Lược Thiên Ký

Chương 1060: Sóng ác nổi lên trên dòng U Thủy


U Thủy tuy được gọi là sông, kỳ thực trong mắt người phàm so với biển thì còn rộng lớn hơn. Từng cơn sóng trùng điệp đánh ra, khí thế thông thiên, trên nước chằng chịt mây đen ẩn chứa nguy cơ không rõ. Từng luồng hắc phong như ngưng tụ thành thực chất từ xa xoắn tới như muốn xé rách tất cả, cho dù là sở hữu hai cánh, có thể ngự phong, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy phi hành cũng cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có điều Phương Hành tài cao mật lớn, mở rộng hai cánh ra, tốc độ linh mẫn như bay ở bầu trời bình thường, xuyên qua trong từng cơn hắc phong thấp đầy trời cùng mây đen giăng kín, lại không hề bị thương.

Cho dù đối với những người đang ngự thủy bằng pháp bảo nhìn thấy cảnh đó cũng vã mồ hôi thay tiểu công chúa Dao Trì đang bay trên không trung cùng với Phương Hành, nhưng hai người đó lại là dáng vẻ hưng phấn. Nhất là Mạc Tiêu Thanh, được Phương Hành mang đi giữa nguy cơ trùng trùng xuyên qua hư không, không lo tiểu ma đầu sẽ thất thủ làm hại nàng, ngược lại còn hưng phấn tới thỉnh thoảng thét chói tai, vui vẻ như một tiểu hài tử!

- Aiz, đúng là người điên đụng phải kẻ ngu si, hai người này đúng là trời sinh một đôi...

Ngay cả ba vị tiên cô Dao Trì phía dưới cũng không khỏi lắc đầu cười khổ, nhìn nhau một cái, bỏ đi suy nghĩ muốn gọi bọn họ xuống trong đầu.

- Thanh Dữu chết thật ra là lựa chọn của bản thân nàng, Đại Tư Đồ không thể cứu được nàng, trong lòng cũng vẫn hổ thẹn, nhưng nhóm đệ tử bình thường lại không biết, hắn lại không muốn giải thích, ta thấy trong lòng hắn bây giờ mười phần uất khí lại cảm thấy có chút có lỗi với hắn, nhưng lại không biết làm như thế nào để khuyên hắn. Những đệ tử kia, trong lòng nhận định Thanh Dữu phải chết là sắp xếp của hắn, nói cũng không nói được!

Mạc Từ tiên cô có chút áy náy mở miệng, lại nói nên tâm sự của ba người ra miệng.

Ba vị tiên cô trong chốc lát đều trầm mặc, lúc đó Phương Hành cố ý nói muốn Thanh Dữu chịu chết để bảo đảm mọi người khác được chu toàn, nhắc tới cũng chỉ dùng giọng nói bỡn cợt mà thôi. Tuy từ góc độ đạo thống thì hi sinh một người, đổi lấy toàn bộ đạo thống bình an, chuyện này cũng tuyệt đối là kết quả mà các nàng có thể tiếp nhận. Hơn nữa sau khi Thanh Dữu xuất phát, Phương Hành cũng từng nói với các nàng, hắn sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra ngoài, chỉ là không ai ngờ tới Thanh Dữu lại thực sự chết ở đó, cũng làm cho người ta hiểu lầm hắn.

Hiện tại, tâm tình bất mãn với Đại Tư Đồ Phương Hành đã lan tràn trong đám đệ tử Phù Dao cung, cho dù ba người các nàng giải thích cũng không có ai bằng lòng chấp nhận, chỉ là nghĩ ba người các nàng vì đại cục nên cố ý giải vây cho Phương Hành mà thôi...

Trầm mặc một lát, Mạc Tâm tiên cô dẫn đầu mở miệng trước:

- Kỳ thực cũng phải nói, bản thân hắn chính là tính tình đó, chỉ ba người chúng ta dùng ân cứu mạng cột hắn vào chiến xa của Phù Dao cung mà thôi, cũng không chân chính quy phục ở đây, mà chúng ta cũng chỉ cho hắn một danh phận mà thôi, kỳ thực ở trong lòng cũng chưa thật sự coi hắn trở thành Đại Tư Đồ chân chính đi?

- Nhưng hắn quả thực đã làm hết trách nhiệm của mình, không nói đâu xa, chỉ mang tất cả đệ tử của Phù Dao cung vào trong Ma Uyên cũng đã là việc mà cả ba người chúng ta đều không đủ sức làm được, mà thôi, chúng ta cũng đừng ép buộc hắn nữa, đợi sau khi vào Tịnh Thổ nghỉ ngơi, thăm dò được tin tức của Hồng Nhi liền coi như giữa hắn và Phù Dao cung không ai nợ ai nữa, đến lúc đó để hắn tự do rời đi là được.

Lúc này Mạc Tiêm tiên cô lại rất kiên định, nhẹ nhàng thở dài, đưa ra quyết định.

-Nhưng hắn tu hành pháp môn của Thánh Nhân Phù Dao cung...

Mạc Từ tiên cô ngẩn người, lại có vẻ hơi lưỡng lự.

- Pháp môn vốn là truyền thừa của Thánh Nhân, Phù Dao cung chúng ta cũng chỉ là học được mà thôi, cứ mặc kệ hắn!

Mạc Tâm tiên cô nhẹ nhàng nói, nhưng khẩu khí không cho phép phản bác.

- Gió cao sóng lặng, tiến về phía trước khá nhanh, dựa vào tốc độ này, đại khái trong vòng mười ngày là có thể chạy tới Tịnh Thổ rồi!

Phía dưới, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương chắp tay đứng trên vảy rồng, tâm tình cũng trở nên thả lỏng, nhìn hai bên một chút. Phù Dao cung quả nhiên không hổ là đạo thống đứng đầu Thần Châu, đám nữ đệ tử kia tuy thực lực không đồng nhất nhưng quần tam tụ ngũ, hợp lực lại khống chế pháp bảo nhưng cũng có thể ứng phó được với U Thủy nguy cơ trùng trùng này. Lại nhìn quanh không có hình bóng của Hồng Hoang di chủng, nhìn tầng mây ở phía sau cũng không có dấu vết của cao thủ đuổi tới, xem ra kế hoạch mà mình định ra vẫn đi thông. Dựa vào tình huống hiện tại, bình an đi tới Tịnh Thổ sẽ không có vấn đề gì lớn.

- Ngươi đưa bọn ta tới Tịnh Thổ xong có chuồn luôn không thế?

Tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh ở trên không trung tuy là vui đùa thoải mái nhưng dù sao vẫn có tâm sự, nhỏ giọng hỏi.

- Nếu như ta đi, có tính là Đại Tư Đồ tại vị ngắn nhất của Phù Dao cung các ngươi không?

Phương Hành không trả lời thẳng, cười hì hì hỏi.

- Cũng không phải, trước đây Câu Ly Đại Thánh làm Đại Tư Đồ của Phù Dao cung ta, chỉ làm ba ngày rồi đi!

Mạc Tiêu Thanh đáp lại với sự thành thật, cười hì hì nói.

- Vậy ta liền yên tâm rồi!

Phương Hành cũng cười ha ha một tiếng, nói:

- Chỉ có điều ta sẽ không nói đi là đi, tốt xấu gì khi còn nợ nhân tình các ngươi, ta cũng không thích nợ ơn người khác, nhất là nữ nhân, hoặc là nhanh chóng trả lại, hoặc là dứt khoát quỵt nợ không trả...

- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm sao có thể quỵt nợ chứ, quá ảnh hưởng tới hình tượng của ngươi trong lòng ta rồi...

Tiểu công chúa Mạc Tiêu Thanh nghe vậy thì cực kỳ không vui, ồn ào. Phương Hành lại không trả lời nàng, cười ha ha một tiếng, thấy phía trước có một đóa mây đen to lớn, liền rung hai cánh lên, gia tốc vọt tới đó, nhất thời làm Mạc Tiêu Thanh sợ tới mức kêu lớn lên. Chỉ có điều mắt thấy sắp xuyên qua đám mây đen đó, thân hình của Phương Hành lại lóe lên mang theo nàng chui qua từ giữa khe hở chật hẹp. Một màn nguy hiểm này nhất thời làm Mạc Tiêu Thanh trở nên hưng phấn, chỉ về mây đen đằng trước kêu to:

- Tiếp đi!

- Ha ha, hắn và tiểu công chúa ở trên trời chơi thật vui, cũng không sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không có cách giải quyết được!

Phía trên truyền tới tiếng cười, cũng dẫn tới một số đệ tử của Phù Dao cung bất mãn, cười lạnh lên tiếng.

- Nếu như hắn sơ sẩy đi vào tử lộ, không biết có tính là hy sinh vì Phù Dao cung chúng ta hay không...

- Ha ha, hắn sẽ chỉ để cho người khác đi hi sinh thôi, đại khái đây cũng là khả năng duy nhất hắn có thể hy sinh vì Phù Dao cung!

- Thật hy vọng có thể mau mau chạy tới Tịnh Thổ, tìm được Thiếu Tư Đồ...

Có nữ đệ tử thở dài, dẫn tới mấy người cũng thở dài theo.

Trên U Thủy mọi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng, xung quanh lặng lẽ, chỉ có điều cho dù là như thế nào, có thể thuận lợi đi trên U Thủy về phía trước, không bị cao thủ thần tộc chạy tới phía sau đuổi kịp coi như có thể thở dài một hơi rồi. Tâm tình bắt đầu nhanh nhẹn hơn, chỉ có điều giống như ông trời đang trêu ngươi, ngay lúc mọi người đang mong đợi chạy tới Tịnh Thổ lại có dị biến nảy sinh. Vốn U Thủy đang khá bình lặng bỗng nhiên lại có gió mạnh thổi tới làm sóng nổi lên, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, ngăn cản lối đi.

- Hửm?

Tuy là bay trên trời chơi vui vẻ, nhưng Phương Hành phản ứng cực kỳ linh mẫn, trước tiên phát hiện ra dị biến phía trước này, hai cánh phía sau rung lên bay thấp xuống phía dưới, ngăn ở phía trước vòng xoáy, tự tay chống một cái. Uy áp vô hình bao trùm xuống bỗng nhiên dẫn tới vòng xoáy kia tỏa ra một cơn sóng lớn mạnh mẽ trấn áp tới, hung mãnh đụng hai cái, sau đó sóng triều ào ngược ra ngoài...

- Dưới nước là thứ gì? Ra đây nói chuyện!

Một tay ôm tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh còn đang kinh hoàng chưa ổn định, Phương Hành vừa trầm giọng quát, tự có hung uy ngầm tuôn ra.

- Dưới nước có cái gì?

Mạc Tiêu Thanh lại càng hoảng sợ, duỗi đầu nhìn sang, cũng không để ý kiểu Phương Hành đang xách mình vậy có phải lịch sự hay không, trong lòng đều tràn đầy sự tò mò. Phải biết rằng U Thủy này có nước sông không tầm thường, chứa đầy sát khí lệ độc, cho dù so với nước hoàng tuyền cũng không quá. Tu sĩ bình thường bị dính một chút thôi cũng có thể bị mất mạng, tu sĩ Kim Đan cũng coi nó như đại độc. Lúc các đệ tử Phù Dao cung qua sông đều dựa vào pháp lực phòng ngự, rất sợ nhiễm phải một chút nước sông, cũng chỉ có tu vi như ba vị tiên cô Dao Trì cùng Đạo Vô Phương là có thể thả lỏng chút!

Dưới mặt nước U thủy kinh khủng như vậy lại có một thứ còn sống?

Chỉ có điều đối với vấn đề mà Mạc Tiêu Thanh hỏi, Phương Hành không cần trả lời, tình cảnh trước mắt đã xuất hiện sự biến hóa.

U Thủy cuồn cuộn, vòng xoáy kia càng lúc càng lớn, giống như nước sông chảy ngược, từ trung tâm vòng xoáy có một thân thể ngăm đen chui ra, đầu tiên là một con giao long độc giác hắc sắc xuất hiện, thân như cái cối xay, lân phiến đen kịt phát sáng, chỉ có một đoạn thân thể dài hơn ba trượng lộ lên mặt nước, phía dưới còn không biết đang ẩn thân thể dài bao nhiêu, trên cái đầu như một ngọn núi lớn, con mắt vàng óng âm thầm nhìn sang.

Hơn nữa không riêng dưới nước xuất hiện dị biến, cho dù trên không trung cũng có rất nhiều bóng đen bay tới.

Ùng ùng!

Một con quái xà chiều cao hơn ba mươi trượng, lưng mọc hai cánh tới từ phía đông, xoay quanh trên không trung, sâu thẳm nhìn xuống phía dưới, sát khí dày đặc.

Một con tình diên* đôi cánh vĩ đại gần bảy mươi trượng thổi hết quái vân một phương từ trên trời giáng xuống, vững vàng nhìn chăm chú xuống bên dưới.

*Con chuồn chuồn

Sau đó, hoặc là cự cáp, hoặc là đại lân ưng liên tiếp xuất hiện, vây đám đệ tử của Phù Dao cung chặt đến mức không lọt một giọt nước, thân thể cao lớn giống như mây đen hầu như che khuất cả vùng trời này lại. Trên người tản ra khí thế hung ác cùng sóng nước hắc sắc ngày càng hiểm ác ở xung quanh làm một đám đệ tử Phù Dao cung đều trở nên hoang mang, thậm chí không có dũng khí lấy ra được pháp bảo để phòng thân. Đối mặt với đám Hồng Hoang di chủng chỉ nghe tới trong truyền thuyết này, cho dù các nàng gặp phải cũng giống như người phàm gặp hổ, lực bất tòng tâm.

Trong sự kinh sợ, ngay cả sắc mặt của ba vị tiên cô Dao Trì cũng tái xanh, quay đầu nhìn Đạo Vô Phương.

Còn Đạo Vô Phương cũng vừa sợ vừa nghi ngờ, muốn nói chuyện nhưng cái gì cũng không nói lên lời...

Xem ra ngay cả gã cũng hoàn toàn không rõ, lúc đầu trên U Thủy tĩnh lặng vậy, giờ lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều Hồng Hoang di chủng như thế?

Bọn họ đã cố gắng đi dọc theo dòng U Thủy vòng qua Bình Hoang nguyên, theo lý thuyết muốn gặp một con Hồng Hoang di chủng cũng khó...

Sao lại lập tức đụng phải nhiều như vậy chứ?

Hơn nữa, phàm là người có chút nhãn lực liền có thể nhìn ra được, những con Hồng Hoang di chủng này dường như đặc biệt tới đây vì bọn họ.

Chư tu đều kinh ngạc, chân mày của Phương Hành cũng gắt gao nhíu lại, ánh mắt của hắn rơi vào người con quái xà mọc hai cánh trên lưng, gắt gao nhìn hai lần, ánh mắt nghi hoặc nhưng nhiều hơn là sự khiếp sợ, như là cảm nhận được khí cơ quen thuộc nào đó từ trên người nó...



Bạn cần đăng nhập để bình luận