Lược Thiên Ký

Chương 1089: Tiên điện có linh


- Vì tính toán suy nghĩ tới an toàn, trong khoảng thời gian này Thông Thiên thần tướng vẫn nên đừng đơn độc đi ra ngoài.

Một buổi tiệc rượu bởi vì một cuộc ám sát mà vội vã kết thúc. Mặc dù Phương Hành không bị thương nhưng hứng thú cũng đã vô cùng thấp. Chư thiên kiêu Thần tộc khác cũng ánh mắt không nóng không lạnh, dáng vẻ hơi có phần vui vẻ khi người khác gặp họa. Người xuất thủ chính là một tồn tại thần bí bên trong Ma Uyên, đồn rằng đã từng là hạng người quỷ tà, đã từng ở Bạch Cốt sơn của Ma Uyên. Đây chính là cấm địa một phương, không biết bao nhiêu người tu hành ngộ nhập vào địa bàn đó còn sống rời đi. Từ những truyền thuyết quỷ dị đó thì tồn tại ở Bạch Cốt sơn tuyệt đối không phải hạng người chính nghĩa, nhưng ngay cả y cũng muốn đánh chết Phương Hành là có thể nhìn thấy sự nguy hiểm của Phương Hành rồi.

- Sợ rằng ngày đi tới Thần Tiêu cung sẽ không được bình thường.

Tâm tư của chư tu trong Hồng Hoang Cốt điện đều có tính toán, âm thầm suy nghĩ.

Lúc thần sử tới đã đề cập, mười ngày sau chư vương Thần tộc sẽ tới Bắc Vực Thần Châu, tới Thành Tiêu đại điện yết kiến Thần Chủ. Đến lúc đó cũng yêu cầu Phương Hành đi theo tới, dọc theo con đường này chỉ sợ sẽ không an bình. Phương Hành đang ở Hồng Hoang Cốt điên, có cường giả đỉnh cao hiện nay trên thế gian là Hồng Hoang Lão Long Vương trấn thủ mà đã có người muốn giết hắn. Đợi khi hắn ra khỏi Hồng Hoang Cốt điện đi tới Bắc Vực Thần Châu, dọc theo con đường đó không che không yểm càng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu hung hiểm không biết trước.

- Chuyến yết kiến này ngươi không đi được không?

Dao Trì tiểu công chúa Mạc Tiêu Thanh sau khi Phương Hành được xá tội cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện. Trong mấy ngày này vẫn đi cùng Phương Hành, lúc nghe Phương Hành lúc đang ở trong tiệc rượu liền suýt nữa bị một tồn tại hung hiểm ám sát thì có vẻ vô cùng lo lắng.

- Một lần yết kiến này mười phần thì có tám, chín phần chính là vì đại sự tìm kiếm Phong Thần bảng, ta không đi không được!

Cảm xúc của Phương hành cũng có chút mất mát, nghe xong Mạc Tiêu Thanh nói thì gượng cười đáp một câu.

- Ta đây sẽ đi cùng ngươi, dọc con đường này ta sẽ bảo vệ ngươi!

Dao Trì tiểu công chúa nói rất nghiêm túc, nhưng lại làm Phương Hành phì cười.

- Ngươi cười cái gì? Ta nghiêm túc đó!

Dao Trì tiểu công chúa trừng hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Ngươi chết ta cũng không sống được, ta sẽ lấy mạng của ta bảo vệ ngươi!

- Được, được, được, đại sự an toàn của ta đều giao vào tay ngươi đó!

Phương Hành cũng nghiêm túc suy nghĩ một lượt, sau đó đồng ý.

Tổng cộng còn có thời gian mười ngày, mười ngày sau phải bước lên con đường yết kiến hung hiểm rồi. Thời gian mười ngày cuối cùng này hắn liền núp ở Hồng Hoang Cốt điện, chính xác không tùy tiện đi ra ngoài đi lại, cũng tiện thể lợi dụng thời gian này củng cố tu vi của mình, cũng sống một thời gian an nhàn bên Dao Trì tiểu công chúa cùng khuê nữ nhà mình. Trong lúc không có việc gì, hoặc dạy dỗ khuê nữ, hoặc là vui đùa với Dao Trì tiểu công chúa hoàn toàn không hiểu phong tình, ngược lại cũng khá thích ý. Thành tựu lớn nhất lại rốt cục là đặt tên cho khuê nữ nhà mình.

- Nữ hài tử đương nhiên phải đẹp, về sau ngươi cứ gọi là Phương Tiểu Mỹ đi!

Chỉ dùng không đến thời gian uống cạn nửa chén trà, Phương Hành liền nghĩ xong tên cho vật nhỏ.

Trước đây vật nhỏ vẫn theo Long Nữ, chỉ có điều tính tình Long Nữ trung hậu, vẫn luôn chờ đợi Phương Hành là người làm cha đặt tên. Hôm nay rốt cục cũng xác định được, cũng không biết sau khi Long Nữ biết được có hối hận quyết định của mình trước đây hay không.

Nhưng Phương Tiểu Mỹ lại vui vẻ đồng ý, có tên rốt cục không phải bị người ta gọi “vật nhỏ, vật nhỏ” nữa!

Đằng xà hiển nhiên là vô cùng không hài lòng với cái tên này, kêu la phản kháng nửa ngày rồi bị Phương hành đạp một cước vào trong hồ.

Tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải đã trở về Thương Lan Hải phục mệnh rồi, trước khi đi từng nói chuyện với Phương Hành một lần, thần bí mời Phương Hành sau khi yết kiến Thần Chủ ở Bắc Vực Thần Châu thì hy vọng hắn có thể tới Thương Lan Hải một lần. Phương Hành quan tân nhất đương nhiên chính là sự an nguy của trưởng công chúa Ngao Trinh. Gã nhiều lần cam đoan, nói bây giờ Ngao Trinh vô cùng an toàn, mà lời nói lý giải từ một góc độ khác thì chính là nàng hiện tại đã bị Thương Lan Hải giam giữ, Phương Hành không nhiều lời, đồng ý sẽ tới Thương Lan Hải một lần.

Truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên Giới cũng đã rời đi, y ở lại Hồng Hoang Cốt điện ba ngày, hy vọng có thể được Phương Hành hứa hẹn, cuối cùng ngay cả một lần được Phương Hành nghiêm túc đối đãi cũng không được, chỉ có thể cực kỳ thất vọng rời khỏi đó, trở về tìm trưởng bối thương nghị!

Nhưng truyền nhân của Minh tộc cùng thần tử của Dạ tộc lại ở lại, đợi mười ngày sau sẽ lên đường cùng Phương Hành.

- Tất cả mọi thứ ở đây chưa từng có thứ mà ngươi cần sao?

Tới ngày thứ sau, Phương Hành âm thầm sai Dao Trì tiểu công chúa chạy tới Bách Đoạn sơn một lần, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng. Chỉ có điều kết quả cũng không thuận lợi, bây giờ Bách Đoạn sơn đã bị một đạo thống của Thần tộc chiếm cứ, bao bọc xung quanh, mặc dù có pháp tắc của Huyền Vực bảo hộ bọn họ không vào được, nhưng cũng sẽ không khiến tu sĩ nhân tộc bình thường vào được. Chỉ có điều Dao Trì tiểu công chúa đi theo Phương Hành nên cũng có thân phận Thần tộc, lại có thể vào bên trong tìm tòi. Nàng cùng Phương Hành thi triển bí pháp nào đó, phạm vi nhìn tương thông với nhau, nhìn thấy gì thì Phương Hành cũng sẽ nhìn được. Đi một lượt trong Bách Đoạn sơn hy vọng có thể tìm được một vài thứ hữu dụng với Phương Hành.

Lại nói cũng là do vận may, bây giờ Bách Đoạn sơn có Phật đại trận cùng Phong Thiện đại đỉnh thủ hộ, tu sĩ bình thường rất khó tiến vào được. Cố tình, hiện nay Phương Hành đã có tu vi độ kiếp, bị pháp tắc của Huyền Vực bài xích nên không đi vào được, nhưng Dao Trì tiểu công chúa bởi vì tu hành cũng không quá nỗ lực nên vẫn còn ở cnarh giới Kim Đan, Phương Hành mới mở cho nàng một cánh cửa, lại có Bạch Ngọc lệnh của Thánh Nhân thủ hộ, có thể đi vào đó.

Bách Đoạn sơn chính là trung tâm của Huyền Vực, thật có thể nói là khắp nơi đều là trân bảo, vô số cơ duyên, nhưng sau khi nhìn một lượt thì Phương Hành lại thất vọng. Bây giờ tầm mắt của hắn đã khác biệt lớn, rất nhanh đã phát hiện ra trong Huyền Vực tài nguyên thoạt nhìn có không ít nhưng cũng không có vật gì mình dùng đến được. Dùng những tài nguyên kia sợ là có thể tạo ra được một đại quân người tu hành, nhưng đối với tu vi của hắn có ích lợi không lớn.

- Trời giáng Huyền Quan, một Quan một điện, thứ hữu dụng với ngươi hẳn là ở bên trong tiên điện!

Hồng Hoang Lão Long Vương khám phá ra tâm tư của Phương Hành, lấy thần niệm truyền âm, nói cho Phương Hành một chuyện cũ.

- Một Quan một điện?

Phương Hành lần đầu tiên nghe tới chuyện này, hơi ngẩn ra.

Hồng Hoang Lão Long Vương nói:

- Từ bảy trăm năm trước khi bộ Huyền Quan đầu tiên giáng xuống Thiên Nguyên cũng đã có nhân vật lão bối phát hiện ra vấn đề này, tạo hóa chân chính của Huyền Quan không ở dị bảo cùng đan dược ở trong Huyền Vực mà là ở một tòa tiên điện, đó mới là vật đại khí vận hội tụ. Bảy trăm năm trước, bộ Huyền Quan đầu tiên giáng xuống, khi Huyền Vực sinh thành đồng thời cũng có một tòa tiên điện bỏ chạy. Ngay lúc đó cao thủ hàng đầu của thế gian bao gồm Long Vương Thương Lan hải, Đại Tư Đồ Phù Dao cung, đám thủ tọa của Linh Sợ tự đều thi triển đại thần thông để truy tung, kết quả lại không có một phản hồi nào, khiếp sợ thế gian. Chuyện như vậy ảnh hưởng quá lớn, đã trở thành cấm kỵ của giới tu hành, bình thường không có ai đề cập tới.

Phương Hành nghe xong thì trong lòng chấn động, đã biết ý chỉ của Hồng Hoang Lão Vương.

Nam Chiêm Bột Hải quốc, tiên điện của Thanh Khâu phần hắn đã từng xông vào, chính ở chỗ đó thấy được rất nhiều quỵ thi!

Lẽ nào nơi đó chính là tiên điện bỏ chạy vào bảy trăm năm trước khi Huyền Quan đầu tiên giáng tới?

- Sau này, Huyền Quan giáng Nam Chiêm, bọn tiểu bối đều xông vào trong đó tranh đoạt cơ duyên, nhưng chúng ta lại đang quan sát hướng đi của tiên điện của nó, quả thực không ngoài dự liệu, có một tòa tiên điện đi về nơi khác, chỉ là lần này không có ai dám đuổi theo nữa.

Hồng Hoang Lão Long Vương nói tiếp:

- Từ đó về sau, ngay cả hai bộ Huyền Quan giáng xuống Tịnh Thổ, chư Thánh Thần Châu liên thủ, lại kéo thêm năm bộ Huyền Quan giáng từ trên trời xuống, đều đã giáng xuống thế gian, chỉ là lúc tiên điện bỏ chạy ảnh hưởng tới tạo hóa, thay đổi thiên địa vô hình vô ảnh, chỉ bằng vào thần niệm truy đuổi căn bản không theo kịp tốc độ của nó, mà nếu bản thân chạy đi thì bao nhiêu hung hiểm trong đó cũng không biết có trở về được hay không. Cho nên cho dù lấy tu vi của bọn ta cũng không có cách nào tra xét rõ hướng đi của những tiên điện đó, những tiên điện đó mới thật sự là chỗ tạo hóa Huyền Quan, đại biểu cho một loại truyền thừa, một loại đại đạo, chín tòa tiên điện chính là cho chín vị truyền nhân.

- Tiên điện có linh, cũng không phải tạo hóa bình thường có thể cho người ta tranh đoạt được, ngay cả Lão Long Quân Thương Lan Hải năm đó, thủ tọa của Linh Sơn tự, Đại Tư Đồ của Phù Dao cung đều bởi vì mạnh mẽ truy đuổi Tiên điện mà rơi vào một kết cục có đi mà không có về, càng không nói đến những người khác? Nhưng tương ứng, người không có duyên mạnh mẽ đuổi theo tiên điện sẽ có đại hung hiểm, người hữu duyên sợ ràng không đuổi theo tiên điện cũng sớm muộn gì cũng sẽ có vận may lớn rơi vào đầu, ta lại cảm thấy ngươi không cần cố tình đi tìm, bằng vào tư chất của ngươi hẳn là tất trong chốn u minh đã định trước truyền nhân tiên điện rồi, ngươi không đi tìm, Tiên điện sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới ngươi, chuyện ngươi phải làm chỉ là kiên định đại đạo của mình mà thôi.

Hồng Hoang Lão Long Vương nói giúp Phương Hành giải tỏa một sự mê man lớn trong trái tim, thật lâu không nói gì.

- Trời giáng cửu Quan, không chỉ là đơn giản như phong thiên.

- Thần tộc tới đây cũng chỉ là mây khói chướng mắt trong chốc lát mà thôi.

- Ngay cả chín vị truyền nhân của Tiên điện nhân đều chưa từng xuất thế, Thần tộc làm sao dám nói Thiên Nguyên thực sự thất bại chứ?

Hồng Hoang Lão Long Vương cười khổ nhiều lần, giọng nói già nua:

- Chúng tiên nhân tộc thời thượng cổ có mánh khóe thông thiên làm sao có thể coi như không quan trọng?

- Cho nên, tiểu bối à, không cần tới Bách Đoạn sơn dò xét nữa, nơi đó vẫn có vô số tài nguyên, nhưng chân chính có thể giúp được ngươi đã không có nữa, đến cảnh giới như ngươi rồi, muốn tiến thêm một bước cao hơn thì phải tìm được tiên điện, nhận được truyền thừa chân chính của tiên điện, chẳng bằng đặt tâm tư vào Phong Thần bảng, lão phu có phỏng đoán, chín tòa tiên điện hẳn là có quan hệ với Phong Thần bảng.

- Phong Thần bảng Tiên điện?

Phương Hành thấp giọng lẩm bẩm, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, trong chốc lát trầm mặc.

- Cha, con mang rượu của cha tới rồi!

Phương Tiểu Mỹ nho nhỏ khiêng một cái bình rượu còn lớn gấp hai nàng lung la lung lay đi tới mới làm Phương Hành tỉnh lại.

Tự tay nhận lấy cái bình lớn mà tiểu nha đầu khiêng trên vai, cũng không để ý tới tiểu nha đầu kia đặt mông ngồi dưới đất ồ ồ thở dốc, Phương Hành tự rót tự uống, uống rượu như uống nước trắng lại bị Lão Long Vương nói cho hắn sáng mắt ra. Năm đó chuyện cũ ở Thanh Khâu phần hiện ra từng chút một, càng nghĩ càng rõ ràng, trái tim cũng nổi lên cảm xúc, ánh mắt bắt đầu lạnh lùng.

Truyền nhân của chín tòa tiên điện thật sự đã sớm định trước hay sao?

Lão Long Vương quá để ý tới mình rồi, lão cho là mình tuổi còn trẻ đã có tu vi bậc này nhất định là người hữu duyên, nhưng hắn rõ ràng còn nhớ, ban đầu ở Bột Hải quốc, con thạch quy bên trong tiên điện ở Thanh Khâu phần từng thề son sát nói mình không có tiên duyên!

Nếu thật tạo hóa có linh chẳng phải là sẽ không đến lượt mình hay sao?

Nghĩ như vậy, hắn có chút uể oải, chỉ có điều rất nhanh liền hùng tâm bừng bừng.

- Mẹ kiếp, ta xông pha tới hôm nay cũng không phải dựa trên thiên duyên gì cả!

- Quản hắn là người nào, thứ tốt trên đời này làm sao có thể thiếu phần của ta?

- Của ta, sẽ lấy! Không phải của ta, liền cướp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận