Lược Thiên Ký

Chương 1515: Nhớ ăn không nhớ đánh


Rất nhanh Tiên binh canh gác đã dẫn một vị cô gái đầu đội mũ rộng vành, buông thõng một tầng lưới đen thật dày tới, lặng lẽ hạ xuống ở trên ngôi sao này, sau đó vòng qua sa trường, bước chân nhẹ nhàng tiến nhập bên trong tòa Khô Lâu Đầu Cốt tọa lạc ở trên tinh cầu to lớn, cái xương đầu này mở miệng lớn, bên ngoài nhìn vào vô cùng dữ tợn, nhưng khi tiến vào bên trong, lại phát hiện ra đây là một thần điện có không gian khoáng đạt, không quá hoa lệ nhưng thoải mái dễ chịu, bên trong cũng không bài trí quá nhiều, có điều tùy tiện cầm lấy một vật lên xem cũng không tầm thường, thậm trí giá trị của nó cao đến dọa người, thần điện to như vậy quả thật không tầm thường, không được hoàn mỹ nhưng mặt đất lại đầy vò rượu không!

Ở giữa thần điện có một cái ghế làm bằng gỗ Tử Đàn Hương, phía trên phủ lên một tầng da hổ dày dày, nói thực ra, người ngồi ghế dựa kiểu không thể hiện được chút tiên khí, nhìn lại còn thấy mười phần tục ý, giống như là đại vương trong sơn trại vậy...

Trên ghế bành có một nam tử tuấn mỹ ngồi vật vờ, trong ngực ôm một bình rượu cự đại, mặt đầy tà khí nhìn cô gái mang mũ rộng vành, sau nửa ngày đánh giá, mới cười "Xùy" một tiếng, khoát tay áo, ra lệnh cho Tiên binh canh gác thối lui, cuối cùng mới uể oải đứng lên, trong tay vẫn cầm theo bình rượu, cười nói:

- Không nghĩ tới ngươi thực có can đảm đến đây...

- Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?

Đột nhiên cô gái kia gỡ bỏ mũ rộng vành trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, dường như lúc này cả đại thần điện cũng sáng lên mấy phần. ? ?

Cô gái kia có khuôn mặt rất xinh, thân hình manh mai, vóc dáng có vẻ hơi nở nang, nhưng không mất đi vẻ yểu điệu, bàn về tư thái, nàng có thể thỏa mãn phần lớn người huyễn tưởng trong thế gian, nhưng hết lần này tới lần khác khí chất của nàng lại cực kỳ thanh lãnh, đủ loại đặc điểm nhìn như mâu thuẫn nhưng lại dung hợp hoàn mỹ ở trên người nàng, khiến cho khí chất của cô gái này giống như một thanh khoái đao, vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng nói một câu là có thể tuỳ tiện phá vỡ tâm thần của đại đa số đàn ông, một đao bổ ra tạo thành vết thương kinh diễm, bỏ đi mọi chuyện, chỉ nguyện ý làm nô ở dưới váy nàng!

Người này chính là Thanh La Tiên tử!

Cũng chỉ có Thanh La, mới có được khí chất giàu có tính chiếm hữu cùng thanh lãnh như vậy!

- Trước kia không chú ý, nên không biết nàng rất thú vị...

Phương Hành giống như cười mà không phải cười đánh giá nàng vài lần, sau đó trong lòng xác định một chuyện:

- Ta có một cô vợ trẻ xinh đẹp như nàng!

- Làm sao ngươi xác định ta sẽ bỏ qua ngươi như vậy?

Phương Hành cười tủm tỉm hỏi một câu, rồi lại uể oải nằm trên ghế bành.

"Kẹt kẹt" một tiếng, Thanh La Tiên tử còn chưa trả lời, cửa thần điện đã mở ra, Si nhi nâng một cái khay, lặng lẽ bưng hai chén trà đi lên, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thanh La Tiên tử, không dám nhìn thẳng vào con mắt của nàng, ra hiệu cho nàng tự mình...

- Si nhi, ngươi...

Thanh La Tiên tử đã sớm biết được tin tức Si nhi chưa chết từ Thanh Huyền Thiên, nhưng chưa từng xác nhận, bây giờ tận mắt thấy Si nhi còn sống sờ sờ, nên cảm giác giật mình trong lòng khó mà hình dung, nhất là khi cảm giác nhạy cảm của nàng phát hiện khí tức tiên mệnh như ẩn như hiện từ trên người Si nhi, sắc mặt càng trở nên có chút tái nhợt, theo bản năng, nàng muốn mở miệng hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra!

- Thanh La tỷ tỷ, sau khi ta tỉnh lại, ký ức hơi khuyết thiếu, ta không nhớ rõ lắm sự tình Phù Đồ Thiên...

Si nhi cũng xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như không biết nên đối mặt với Thanh La Tiên tử như thế nào, chỉ nói ra một câu như tiếng muỗi vằn, rồi sau đó nhanh chân rời đi, cầm một ly trà khác đưa cho Phương Hành, cuối cùng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu, Thanh La nghe rất rõ ràng, nàng nói

- Ta đi ra ngoài tránh một chút, ngươi đừng làm khó Thanh La tỷ tỷ!

Sau đó thấy nàng quay người trở lại nhẹ nhàng vén áo thi lễ, rồi phất tay thi triển một cái tiểu thần thông, mang bình rượu đầy đất thu vào, quay người bước nhanh ra khỏi thần điện!

- Ha ha, vì cứu nha đầu này trở về, ta không thể không cho nàng một đầu tiên mệnh, có lẽ không ảnh hưởng tu vi Thanh Huyền thúc thúc đâu?

Phương Hành cố ý bưng trà lên, chầm chậm nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nói.

- ... A, không biết!

Hình như Thanh La Tiên tử có chút bối rối, qua nửa ngày sau mới hồi phục thần trí, thản nhiên nói:

- Trong huyết mạch có nhiều tiên mệnh hơn, xác thực sẽ ảnh hưởng đến Thiên Nhân Cảm Ứng, ở trình độ nào đó mà nói, nó cũng ảnh hưởng tới tu vi, nhưng đối với phụ thân ta mà nói, còn không đến mức rõ ràng như vậy, tu vi càng cao, cảm ứng này mới càng rõ ràng, những Tiên Vương đời trước có rất ít hậu duệ, cũng sẽ không dễ dàng ban thưởng tiên mệnh, thà chọn lấy người trung thành từ bên ngoài làm việc cho mình, cũng sẽ không dễ dàng ban tiên mệnh cho tử tôn!

- À... vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi?

Phương Hành cười gật đầu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên ngưng tụ, thản nhiên nói:

- Ngươi đã làm ra chuyện gì thì tự mình rõ ràng!

Thanh La Tiên tử lại khẽ giật mình, lúc này mới ý thức được hắn đang trả lời vấn đề mình vừa hỏi, trong lòng âm thầm trách cứ, thầm nghĩ trước kia hắn có hung dữ, mình cũng không sợ hắn, còn có thể mang hắn đùa bỡn trong bàn tay, vì sao bây giờ càng cảm thấy sợ hắn rồi? Ngàn năm không thấy, tính tình của hắn càng lúc càng ký quái, khiến mình đoán không ra, thế mà một mực bị hắn dắt mũi đi...

- Bởi vì trước đó hai ngày, ngươi ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng không nói đến những lời nói thất lễ kia...

Thanh La Tiên tử thoáng bình phục lòng mình một chút, mới mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Cho nên ta biết, bây giờ ngươi không muốn dồn ta vào chỗ chết, giữa chúng ta còn có thể giảng hoà, mà cái này cũng chính là nguyên nhân ta tới gặp ngươi!

- Ồ?

Phương Hành mỉm cười, thầm nghĩ cô gái này đúng là nhân vật không dễ đối phó.

- Ta xác nhận không muốn dồn ngươi vào chỗ chết!

Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị, cũng nhẹ giọng cười một tiếng, nói:

- Tối thiểu nhất, không có ý định dùng loại phương pháp kia, ngươi có thể an tâm!

- Cái này. . . Là thật?

Thần sắc Thanh La Tiên tử ngưng lại, có vẻ hơi kích động.

- Đương nhiên là có điều kiện!

Phương Hành trực tiếp cắt đứt lời nàng, giống như cười mà không phải cười quan sát nàng, sau đó thần sắc dần dần trở nên âm lãnh, điềm nhiên nói:

- Ngươi phải biết trong một ngàn năm này ta nuốt bao nhiêu cay đắng, đã mất đi bao nhiêu thứ, nhưng ngàn năm trước là tự ta tìm đường chết, cho nên ta cũng không có ý định trách người khác, chỉ muốn nắm chặt đồ vật trong tay, không muốn để người khác cướp đi mà thôi, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đã xem thường ta, ta không có ý định trả thù ngươi, thậm chí hiện tại còn có thể đạt thành hiệp nghị với ngươi, tha cho ngươi một cái mạng...

Lúc nói đến chỗ này, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Thanh La:

- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải mang đồ vật của ta trả lại cho ta!

- Đồ vật của ngươi?

Thanh La bị hứa hẹn của hắn làm cho trái tim đập thình thịch, nhất thời có chút mê hoặc:

- Ngươi ám chỉ...

- Lúc ta mới trốn về Thanh Huyền Thiên, bản thân bị trọng thương, mệnh treo một đường, được một tiểu nha đầu mắt bị mù, dùng hai bát cháo của nàng cứu ta, ta đã hứa với nàng bất luận ta có thể đoạt lại đồ vật của ta hay không, đều sẽ cho nàng một thế vui vẻ...

Ánh mắt Phương Hành trở nên bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn về phía Thanh La Tiên tử:

- ... Nàng, có phải trong tay ngươi hay không?

- Hóa ra ngươi chỉ nha đầu kia...

Thanh La Tiên tử có chút ngoài ý muốn, mắt hoài nghi nhìn Phương Hành:

- Ta đưa nàng trả lại ngươi, ngươi liền đáp ứng ta...

- Đúng!

Phương Hành trầm giọng nói:

- Ta có thể lập xuống huyết thệ, thậm chí có thể đáp ứng ngươi, trong tương lai tha cho ngươi một mạng!

- Chuyện này. . .

Thanh La Tiên tử hơi kinh ngạc một chút, giống như bị đĩa bánh từ trên trời rơi xuống nện choáng, sau một hồi lâu trên mặt mới xuất hiện ý cười, nói:

- ... Thật không nghĩ tới, ngươi còn có một mặt có ơn tất báo, nói như vậy, một động tác trong lúc vô tình của ta ở Phù Đồ Thiên, ngược lại giúp ta rất nhiều...

Khi nàng nói chuyện ánh mắt bỗng nhiên linh hoạt lên, giống như là một con hồ ly bỗng nhiên hóa ra nguyên hình, cười tủm tỉm nhìn Phương Hành, dường như ánh mắt muốn nhìn thấu tâm hắn, tìm hiểu bí mật nào đó!

- Lúc ấy ta tiện tay mang theo tiểu nha đầu kia trở về, cũng chỉ vì ta nhìn thấy Quan Phi Hưng cảm thấy rất hứng thú với nàng, cho là trên thân nàng ta sẽ có bí mật nào đó, thế nhưng về sau ta tự tay dò xét nhục thể của nàng, lại phát hiện nàng không có huyết mạch Tiên Vương, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu nói nàng có cái gì khác biệt với người thường thì chính là trong đầu của nàng có một cái phong ấn thần bí, dùng tu vi của ta tuyệt đối không cách nào phá giải... Đế Lưu điện hạ, ngươi nói láo có thể gạt được người khác, thế nhưng không lừa được ta, báo ân cái gì chứ, đây là sự tình ngươi sẽ để ý sao? Ngươi lo lắng cho tiểu nha đầu này như thế, hẳn là trên người nàng...

Nàng nhẹ nhàng nói ra, sau đó cười đắc ý mà kiều mị, chậm rãi đi về phía Phương Hành, giống như là hồ ly:

- ... Thật sự có bí mật?

- Haiz...

Phương Hành nhìn thấy trên mặt Thanh La hơi lộ ra vẻ tham lam, lửa giận trong lòng liền bùng lên.

Nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, giống như có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

- Còn có, lần này nhóm người điện hạ đến Phù Đồ Thiên, hình như cũng có rất nhiều thu hoạch nha, ngay cả Si nhi cũng được ngươi ban cho tiên mệnh...

Thanh La Tiên tử càng nói càng động tâm, chạy tới bên người Phương Hành, quan sát sắc mặt hắn ở khoảng cách gần, khuôn mặt xinh đẹp gần như sắp đụng vào mặt Phương Hành, nhẹ nhàng mở miệng:

- Đến tột cùng ngươi đã lấy được cái gì ở Phù Đồ Thiên, không biết ngươi có thể...

- Ha ha, ngươi thật đúng là muốn ăn không muốn đánh...

Phương Hành cũng bất đắc dĩ cười, đối mặt với câu hỏi của Thanh La, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng cũng ở thời điểm khuôn mặt hồ ly của Thanh La tươi cười đắc ý, sắc mặt Phương Hành chợt lạnh xuống, sau đó hắn bỗng nhiên từ trên ghế ngồi dậy, trở tay tát vào mặt Thanh La, khiến ả đàn bà kia không kịp chuẩn bị ngã lộn ra ngoài, ầm ầm lẵn ở trên mặt thảm của thần điện, sau đó nhìn xuống nàng, lạnh lùng quát:

- Đến tột cùng có trả hay không trả?

- Có...

Qua trọn vẹn nửa ngày, tiếng cười hắc hắc của Thanh La mới vang lên, người đàn bà này bị Phương Hành tát một cái ngã xuống đất, nhưng không có giận, lúc nàng nhẹ nhàng xoay người lại, gương mặt đã có chút sưng đỏ, nhưng càng lộ ra vẻ kiều mị, quấn lấy đùi Phương Hành leo lên giống như rắn, môi đỏ ghé vào bên tai Phương Hành, thở nhẹ:

- Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện...

Một cái biến hóa như thế, khiến thân thể Phương Hành cương cứng lại, hắn liền mãnh liệt đẩy nữ nhân này ra, nghiêm túc quát:

- Này, tránh xa một chút, đứng thẳng nói chuyện cho ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận