Lược Thiên Ký

Chương : Ai là Cùng Thiên Tiểu Thánh Quân?




Thời gian mọi người chính thức tiến về Thần Ma chiến trường ổn định ở ba ngày sau, Chư Tiên Minh cũng thừa dịp khoảng thời gian này làm đủ chuẩn bị, bao quát bố trí tiên binh và sưu tập các tư liệu về Thần Ma chiến trường, lúc này suy nghĩ ư lòng các trưởng lão Chư Tiên Minh, là muốn tìm Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên đến, dù sao người này tu luyện ở trong Thần Ma chiến trường, thiên phú dị bẩm, không chỉ có thực lực cực mạnh, càng cực kỳ thấu hiểu Thần Ma chiến trường, có hắn theo sứ giả Thần Đình đi vào, chắc hẳn sẽ có trợ giúp thật lớn, chỉ tiếc người này từ trước đến nay độc lai độc vãng, muốn tìm hắn lại sờ không được người, mấy đạo nhân mã tìm hắn mấy ngày, cuối cùng không thấy, chỉ có thể một đoàn người chính thức xuất phát.

Thần Ma chiến trường, đại hung địa của Tịnh Thổ Bắc Vực, thậm chí có thể xưng đệ nhất hung địa của Thiên Nguyên Đại Lục.

Nếu nói ra, Quy Khư, Ma Uyên cũng là hung địa có tiếng, nhưng mặc dù hai địa phương này hiểm ác, pháp tắc sụp đổ, nhưng tốt xấu gì bên trong còn có sinh linh tồn tại, thậm chí có thể để người tu hành, còn ẩn chứa một chút tạo hóa, duy chỉ có Thần Ma chiến trường, chính là một mảnh tử địa sạch sẽ, tu sĩ tiến vào nơi đây không có mấy cái còn sống đi ra, hơn nữa trong này cũng chưa từng nghe có tạo hóa gì tồn tại, vài vạn năm qua, ngẫu nhiên có người xông vào, cũng chỉ là ôm mục đích tìm tòi nghiên cứu.

Giống như Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên, có thể ở bên trong tu hành, cũng không phải bởi vì Thần Ma chiến trường có tạo hóa gì, mà là bản nhân Tiểu Vũ Thần thiên phú dị bẩm, hoặc nói người này có chút biến thái, cùng tàn ảnh của Thượng Cổ Thần Ma tác chiến, ma luyện võ đạo tinh thần...

Đây không phải tạo hóa, mà là thiên phú cá nhân của hắn!

Hắn tiến vào có thể ma luyện mình, mà những người khác tiến vào, có thể bảo mệnh cũng không tệ rồi.

- Chưởng Kỳ giả Nhân Mã Tộc Phi Đằng, gặp qua Cổ Hạc tiên sinh!

Một tu sĩ Nhân Mã Tộc mặc hắc giáp dẫn đầu ngàn tên tiên binh chờ sẵn, nhìn thấy đám người Cổ Hạc tới, lập tức lớn tiếng hành lễ, tiên binh phía dưới cũng hét lớn, xưng Cổ Hạc là “tiên sinh”, hiển nhiên cực kỳ tôn trọng cổ tộc đệ nhất nhân, Chưởng Kỳ giả của Nhân Mã Tộc là Nguyên Anh cảnh, thọ nguyên khoảng ba bốn trăm tuổi, đã rất bất phàm, mà tiên binh dưới trướng của hắn, thình lình đều là Kim Đan cảnh, ở trong giới tu hành, một bộ tiên binh như vậy lực lượng đã rất mạnh mẽ, nếu thao diễn thuần thục, có thể vận chuyển đại trận, như vậy ngàn tên tiên binh Kim Đan tổ lên quân trận, thậm chí có thể ngăn cản và vây khốn Độ Kiếp cảnh...

Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ có thể như thế mà thôi, làm bị thương Độ Kiếp cảnh còn rất khó.

Mà ở trong một ngàn tiên binh, còn có 36 tăng nhân áo trắng, bọn họ là tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự, do Phật Ấn gọi tới, tu vi không cao, nhưng Phật pháp tinh thâm, phụ trách đi theo tiên binh, niệm tụng kinh văn, bức lui sát khí trên chiến trường.

Sau đó chính là các cao thủ, trừ Cổ Hạc, Hồ Tiên Cơ, Khương Vấn Đạo, Phật Ấn, còn có mười mấy cường giả Thánh Tử đường và trưởng lão cổ tộc, Chư Tiên Minh cũng cực kỳ coi trọng sự tình Thần Đình, phái bọn họ đến giám thị.

- Thời điểm không sai biệt lắm, lên đường thôi!

Cổ Hạc nhìn Chưởng Kỳ giả, lại liếc mắt nhìn các Thần Đình Tiểu Thánh Quân, phất ống tay áo ra lệnh.

Một đoàn người điều khiển tiên binh, trùng trùng điệp điệp đi về hướng bắc.

Phương bắc chính là Man Hoang sâm lâm đặc hữu của Tịnh Thổ, thăm thẳm liên miên, không thấy biên giới, bên trong sinh tồn các loại Yêu thú đáng sợ, thậm chí còn có một số địa phương sinh tồn lấy Hung Thú, tu sĩ bình thường, cho dù là Kim Đan vào trong đó, cũng khó có thể bảo toàn bản thân an nguy, bất quá đối với đoàn người này mà nói, những hung hiểm trong rừng rậm lại không đáng giá nhắc tới, khí tức trên người tán mát ra, vô luận là Yêu thú hay Hung Thú đều tránh ra xa xa, không dám đến gần.

Mà ở trong Man Hoang sâm lâm ngự mây bay nửa ngày, thì có thể thấy phía dưới cổ thụ dần dần thưa thớt, bắt đầu lộ ra mảng lớn mảng lớn núi hoang, mặt đất khô cằn, lòng sông khô cạn, sinh linh ở chỗ này càng ngày càng ít, u tĩnh quỷ dị, tựa như tử địa.

Càng đi đến, loại cảm giác này càng sâu, lại bay về phía trước mấy canh giờ, phía dưới đã không còn thực vật, khắp nơi tản ra khói đen không biết từ nơi nào bay tới, che khuất bầu trời.

- Phía trước chính là Thượng Cổ Thần Ma chiến trường, các vị đạo hữu cẩn thận!

Cổ Hạc thấy có khói đen ẩn hiện, liền trầm giọng nhắc nhở, các tiên binh đều tế lên linh phù, bảo vệ bản thân.

- Chư đệ tử, tụng kinh!

f Ấn cảm giác sát khí chung quanh càng lúc càng nồng, cũng trầm giọng phân phó, ba mươi sáu tăng chúng hoặc lấy mõ, hoặc mở kinh, hoặc cầm Phật châu, bắt đầu trầm thấp tụng kinh, có kim quang theo bọn hắn tụng kinh xuất hiện, hiện lên ở trên đỉnh đầu các tu sĩ, những hắc khí âm u đáng sợ kia đều bị bức lui, tách ra một con đường, để người chậm rãi tiến vào.

- Thượng Cổ Thần Ma chiến trường, chính là thiên hạ đệ nhất ác địa, khắp nơi hung hiểm, lúc nào cũng bất an, có lẽ một khối bạch cốt trên đường, cũng ẩn chứa sát khí đáng sợ, có khi một tàn binh tùy ý vứt bỏ ở ven đường, cũng còn tồn tại sát khí từ Thượng Cổ truyền tới, sau khi tiến vào trong này, quyết không thể tùy ý, đi hay ngừng, đều cần tuân theo chỉ lệnh của Chưởng Kỳ giả, người vi phạm, lập tức trục xuất!

Bên Chư Tiên Minh, Khương Vấn Đạo trầm thấp nhắc nhở các tiên binh, thần sắc ngưng trọng.

Sau khi tiến vào thượng cổ chiến trường, bọn họ đã hạ mây, nhưng chưa từng rơi xuống đất, ở cách đất bốn năm trượng chậm rãi bay về phía trước, Thần Ma chiến trường danh xưng Thiên Nguyên Đại Lục đệ nhất hung địa, quả thực không phụ cái tên hung hiểm, sau khi tiến vào nơi đây, ngay cả Phương Hành cũng có thể cảm giác được khắp nơi ẩn chứa nguy cơ ẩn mà không phát, có một ít chỉ sợ có thể thương tổn được hắn, hơn nữa đi trong này, tâm thần hơi thất thủ, sẽ xuất hiện ảo giác, nhìn thấy trước mặt xuất hiện vô số thiên binh thiên tướng, cùng các giáp sĩ ma ý cuồn cuộn chém giết lẫn nhau, giết đến thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông.

Rống...

Thấy lâu, thậm chí ngay cả mình cũng sẽ bị cuốn vào trong chiến trận, thân bất do kỷ, phảng phất như trở thành một thành viên trong bọn họ.

- Khó trách thực lực của Lữ Phụng Tiên đột nhiên tăng mạnh, ở hung địa bực này ma luyện tâm thần, có thể nói tuyệt hảo!

Ngay cả Phương Hành cũng có chút động tâm, bị khí thế hung ác ở nơi đây khơi gợi lên một tia huyết tính.

Trước đây hắn vốn luyện bách chiến Hồn binh, chỉ tiếc cuối cùng bị Thần Tử Dạ tộc ngăn lại, giống như đúc một thanh thần binh, chỉ thiếu một bước cuối cùng lại sớm ra lò, còn kém mấy phần hỏa hầu, lúc này đã không nhịn được động tâm, nếu có thể ở nơi này hảo hảo tu luyện mấy ngày, mượn sát khí ma luyện bản thân, sợ là có thể làm ít công to!

Chỉ bất quá, mặc dù động tâm, nhưng hắn không có đi làm như thế.

Hiện tại cực kỳ nghe lời, nghe lời đến Thần Tử Dạ tộc cũng hơi kinh ngạc, thường xuyên dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, đoán hắn là nhược điểm bị mình bắt được, hay uẩn nhưỡng ý tưởng quỷ quái gì, nhưng hắn còn không hiểu Phương Hành, hiện tại Phương Hành ngoan, là vì hắn cực kỳ hi vọng kế hoạch của Thần Đình có thể thuận lợi, thẳng đến tiếp cận thần vật, lúc chuẩn bị xuất thủ tranh đoạt, đó mới là thời điểm hắn phát huy, sẽ phát tiết tất cả lửa giận ra ngoài!

Mà lúc này, trong một mảnh trầm mặc, hắn lại lẳng lặng quan sát và suy nghĩ.

Cùng Thiên Tiểu Thánh Quân đến cùng là ai?

Phương Hành cực kỳ vững tin, mặc dù vị Tiểu Thánh Quân kia không lộ diện, nhưng nhất định đi theo bọn hắn vào Thần Ma chiến trường.

Đến tột cùng là trốn ở trong tối, xa xa theo bọn hắn, hay giấu ở trong Chư Tiên Minh?

Có phải ở trong những cao tầng của Chư Tiên Minh kia, chính là Thần Đình Cùng Thiên Tiểu Thánh Quân hay không?

Ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua đám người Cổ Hạc, Hồ Tiên Cơ, Khương Vấn Đạo, trong lòng đang không ngừng thăm dò.

- Trong những người này, ai là Cùng Thiên Tiểu Thánh Quân?

Phương Hành không ngốc, chỉ là thường lười động não mà thôi, bây giờ liên hệ trọng đại, hắn không thể không trịnh trọng.

Cổ Hạc?

Gia hỏa này nhìn chán ghét nhất, nhưng hiềm nghi nhỏ nhất, dù sao hắn một mực tỏ thái độ rõ ràng, phản đối cho Thần Đình tiến vào Thần Ma chiến trường, càng mấu chốt là, dùng thân phận của hắn, chỉ sợ không cần thiết âm thầm quy hàng Thần Đình, coi như muốn quy hàng, hắn cũng còn nhiều cơ hội, hơn nữa thân phận Thần Đình Tiểu Thánh Quân, chỉ sợ còn không thể sánh bằng thân phận hiện tại, có thể loại bỏ.

Hồ Tiên Cơ, nữ nhân này có thể hoài nghi.

Từ lúc quen biết nàng, thì không thấy nàng làm qua sự tình nào để cho người ưa thích, bên ngoài hiệu lực cho Chư Tiên Minh, âm thầm lại quy thuận Thần tộc, đùa bỡn thủ đoạn, lật tay làm mây che tay làm mưa, cũng chính là sự tình nàng am hiểu nhất, chỉ bất quá Phương Hành lại cảm thấy, bằng tu vi và thực lực của nàng, muốn làm Thần Đình Tiểu Thánh Quân còn kém một chút, không có bản lĩnh chiến Độ Kiếp, ai có tư cách phong thánh?

Phật Ấn... có thể trực tiếp bài trừ!

Nếu như hắn có hiềm nghi quy thuận Thần Đình, chỉ sợ con lừa trọc kia sớm đã gõ chết hắn.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, lực chú ý của Phương Hành tập trung vào Khương Vấn Đạo, bởi vì người này quá vô danh, thật không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ lúc đầu gặp mặt, đã từng khiêu khích mình vài câu, đằng sau lại cực kỳ trung thực, nhưng tinh tế suy nghĩ, lại cảm thấy hắn mới đáng ngờ nhất, đầu tiên Khương gia là làm sao ở thời điểm Thần tộc phủ xuống bảo toàn bản thân, bình yên đi vào Tịnh Thổ? Phải biết Trung Vực Bát đại gia và các đại đạo thống, lúc ấy đều hứng chịu Thần Đình trọng điểm chiếu cố...

Hơn nữa ở trong mấy ngày tranh luận, Phương Hành lạnh nhạt ở bên cạnh nhìn, mặc dù người này rất ít mở miệng, nhưng một ít trưởng lão bên cạnh hắn, đại đa số đều ủng hộ nghị hòa, cũng hết sức ủng hộ sứ giả Thần Đình tiến vào Thần Ma chiến trường, thậm chí bao gồm Hồ Tiên Cơ, cũng đứng ở mặt đối lập với Cổ Hạc, mà Hồ Tiên Cơ và hắn quan hệ lại khá mật thiết.

Càng quan trọng hơn là, thời điểm mình khiêu chiến Tịnh Thổ, ngày thứ năm bại tận trăm tu, thanh thế đạt đến đỉnh phong, nhưng ở ngày thứ sáu, lại xuất hiện hai người có can đảm khiêu chiến mình, một là Phật Ấn, một cái khác chính là Khương Vấn Đạo, Phật Ấn còn dễ nói, lúc ấy Phương Hành thấy hắn, liền biết hòa thượng này căn bản là cố ý đến bại ở trong tay mình, để rủ sạch quan hệ, nhưng Khương Vấn Đạo lại từ đâu tới lá gan muốn so chiêu với mình? Có phải hắn biết rõ, ngày đó mình đã bị áp chế, sớm chuẩn bị chịu thua hay không?

Trong lòng một mực suy nghĩ, Phương Hành từ từ nhíu mày...




Bạn cần đăng nhập để bình luận