Lược Thiên Ký

Chương 1285: Thân thích cũng cướp a!


- Bắt heo đại pháp

Vừa nghe đến cái tên này, Lộc Tẩu và Ngao Liệt thiếu chút tức hộ máu, tưởng là Phương Hành đùa mình, chẳng qua đến khi nghe được bốn chữ “Tụ Lý Kiền Khôn”, cả hai ngược lại đều hơi ngớ. Xét theo một khía cạnh nào đó, hiện tại pháp môn được Phương Hành thi triển ra khiến cho hai tay áo hệt như cá voi hút nước, rút lấy U Thổ tán dật trong tinh không bốn phía, đúng thật như là đại thần thông Tụ Lý Càn Khôn trong truyền thuyết. Môn thần thông này vốn truyền từ thượng cổ, lưu truyền đến nay, đã bị rất nhiều đạo phái và đại tu hành giả nắm giữ, chính là một trong những thần thông nổi danh nhất thế gian, thậm chí ở Thiên Nguyên, đại tu hành giả thông hiểu này môn thần thông này, nhiều không dám nói, chí ít sợ rằng không dưới con số mười...

Nhưng cùng là Tụ Lý Kiền Khôn, uy lực chênh lệch cũng quá lớn...

Nếu nói Tụ Lý Kiền Khôn của người khác chỉ là trò hề cầm nã gà vịt thú nhỏ, vậy thì Tụ Lý Càn Khôn mà hiện nay Phương Hành biểu hiện ra chính là đại thần thông có thể cầm kình tróc mãng, đấy còn là không biết hắn có đang toàn lực thi triển hay không...

Lúc này, vẫn thạch đầy trời bởi vì mất đi trói buộc, chính đang từ từ bay vút đi khắp bốn phương tám hướng tinh không, Lộc Tẩu và Ngao Liệt thân ở trong đó, hệt như người bình thường đứng bên dòng sông chảy xiết, đê sông đã vỡ tan tành, hai người chỉ biết trơ mắt nhìn hồng thủy tứ ngược mà không thể làm gì. Còn Phương Hành thì lại chân đạp thân pháp tiêu dao, tung hoành ngang dọc trong tinh không, hai tay áo phồng căng, lướt tới khắp nơi, toàn bộ vẫn thạch đều bị lực hút cường đại dẫn vào trong tay áo hắn, dễ như trở bàn tay!

- Một đời này của lão phu gặp qua chí ít mười lần môn thần thông này, nhưng duy có hắn mới tính là Tụ Lý Kiền Khôn chân chính...

Giờ đây Lộc Tẩu đã có phần hoa mắt rối loạn, nhịn không được thấp giọng tán thán:

- Khí nuốt vạn dặm như cự thú, hai tay áo nắm lấy Càn Khôn... Cũng duy có đạo thần thông này của hắn mới phù hợp với miêu tả của thánh hiền về đạo thần thông này ở thời Thái Cổ, thực sự huyền ảo khó lường...

- Mặc kệ, không bằng trước thu lại U Thổ cái đã!

Ngao Liệt cũng gầm nhẹ một tiếng, phi thân xông ra ngoài, quát:

- Chúng ta đi giúp hắn!

Lộc Tẩu hiểu ý Ngao Liệt, cùng theo phi thân xông ra, hai người một trái một phải đồng thời lao theo hai hướng, lấy thần thông dồn vẫn thạch tán dật bốn phía về lại chính giữa, hết khả năng ngăn trở xu thế tản mát của chúng, đẩy đến quanh người Phương Hành. Mà lúc này, đạo Tụ Lý Càn Khôn kia của Phương Hành tựa hồ cũng càng lúc càng quen thuộc, không chỉ hiện vẻ thuận sướng khi thu đi vẫn thạch, thậm chí phạm vi bao phủ của tay áo cũng càng lúc càng lớn, sớm nhất chỉ có thể bao phủ mấy trượng, nhưng lại đang dần dần biến lớn!

Mười trượng...

Trăm trượng...

Ngàn trượng...

Vạn trượng...

Dần dần, trong hai tay áo hắn, pháp lực vận chuyển càng lúc càng thuần thục, không gian được dẫn lực bao bọc cũng càng lúc càng rộng, trong tay áo như thể tồn tại hai hố đen, đúng thật có cảm giác “khí nuốt vạn dặm” như lời Lộc Tẩu. Sau đó Lộc Tẩu và Ngao Liệt đồng thời phối hợp, dồn vẫn thạch trong phạm vi năng lực bọn họ có thể đạt đến về phía Phương Hành để tiện cho hắn thu gom, vẫn thạch cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong tay áo, lại thông qua chính bản thân hắn làm cầu, chảy vào thức giới...

Lúc này, trong thức giới vốn chỉ có mặt đất không có bầu trời, không trung chỉ có một vầng mặt trời chói chang, nhưng giờ đây, tùy theo vẫn thạch cuồn cuộn không ngừng bay vào thức hải, không trung bắt đầu xuất hiện từng điểm ánh sao, chi chi chít chít, trôi nổi trên chín tầng trời, vô tận huyến lệ, côi mỹ dị thường, từ trái sang phải, trải kín chỉnh phiến thiên không, giống như tấm thảm xanh xuyết đầy bảo thạch, không bờ không bến...

- Ha ha, ghê thật...

Dưới tinh không, trong quái tháp chín tầng, có tồn tại nào đó khẽ cảm khái, tựa hồ khá kích động.

- Chuyện tới nước này, bản tọa cũng không biết nên khen đứa nhãi này phúc phận lớn hay là bản lĩnh cường...

- Bất kể thế nào, có thể dời tận đạo tạng Long Tộc cổ giới về đây thì đã có thể nói đứa nhãi này phúc duyên cực thịnh, chỉ là lão phu có chút nghĩ không rõ ràng, đây rõ ràng là U Thổ đạo hạng hẳn nên tồn tại ở trong Thái Long long giới mới đúng, làm sao sẽ xuất hiện trong phiến tinh không này, ngược lại tiện nghi đứa nhãi kia, một lần chiếm hết tiện nghi mấy chục vạn năm của Long Tộc...

- Long Tộc cổ giới đã từng bị tiên nhân Vương công phá, chắc là liên quan đến lần hạo kiếp nọ!

- Nói như thế, đoạn tiên lộ sau, có lẽ sẽ càng náo nhiệt...

- ...

- …

Không nói tới cảm khái vô tận trong quái tháp chín tầng, lúc này ở ngoại giới, Phương Hành và Ngao Liệt, Lộc Tẩu đã bận rộn bảy ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng tay, rốt cuộc Tinh Hải quá rộng lớn, những vẫn thạch kia sau đi mất đi trói buộc vốn có liền tán rải đi khắp bốn phương tám hướng, căn bản khó mà rượt đuổi, ba người bọn họ liên thủ, lại có Tụ Lý Kiền Khôn của Phương Hành làm chỗ dựa, bận rộn ba ngày mới khó khăn tìm về trên dưới ba thành vẫn thạch phi tán, số còn lại thì đã càng độn càng xa, tiến vào tinh không mênh mang, thu về không dễ!

Đến đây, một mảnh Tinh Hải vốn bày đầy chi chi chít chít vẫn thạch, nay lại thành một mảnh chân không, ước chừng trên bốn thành U Thổ bị một mình Phương Hành luyện hóa, có ba thành bị Phương Hành thu vào trong thức giới, ba thành sau cùng trốn vào tinh không, vũ trụ mênh mang, không biết cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ai, tiện nghi ai...

- Ngươi phải nhớ, U Thổ thu được này đều là của Long Tộc chúng ta...

Ngao Liệt tìm về một khối vẫn thạch sau cùng, tức giận quay trở lại, nhìn Phương Hành, thần sắc nghiêm túc nói.

- Dựa vào cái gì?

Phương Hành vô thức đáp một câu.

Ngao Liệt tức thiếu chút hộc máu:

- Chính ngươi đã luyện hóa một nửa U Thổ, lưu cho Long Tộc chúng ta chút căn cơ không được ư?

Câu hỏi này đúng thật khiến Phương Hành có chút cứng họng, giờ nghĩ lại, người ta chỉ có chút đồ như vậy, bản thân đều không bỏ được ăn vài miếng, đều làm thành bảo bối chuẩn bị lưu cho con cháu, mình cường hành đến nhà người ta làm khách, một hơi ăn hết một nửa không nói, còn ném mất không ít, thật khó khăn lại đuổi trở về một bộ phận, nếu tiếp tục để mình toàn bộ đóng gói mang đi, vậy đúng là có phần thái quá...

Suy nghĩ một phen, sau cùng hắn thở dài một hơi, mở miệng nói:

- Thật là khiến ta khó xử, thế cứ theo nguyên tắc mà làm đi!

Ngao Liệt ngẩn ngơ:

- Nguyên tắc gì?

Phương Hành một mặt nghiêm túc, thậm chí có chút phong phạm tông sư, nói:

- Nếu là đồ người khác rơi vào trong tay bản đạo chủ, tuyệt đối một điểm đều không lưu, toàn bộ đoạt hết, nhưng nếu là bằng hữu, vậy ta sẽ cho hắn mặt mũi, chỉ cướp một nửa...

- Cướp một nửa cũng không được...

Ngao Liệt ngẩn ngơ, lập tức liền phản ứng:

- Chúng ta là thân thích!

Hắn vốn nghĩ đủ mọi cách không để Phương Hành làm anh rể, giờ đây vì đại kế Long Tộc đành phải ủy khuất cầu toàn.

- Chỗ khiến ta đau đầu chính là điểm này...

Phương Hành gãi gãi đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Vậy trả lại ngươi gần một nửa...

Lộc Tẩu ở bên cạnh nghe được liền “xuy” một tiếng, bật cười nói:

- Thân thích mà cũng cướp?

Phương Hành hướng sang hắn lườm một cái:

- Đừng nói thân thích, của vợ mình ta còn đoạt nữa là, năm đó Thiên Lưu hải đều bị ta dời sạch...

Nói xong lập tức hóa thân thành một đạo lưu quang, như sao băng phi độn mà đi.

Bỏ lại Ngao Liệt gấp đến tai mắt đỏ bừng, gào thét đuổi theo:

- Ngươi quay về cho ta... Ngươi còn đoạt lấy của tỷ tỷ ta?

...

...

Khả năng Ngao Liệt đòi về được U Thổ không lớn, chẳng qua đạo cửa ải đầu tiên trên Long Tộc tiên lộ rốt cuộc cũng tính là đi qua, hiện nay bọn họ đã dây dưa thời gian không ngắn. Tiến vào hơn một tháng, nói thật trong lòng cũng đều có chút không yên tâm, gấp gáp muốn đuổi theo đám người Long mẫu và Cửu Đầu Trùng. Nhưng mà càng đi về phía trước bọn họ mới càng phát hiện, đối với tiên đồ mênh mang mà nói, thời gian một tháng thật sự không tính là gì, chỉ như giọt nước trong biển cả mà thôi!

Men theo tiên lộ tiếp tục đi tới, đến ngày thứ ba, bọn họ phát hiện một bộ xác khô trong tinh không, thân hình nhỏ gầy, tóc rối thành đoàn, trên người không còn nửa điểm khí huyết, chỉ còn mỗi xác không, không phải người khác, chính là lão ẩu tóc rối trước đây bị Long mẫu mang đi, xem bộ dạng nàng bây giờ, có vẻ đã bị Long mẫu rút đi thần hồn luyện thành Âm Dương đan, xác thịt thì tiện tay bỏ lại nơi này...

- Ai, tiên lộ mênh mang, bao nhiêu người hỏi? Xương khô mãn tinh không, hồn ai ca hàng đêm...

Nhìn hài cốt lão ẩu tóc rối, Lộc Tẩu có vẻ khá cảm thương, tự tay thu lên thân xác nàng, táng trên một Thổ địa tinh gần đó, Phương Hành và Ngao Liệt dung nhẫn hắn lãng phí thời gian, trong lòng cũng hiểu, nếu đương thời Phương Hành không ngăn trở Long mẫu, chắc rằng người chết ở chỗ này phải là Lộc Tẩu, hắn cũng sẽ bị người ném lại trong tinh không, đến cả chỗ để chôn đều không có. Một đời cầu tiên, lại rơi đến kết cục như thế, đừng nói Tiên giới đi không được, ngay cả muốn táng về Thiên Nguyên cũng không thể, thê lương làm sao!

Mà từ mấy lời tựa thơ không phải thơ Lộc Tẩu thuận miệng nói ra kia, tựa hồ cũng nhìn ra biến hóa trong lòng hắn.

Không biết trong lòng vị lão đầu cũng một đời cầu tiên này, khát vọng thành tiên có giảm yếu đi phần nào không...

- Tiên lộ từ từ, chúng ta vẫn như trước thôi. Bế quan khô tọa, luân lưu đương trực!

Lại lần nữa lên đường, lúc này đặt ở trước mặt là một mảnh tinh không mênh mang, Lộc Tẩu liền đề nghị, so với tiêu hao tinh lực trên đường sá mênh mang vô biên này, không bằng bình thường luân lưu bế quan đả tọa, chỉ lưu một người đương trực điều khiển phương hướng, như thế, một là có thể tiết kiệm nguồn lực, hai là đỡ phải một ngày tiếp một ngày chịu khổ, dù là người tu hành cũng khó chịu được cảm giác cô quạnh kia...

- Vậy thì không cần, thực ra trong tinh không, chuyện có thể làm có rất nhiều...

Phương Hành lại đề ra ý kiến bất đồng, chủ yếu là, hắn lấy ra thứ quý báu nhất.

Tinh Đồ đồ giám được từ Thần Chủ!

- Trong tinh không này nhìn như hoang vu vô bờ, cô quạnh vô biên, nhưng trên thực tế lại toàn là bảo bối...

Lật xem bản đồ giám trước kia một mực không bỏ được lấy ra, Phương Hành cười nói:

- Cũng không giấu các ngươi, khi trước ta căn bản không biết trong tinh không còn có nhiều thứ tốt như vậy, bằng không sớm đã lấy ra…

Bạn cần đăng nhập để bình luận