Lược Thiên Ký

Chương 1114: Công phá cấm khu.




Dù sao người đã trở về, mắng nữa cũng vô dụng, Phương Hành hung hăng vỗ Dao Trì tiểu công chúa một cái, bộ dáng hung ác làm tiểu công chúa bị hù núp ở trong góc cốt lâu, ôm quả trứng không nói một tiếng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Phương Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng không có cách nào, vội vàng nhìn ra phía ngoài, sắc mặt càng ngưng trọng, phất tay đánh ra vô số thần quang, thu hồi quyền khống chế cốt lâu lại, sau đó vội vã lui ra chiến trường.

- Sắp xảy ra đại sự!

Đáy mắt hắn cũng có chút hoảng hốt, lại không che giấu được hưng phấn.

Dao Trì tiểu công chúa quay đầu cứu mình cũng là chuyện tốt, tối thiểu nhất có thể nhìn kịch vui, hơn nữa nói thật, mặc dù Phương Hành có thể mượn quả trứng kia trùng sinh, nhưng tất cả những thứ này đều là hắn suy tính, trên đạo lý có thể thực hiện, nhưng phong hiểm vẫn phải có, hơn nữa rất lớn, dù sao loại phương pháp trùng sinh này, cũng là sau khi Phương Hành vượt qua ba đạo Lôi Kiếp, ở một mức độ nào đó hiểu rõ sinh mệnh bản nguyên mới khống chế, nếu như muốn hoàn toàn lý giải huyền bí trong đó, chỉ sợ chí ít cũng cần hắn đạt tới Lôi Kiếp tầng chín mới được...

Dựa theo hắn suy tính, vấn đề mình trùng sinh không lớn, chỉ bất quá ký ức và tu vi có thể còn lại bao nhiêu liền không nói được, cho nên phương pháp trùng sinh thực không phải rất đáng tin cậy, Phương Hành thuộc về loại tính nôn nóng, lúc ấy quá hận Tù Tâm Nhai, thế là đầu nóng làm ra quyết định, hiện tại Dao Trì tiểu công chúa cứu mình, cũng khiến hắn có chút cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Bất quá suy nghĩ lại, nghĩ thầm chuyện này nhất định không thể nói cho nha đầu kia, nếu không lấy tính tình của nàng khẳng định sẽ lật trời!

Lúc này ở ngoại giới, Tù Tâm Nhai Chủ không tiếp tục truy bắn tiễn thứ tư, dù sao Phương Hành đã trốn vào trong cốt lâu, muốn làm bị thương hắn rất khó, lúc này trong Tù Tâm Nhai một mảnh im lặng, hình như bao phủ một tầng u khí, tất cả đệ tử Mông tộc đều bay xuống, tựa hồ có lệnh triệu hoán bọn họ, toàn bộ thu binh.

Ngay cả bốn Hải Linh cũng giương nanh múa vuốt, huy động xúc tu về phía chín tầng trời, hẳn là cảm ứng được một loại khí tức nào đó truyền đến, để chúng nó cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ vô hình, dùng cái này ứng đối lấy linh hồn run rẩy.

- Thông Thiên Thần Tướng, hảo thủ đoạn...

Bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh, đám người Áo Cổ Tiểu Thần Vương rốt cục bu lại, bất quá vẫn duy trì khoảng cách trăm trượng, mở miệng chính là Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn Phương Hành, trong ba vị Thần Tử Thần tộc tới, một cái chết, một cái phế, ngược lại chỉ có hắn vô sự, mảy may không có bị hố.

Cũng không phải Phương Hành không muốn hố hắn, mà là hắn nhìn quá thâm bất khả trắc, không có cho Phương Hành cơ hội.

Thậm chí nói, Phương Hành ẩn ẩn cảm giác, coi như hắn điều khiển thần tiễn nhắm đối phương, cũng chưa chắc có thể lấy được hiệu quả, những thiên kiêu Thần tộc này, cả đám đều mạnh đến không hợp thói thường, Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong bị giết, chỉ là bởi vì mũi tên kia xuất kỳ bất ý, hắn cách lại gần, đến phiên truyền nhân Minh tộc Thái Uyên, bởi vì có vết xe đổ của Thần Tử Cốt Tộc, để hắn có chuẩn bị, cho nên hiển hóa u minh, dùng loại cách thức kia tan đi lực lượng của thần tiễn, chỉ tàn không chết, đây đã là thủ đoạn Phương Hành không có!

Về phần Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, Phương Hành chỉ có thể xác định, tên này còn mạnh hơn Phá Phong và Thái Uyên!

- Ha ha, cái gì hảo thủ đoạn, có thể còn sống đã không dễ dàng, ngược lại đáng thương Phá Phong và Thái Uyên huynh đệ, bị tai bay vạ gió a...

Phương Hành tự nhiên nghe được ý chỉ trích trong lời nói của Song Sinh, nhưng hắn quyết không có khả năng để người mượn cớ, cười hì hì nói.

- Ha ha, bọn họ xác thực tai bay vạ gió, bất quá hẳn là bởi vì đắc tội ngươi cho nên mới tai bay vạ gió a?

Song Sinh nhàn nhạt mở miệng, chắp hai tay sau lưng .

- Liên quan ta cái rắm, ngươi có chứng cứ không?

Phương Hành nghe xong trực tiếp trừng mắt, sắc mặt khó coi.

- Chứng cứ tự nhiên không có, bất quá ngươi cảm thấy Bất Hủ Thần Vương và Cửu U Thần Vương là người giảng chứng cớ sao?

Song Sinh nhàn nhạt mở miệng, giống như cười mà không phải cười, đáy mắt lóe lên vẻ đùa cợt.

- Điều này cũng đúng...

Phương Hành tưởng tượng, cười hắc hắc hai tiếng.

Nụ cười này lại làm Song Sinh có chút im lặng, không nghĩ tới đến lúc này hắn còn cười được.

Không thể không nói ma đầu Nhân tộc này mưu kế không tệ, vừa hung ác lại lưu loát, dù mỗi người đều đoán được Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong và truyền nhân Minh tộc Thái Uyên là bị hắn hố, nhưng căn bản không có khả năng tìm được chứng cứ, mặc dù có người vấn trách, ma đầu kia đoán chừng chí ít cũng có thể tìm ra mấy trăm lý do, dù sao tình cảnh lúc ấy quá hung hiểm, hắn nói mình chỉ lo bảo mệnh cũng tốt, căn bản không có lưu ý cục diện bên cạnh cũng tốt, nói tóm lại không ai có thể chỉ trích được hắn.

Càng mấu chốt là, sự tình hắn từ trong cốt lâu ngã ra, Song Sinh cũng biết là nguyên nhân gì.

Lúc đó Phá Phong trốn ở cách đó không xa cùng Áo Cổ Tiểu Thần Vương nói nhỏ, có thể giấu giếm được người khác, nhưng không giấu giếm được hắn...

Tra cứu kỹ càng, sự tình Phương Hành ngã ra cốt lâu, là bởi vì Phá Phong gây ra, như vậy Bất Hủ Thần Vương còn có mặt mũi nào chỉ trích hắn?

Ầm ầm!

Phương xa đã có thể nhìn thấy mây trôi tụ tán, giống như hai thanh trường kiếm chém ra thiên địa, lưu lại một đạo bạch ngấn!

Phương Hành biết, đó là có đại nhân vật gấp rút chạy đến, chấn động hư không.

Đối phương gần một chút, Tù Tâm Nhai sẽ nguy hiểm hơn một chút, nhưng mình cũng chưa chắc có thể an toàn, trong lòng của hắn nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh đáy lòng liền sáng lên, có cách đối phó, nhìn Tứ hoàng tử Thương Lan Hải kêu lên:

- Em vợ, đại rắn mối bọ cạp, đạo sĩ thúi, các ngươi vốn cho ta mượn binh nha, bây giờ muốn nuốt lời sao? Hiện tại thủ lĩnh của chúng ta sắp tới, còn không tiến công thì chờ đến khi nào?

- Tiến công?

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Áo Cổ Tiểu Thần Vương cùng Hung Đạo bị hắn gọi đều sững sờ, nghĩ thầm hai đại Thần Vương đã chạy đến, hiện tại tiến công làm cái gì, trong lúc nhất thời không để ý tới hắn.

Phương Hành nhìn về phía Tù Tâm Nhai, cực kỳ hưng phấn, trực tiếp nhảy dựng lên:

- Nếu không tiến công, khế ước hết hiệu lực!

Dứt lời, tự mình thúc giục cốt lâu, hào hứng phát động xung phong về phía Tù Tâm Nhai.

- Khế ước hết hiệu lực?

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải và Hung Đạo run lên, bọn họ đều muốn cầu cạnh Phương Hành, không nguyện ý bị hắn xé rách da mặt, liếc nhau, gần như đồng thời hạ quyết định, đều lệnh thủ hạ theo hắn tiến về phía trước, dù sao trước đó đã tử thương không ít, cũng không thiếu mấy cái này, hơn nữa dựa theo cục diện bây giờ, hai đại Thần Vương đuổi tới, Tù Tâm Nhai Chủ nhất định gặp xui xẻo, cấm khu này đã sắp phá diệt, thế cục đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần...

- Rống...

Nhìn thấy Phương Hành vọt lên, trong Tù Tâm Nhai không hề có động tĩnh gì, hình như Tù Tâm Nhai Chủ đã không có tinh lực để ý đến hắn, ngược lại mấy Hải Linh kia cuồng nộ quơ xúc tu đánh tới, đánh ra từng tầng từng tầng sóng dữ, thanh thế đáng sợ.

- Mấy con bạch tuột này còn dám đùa nghịch uy phong? Hôm nay tiểu gia liền chặt các ngươi nướng ăn...

Phương Hành rống giận, trực tiếp khống chế cốt lâu đụng tới, một tiếng ầm vang, cốt lâu thiêu đốt lên lục diễm tựa như sao băng đâm vào một con Hải Linh, không biết đánh tan bao nhiêu xúc tu, ngay cả thân thể cũng bị đâm ra một cái động lớn, dù sao tuy thực lực của nó đáng sợ, nhưng ở trước mặt Phương Hành lại không đáng là gì, đối với chúng nó, Phương Hành căn bản không dùng thuật pháp gì, trực tiếp đánh tới là được!

- Giết...

Hải Yêu của Thương Lan Hải và tiên binh của Tiểu Tiên Giới theo sát Phương Hành thấy thế đại hỉ, cuối cùng không cần mình lấy mạng lấp, từng cái tinh thần phấn chấn, theo sau lưng Phương Hành vọt lên, nhìn trận thế, so với lúc mới đầu còn hung mãnh hơn mấy phần...

Giết hết ba con Hải Linh, trong Tù Tâm Nhai đều yên tĩnh, Tù Tâm Nhai Chủ không có tiếp tục bắn tên đối phó mình, Phương Hành cũng cảm thấy đại định, hai mắt tỏa sáng, vẫy tay, khống chế cốt lâu, nhìn giống như một hỏa cầu thật lớn, trong đêm tối cực kỳ bắt mắt, thanh âm từ bên trong truyền ra:

- Chúng tiểu nhân, theo đại gia xông lên...

Ầm ầm...

Phía dưới, vô số lính tôm tướng cua, trực tiếp bao trùm mặt biển.

Ở giữa chính là tiên binh của Tiểu Tiên Giới, khí tức tinh nhuệ xung thiên.

Mà phía trên là bảy mươi, tám mươi con Hồng Hoang di chủng, thân thể khổng lồ che đậy tinh không, khí thế kia để cho người ta kiềm chế.

Phương Hành thì xông lên phía trước nhất, dẫn theo chi đại quân này, uy phong lẫm lẫm vọt về phía Tù Tâm Nhai...

Cái khí thế kia, tựa như một đám thổ phỉ hung ác công thành đoạt trại!

- Rõ ràng đã đại họa lâm đầu, hắn còn đùa nghịch lên uy phong...

Đám người Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, Hung Đạo, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Áo Cổ Tiểu Thần Vương không có động, cho đến lúc này, bọn họ vẫn không muốn mạo muội xuất kích, dùng thân đi thử thần tiễn của Tù Tâm Nhai Chủ, nhưng lẳng lặng đứng ở giữa không trung, cau mày nhìn Phương Hành suất lĩnh đại quân phóng tới Tù Tâm Nhai, bộ dáng cao hứng bừng bừng, để Hung Đạo nhịn không được mở miệng mắng.

- Ta lại bỗng nhiên nghĩ đến, bất luận nói thế nào, nhiệm vụ tiến đánh cấm khu của hắn, cũng coi như hoàn thành a?

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải đột nhiên nhớ tới một sự kiện, biểu lộ có chút cổ quái nói.

Đám người chung quanh đều trầm mặc, nghĩ thầm vô luận như thế nào, nếu ma đầu kia dẫn đầu mang binh vọt vào Tù Tâm Nhai, vậy thật xem như hắn xông phá cấm khu, dù sao trong ý chỉ của Thần Chủ, chỉ nói để bọn hắn công phá cấm khu mà thôi, lại chưa nói qua nhất định phải giết sạch người trong cấm khu, sau đó Tù Tâm Nhai Chủ chết ở trong tay hắn hay chết ở trong tay hai vị Thần Vương giận dữ, căn bản không quan hệ đại cục, công lao này vẫn là của hắn!

- Vậy bây giờ hi vọng duy nhất, là hắn không nên bị Thần Vương thịnh nộ chụp chết...

Trầm mặc nửa ngày, Hung Đạo trầm lắng thở dài, có chút lo lắng nói.

Giữa không trung, mây đen dày đặc, sát khí như núi, hai đại Thần Vương đã một trước một sau chạy tới...





Bạn cần đăng nhập để bình luận