phất trở thành một cánh cửa, chỉ phụ trách tiếp dẫn toàn bộ U Thổ vào thức giới thôi, còn các loại biến hóa trong thức giới thì đều sản sinh tự nhiên do quy luật nào đó, thậm chí, tùy theo cả tòa thức giới chuyển hư thành thực, bắt đầu lại có thêm một ít quy luật mới sinh ra, phảng phất trong tối tăm có một bàn tay vô hình đang thi triển năng lực tạo vật trong đáy lòng hắn!

Trong thức giới, thời gian và không gian đều chỉ vừa đản sinh, mọi thứ còn là một mảnh hỗn loạn.

Mà làm kẻ bàng quan, Phương Hành thậm chí đã quên khái niệm thời gian và không gian, chỉ lẳng lặng nghe nhìn, quan sát...

Có điều, trong mảnh thức giới này, quan sát hết thảy đản sinh tựa hồ không phải chỉ mình hắn.

Lúc thức giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong một mảnh sương mù vốn ẩn tàng sâu trong thức giới, không biết có bao nhiêu tồn tại cũng được đản sinh ra, lặng lẽ quan sát hết thảy, có người cảm khái, có người than thở...

- Thái Thượng Đạo đồ thức tỉnh rồi sao?

Có người kinh ngạc ngày này sao tới nhanh quá, vừa mới tỉnh tới, lờ mờ cất tiếng hỏi.

- Đại đạo không toàn, đạo tâm chưa hiện, Thái Thượng Đạo đồ làm sao có thể giác tỉnh?

Có tiếng người khẽ cười:

- Hết thảy xuất hiện có vẻ như chỉ là vừa khéo!

- Thế gian này không có vừa khéo, chỉ có trong tối tăm chú định!

Có tồn tại nào đó không đồng ý, thanh âm tuy nhỏ yếu, lại nói chém đinh chặt sắt.

- Thiên định bốn chín, độn đi một, có thể thấy trong đại đạo cũng sẽ có một tuyến biến số tồn tại, không có gì là vĩnh hằng cả! Chúng ta trầm ngủ ở đây, chẳng phải là muốn xem xem người này có phải biến số Thái Thượng Đạo truyển trúng không ư? Ha ha, nếu hết thảy đều là thiên định, vậy chúng ta cần gì phải lay lắt hơi tàn, cố lưu trên đời? ... Tuy kể ra, hết thảy điều này đúng thật vẫn khiến người tuyệt vọng!

Một phen lời nói khiến tất cả tồn tại đều trầm mặc, thật lâu không nói, một mảnh im lìm.

- Ai...

Rất lâu sau mới có một người nhè nhẹ mở miệng:

- Năm đó Thái Thượng đạo thống bị xoá tên, cuối cùng dẫn phát một trường đại hạo kiếp, Chư Thiên vạn giới, không người có thể chỉ lo thân mình, ngay cả những nhàn vân dã hạc như chúng ta đều bị cuốn vào, càng đừng nói tới người chưởng ngự đại thế? Nghiêm cách mà nói, chúng ta bại, bại nát bét… có lẽ, bởi thứ gì đó mà chúng ta tin chắc, thật ra lại là sai...

- Chẳng qua... Dù sai thì đã làm sao?

- Thái Thượng Đạo tuy bị diệt môn, đề tiền dẫn phát trường hạo kiếp này, cuốn theo Chư Thiên vạn giới, nhưng cũng bởi vì bọn họ bị diệt môn mà lưu lại cho thiên địa đại thế một tia biến số, lưu lại một ở ngoài bốn chín kia! Tuy đại kế giấu trời, khẳng khái liệt nghĩa, mưu đồ sâu xa, nhưng lão phu nhìn không tốt bọn họ, rốt cuộc đám lão gia hỏa trước kia đều bại, nóng vội bồi dưỡng ra một đám trẻ ranh thì có thể tạo được tác dụng gì? Cho nên so sánh với đại kế kia, bản tọa ngược lại càng quan chú một tuyến biến số Thái Thượng Đạo lưu lại!

- Các ngươi cũng như ta, không vội đi tìm truyền nhân, ngược lại lưu ở chỗ này trầm ngủ, liền là vì ôm theo mục đích đó...

Tùy theo một vị tồn tại trong đó khe khẽ phóng ra thần niệm, những tồn tại còn lại đều trầm mặc.

- Thành thật mà nói, ta không đánh giá cao biến số Thái Thượng Đạo tuyển chọn...

- Ta cũng vậy!

- Đồng ý!

- ...

- ...

Không biết là ai mở đầu, đột nhiên có tận mấy vị đều biểu đạt không đánh giá cao Phương Hành.

Có người cười khổ nói:

- Thái Thượng Đạo khổ tâm cô nghệ, dưới đại thế cường hành lưu một đạo biến số, một đạo biến số này vốn tập trung một khang tâm huyết của Thái Thượng thập tiên, mong người này có thể nghịch chuyển đại thế, hoàn thành nguyện vọng cho bọn họ. Chúng ta tin tưởng Thái Thượng Đạo, là bởi vì chúng ta tin tưởng Thái Thượng thập tiên, không biết các ngươi có phát hiện hay không, biến số Thái Thượng Đạo lưu lại, sớm đã loạn...

- Không sai, từ khi người này kế thừa khí số Thái Thượng Đạo, hết thảy bắt đầu trở nên không thể lường trước. Năm đó Thái Thượng Đạo tuyển chọn di đồ, tiêu chuẩn sao mà nghiêm cách, vốn nên tuyển ra một vị truyền nhân gần như hoàn mỹ, nhưng ai có thể đoán được, vị truyền nhân vốn nên hoàn mỹ này sau cùng lại thành bộ dạng như hiện tại, thậm chí lão phu hoài nghi có phải hắn bị người phái tới phá hoại kế hoạch của Thái Thượng Đạo không nữa...

- Chỉ là đây rốt cục là di chí của Thái Thượng thập tiên, sau cùng đành phải chấp nhận hắn!

- Cũng không phải tất cả mọi người đều thừa nhận, một lần đã từng có người tính thử bạt loạn phản chính, chẳng qua cuối cùng thất bại mà thôi, bản tọa thậm chí hoài nghi, di chí Thái Thượng thập tiên lưu lại căn bản không có linh tính, chỉ biết làm việc dựa theo quy củ bản năng...

- Có lẽ đấy mới là chỗ cao minh của Thái Thượng tiên!

Trong một mảnh trầm mặc, một tồn tại nãy giờ không lên tiếng nay chợt mở miệng nói:

- Đại đạo năm mươi, độn đi một, độn đi liền là biến số, Thái Thượng Đạo không thể ngăn trở đích hạo kiếp đi tới, cường hành lưu lại một đạo biến số, nhưng với đạo biến số này… ai có thể xác định hắn sẽ không tái hiện thêm một đạo biến số nữa? Người này, có lẽ chính là biến số trong tối tăm kia, Thái Thượng Đạo vốn muốn chọn một vị đệ tử hoàn mỹ, nhưng khí số cuối cùng lại rơi vào trên người hắn, lại nào biết không phải trong tối tăm tự có chú định?

- Thái Thượng tiên, có lẽ hiểu được điểm này, mới thuận thế chấp nhận hắn!

Ý chí đó vừa xuất hiện, tất cả tồn tại còn lại đều vì đó hơi lạnh, hiển nhiên người này có phân lượng cực nặng.

- Thiên Ma tiền bối đánh giá cao người này?

Trầm mặc nửa buổi, có ý chí hỏi dò.

Tồn tại vừa mở miệng khi nãy hồi đáp đơn giản:

- Không có đánh giá cao hay không, tuyển định hắn thì chính là hắn!

Lại một mảnh trầm mặc, tựa hồ rất nhiều tồn tại đều đang cân nhắc suy tính trong lòng.

- Ai, kỳ thực, người này tuy nhiên có đủ chỗ không được như ý, nhưng chuyện hắn làm, quả thật siêu ra dự tính của chúng ta!

- Đúng thật...

- Vậy không bằng chúng ta tạm thời bảo lưu ý kiến, theo hắn đi?

- Có thể theo hắn... Chỉ mong hắn sẽ không cô phụ chút tích súc còn sót lại này của chúng ta...

Tuy ý kiến không hợp, nhưng quyết nghị không nghi ngờ đã tùy theo thức giới từ hư hóa thực mà dần dần thành hình.

Đối với Phương Hành lúc này mà nói, hắn không biết được phen giao lưu ý niệm vừa rồi, hắn chỉ đang lặng lẽ ngắm nhìn một mảnh thiên địa hình thành, lĩnh ngộ huyền ảo từ hư hóa thực, chỉ là lúc đang nhìn ngắm hết thảy hình thành thì không thể bị khốn nhiễu, nhưng ở phương xa, chợt phát hiện phía cuối phương thiên địa chân thực, trên biển cả bao la, bắt đầu hiển hóa ra một tòa quái tháp cao chín tầng, hắn nhịn không được cả kinh, đối với hết thảy trong thức hải hắn đều có thể hoàn toàn nắm giữ, nhưng đối với quái tháp kia, không ngờ lại hoàn toàn không biết!

- Ta thu vào cơ thể tòa quái tháp kia từ lúc nào?

Hắn ngưng thần nhìn kỹ, đầy bụng hồ nghi, qua rất lâu mới đột nhiên linh cơ vừa động, hoảng nhiên đại ngộ.

- Kia là... đám gia hỏa thiếu nợ ta tiền nhà?

Bạn cần đăng nhập để bình luận