Lược Thiên Ký

Chương 1221: Nhưng ngươi vốn chính là




Không ai ngờ rằng Thần Chủ lại đến nhanh như vậy!

Lúc này đối với đám tu sĩ lánh đời không lựa chọn tới Tịnh Thổ nghênh chiến tam đại Thần Vương mà tới Táng Tiên Pha tranh đoạt một đường tiên duyên đó mà nói, chính là thời cơ ngàn năm khó gặp, để đoạt được một đường thời cơ này, bọn họ rõ ràng cảm giác được có khí tức cường đại từ xa ập tới, nhưng lại không để ý đến, mà bất chấp mọi giá tất cả, vô cùng điên cuồng đánh về phía Phương Hành, giống như muốn trước khi đạo khí tức đó hàng lâm, thông qua đối phương để dẫn đám người Thần Tú đến, sau đó đoạt lấy tiên đái trên người họ, chỉ tiếc bọn họ không ngờ là, đạo khí tức mạnh mẽ đó lại đến nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ!

Ầm một tiếng!

Thiên địa giống như trở nên tăm tối, ngay cả thời gian cũng ngưng kết, giống như bị thi triển định thân pháp.

Đối với đám tu sĩ lánh đời này mà nói, không biết trải qua thời gian dài cỡ nào bọn họ mới đột nhiên có phản ứng, không phải mình bị thi triển định thân pháp, mà là trên lên đỉnh đầu có một tồn tại khủng bố đến cực điểm hàng lâm, bởi vì khí tức đó thật sự quá mạnh mẽ, đến nỗi tâm thần của bọn họ đều bị chấn nhiếp, trong ý thức của bọn họ, thời gian cũng ngưng kết, không trôi nữa.

Mà trong không gian hiện thực, thời gian tựa hồ thực sự trở nên ngừng trôi vào chớp mắt này.

Thần thông và pháp bảo của đám tu sĩ lánh đời này đều đã đánh tới trước người Phương Hành, nhưng đột nhiên lại dừng lại, sau đó theo một bóng dáng màu đen trong thời gian ngắn từ trên chín tầng trời hàng lâm, những tu sĩ lánh đời đang hung tợn đánh tới Phương Hành này đột nhiên ai nấy nổ tung, giống như bọn họ đều biến thành những Bạo Viêm phù, theo linh khí bên trên khẽ động, từng người liên tục nứt ra, huyết nhục bay tứ tung, thần hồn ma diệt, cốt nhục đều thành tro bụi!

Người này nối tiếp người kia, cuồng phong mãnh liệt khiến cho người ta không mở được mắt.

Sau đó khi Phương Hành vừa cố gắng mở mắt, xung quanh hắn đã không còn bất kỳ tu sĩ lánh đời nào.

Vốn có chừng bảy tám người đang lao về phía hắn, nhưng theo thân ảnh màu đen đó hàng lâm liền đều biến mất.

Hắn thậm chí cũng không biết màu đen màu đen đó có xuất thủ hay không, hay là chỉ dựa vào khí tức của hắn đã trấn áp cho tất cả mọi người đang tới gần và hạ sát thủ với mình đều nổ tung, mà người chưa bị nổ tung thì giống như là thấy quỷ, liều mạng bỏ chạy, chỉ là từng đạo hắc tuyến quất tới, bọn họ dã ở trong hư không nổ tung.

Một màn này thật sự quá đáng sợ!

Đó đều là những tu sĩ Độ Kiếp, cho dù là thực lực có yếu có mạnh, nhưng cũng không yếu đến mức bị người ta dễ dàng nghiền chết như vậy chứ?

Bản thân Phương Hành cũng ở cảnh giới này, nhưng lúc này, lại cảm thấy mình chỉ là một con kiến đang đi trên mũi đao.

Cũng đúng vào nháy mắt bóng đen hàng lâm, phía sau Tru Tiên kiếm trận, cầu đá cùng với tiên phủ ở đằng sau giống như có tồn tại nào đó sinh ra cảm ứng, trong nháy mắt tất cả tiên khí đều chợt tắt, cầu đá cùng với tiên phủ vào khoảnh khắc này đều trở nên trở nên nhỏ vô tận, Tru Tiên kiếm trận cũng quay tròn xung quanh, không ngờ hóa thành một quang cầu kiếm quang bắn ra bốn phía, trong thời gian ngắn đã bay sâu vào trong vực, giống như một viên lưu tinh.

Thần vật đó không ngờ vào nháy mắt thân ảnh màu đen hàng lâm đã lựa chọn bỏ chạy.

- Muốn chết à?

Phương Hành lúc này tim co thắt lại, triệt để từ bỏ hy vọng.

Hắn không cần nghĩ cũng biết người tới khẳng định là Thần Chủ!

Vào nháy mắt Hàng lâm đã giết cho một đám tu sĩ lánh đời dã tâm bừng bừng thất linh bát lạc, ngay cả cầu đá dẫn tiên cũng trốn ngay lập tức, ở Thiên Nguyên hiện giờ, chỉ có một người như vậy, đó chính là người đứng đầu tam thiên Thần tộc trên Phong Thiện sơn.

Không ngờ mình cuối cùng vẫn lọt vào tay hắn.

Xem ra mạng nhỏ khó bảo toàn rồi.

Nghĩ lại những chuyện mình làm, Thần Đình tiểu thánh cơ hồ đều bị mình lừa chết, thần vật mà Thần Chủ chí ắt phải có được cũng bởi vì mình mà lọt vào trong tay các tu sĩ Phụng Thiên Minh, nếu mình Thần Chủ, khẳng định cũng sẽ không tha cho mình!

Nghĩ vậy, Phương Hành trực tiếp nhắm hai mắt lại, chờ lực lượng cuồng bạo hàng lâm tới đỉnh đầu!

Chỉ có điều rất bất ngờ, đợi một lúc vẫn không có lực đạo trong tưởng tượng hàng lâm.

Chung quanh yên tĩnh như cõi chết!

Phương Hành cũng cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, sau đó thì ngây người.

Lúc này ở bên cạnh hắn, các tu sĩ lánh đời đang vây công mình cũng thế, Tru Tiên kiếm trận đang tỏa ra kiếm khí kinh người cũng vậy, đã hoàn toàn biến mất, không trung là một mảng hư vô, chỉ là cách trước mặt mình ba trượng, một người đang đứng. Đó rõ ràng chính là Thần Chủ, chỉ từ hơi thở đầy khí phách trên người hắn cũng có thể nhận ra. Chỉ vậy bộ dạng của Thần Chủ lại khiến Phương Hành bất ngờ, thậm chí trực tiếp ngây người, miệng há to, mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Thần Chủ Hiện giờ hiển nhiên đã không phải là bộ dạng giống như thạch điêu như lúc ban đầu hàng lâm, trên thực tế theo thời gian hắn hàng lâm càng lúc càng dài, bộ dạng cũng càng lúc càng trở nên linh động, hiện giờ đã hoàn toàn giống như chân nhân, mà khiến Phương Hành khiếp sợ cũng chính là bộ dạng của hắn, trên người hắn không ngờ mặc váy dài, ngũ quan đoan trang diễm lệ, tuy đuôi mắt khóe miệng vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng đích xác rõ ràng chính là một nữ tử.

Thần Chủ không ngờ là nữ? Phương Hành cả kinh.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi.

Hắn theo bản năng chỉ vào Thần Chủ kêu lên, nói liền mấy chữ "Ngươi", lại không biết phải nói tiếp thế nào, sau khi lập lại không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đầu óc thế nào lại nói một câu:

- Còn... rất đẹp.

Rất rõ ràng, Thần Chủ cũng ngây ra.

Có điều rất nhanh, nàng ta đột nhiên nhíu mày, rõ ràng đã cảm giác được trên chín tầng trời có người đang đuổi theo, nàng ta dường như có chút bực mình, đột nhiên tóm lấy Phương Hành, căn bản không để hắn có bất kỳ phản ứng nào, liền nắm chặt trong tay, sau đó thân hình bay về một phương hướng khác, tay áo lạnh lùng vung ra, đã có một đạo thần niệm lưu lại:

- Nếu ngươi muốn thấy tiểu quỷ này bị bầm thây vạn đoạn thì cứ đuổi theo!

Người đuổi theo ở đằng sau tất nhiên chính là Liên nữ.

Đợi cho nàng ta hàng lâm đến phiến hư không này, Thần Chủ đã mang theo Phương Hành độn ra ngoài vạn dặm.

Nàng ta vốn cực kỳ lo lắng cho an nguy của Phương Hành, gắt gao đuổi theo, lúc này lại lòng đầy nghi hoặc, không lập tức đuổi theo mà nhíu chặt mày, thì thầm:

- Chẳng trách nữ nhân này vừa rồi điên cuồng như vậy, thà chịu một đạo thần thông của ta, cũng muốn thoát khỏi ta, thì ra là cảm nhận được thằng khốn đó gặp nguy cơ. Chỉ là thằng khốn đó rõ ràng chính là phản bội nàng ta, nàng ta vì sao lại muốn cứu hắn? Chẳng lẽ vậy định sau khi cứu hắn rồi mới giết hắn à?

Có điều rất nhanh liền lắc đầu phủ quyết:

- Nữ nhân đó giống như không nhàm chán như vậy.

Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể rõ.

Phương Hành ở trong tay Thần Chủ quả thực không thể giãy dụa, trực tiếp bị nàng ta xách đi, xuyên qua chín tầng trời, bên tai toàn tiếng mây gió, chỉ một thoáng ngắn ngủi đã đi rất xa, đợi tới khi hắn mở mắt ra, không ngờ phát hiện mình đã đến một nơi chung quanh đều là mây trôi mờ mịt, sờ sờ trên người, các loại linh kiện vẫn còn, tu vi trên người vẫn còn, có thể vận chuyển pháp lực, mới cảm thấy yên tâm, lén ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó lại ngây người.

Cách hắn ba trượng, Thần Chủ đang tay áo tung bay, lạnh lùng nhìn hắn.

Khuôn mặt đó quả thật là xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là không có chút biểu tình nào, mắt to mà trống rỗng, bình tĩnh nhìn hắn.

Trong nháy mắt này, ngay cả Phương Hành cũng không biết Thần Chủ quả thật là đang ngẩn người, con flaf tình tự ở đáy mắt quá nồng liệt.

- Thần Chủ đại nhân...

Thần Chủ không nói gì, chỉ cứ vậy nhìn mình, thật sự khiến Phương Hành sợ hãi, chung quanh lại yên tĩnh, khiến cho hắn cuối cùng không nhịn được vẫn nhỏ giọng gọi một câu, trong lòng suy nghĩ rất nhanh, không biết nên dùng phương pháp gì để giải vây cho mình.

Sau một tiếng gọi này, Thần Chủ vẫn bình tĩnh nhìn hắn, mặt không biểu tình.

- Kỳ thật ta là vô tội, ngươi không biết đấy thôi, đều là Dạ tộc thần tử tự chủ trương, hại chúng ta.

Phương Hành lấy hết dũng khí mở miệng, vừa định biện giải một phen, nhưng ánh mắt của Thần Chủ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu hừ một tiếng, hắn lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa. Đương nhiên, một nguyên nhân khác cũng là nói dối thế này, khiến hắn cũng thực sự không nói nổi.

- Ngươi có biết. . . Ta hận nhất là người phản bội ta không?

Sau một thoáng yên lặng, Thần Chủ cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm giống như từ dưới Cửu U truyền ra, lạnh lùng đáng sợ.

- Ta không biết.

Phương Hành theo bản năng muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó của Thần Chủ, liền không nói được nữa.

- Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi à?

Thần Chủ bỗng nhiên bước một bước về phía trước, sát khí ở đáy mắt mãnh liệt tới mức khiến tim Phương Hành đập thình thịch.

Nhưng từ sau khi Thần Chủ hàng lâm, Phương Hành đã chuẩn bị mất mạng rồi, thử mấy lần, thấy Thần Chủ không phải kẻ ngốc, không bị mình bỡn cợt, chắc hiện tại cũng không vội giết mình, đại khái chỉ là muốn tra tấn mình một phen mà thôi, hơn nữa hắn vốn to gan lớn mật, lại bởi vì chuyện bị tiên phủ vứt bỏ, khiến cho có chút nản lòng thoái chí, hiện giờ dù sao chẳng có gì to tát hơn chết, việc gì phải sợ chứ? Cho nên Thần Chủ Thần Chủ uy hiếp như vậy, trong lòng liền trở nên tức giận.

- Được rồi được rồi, ta chính là lừa ngươi đấy thì sao?

Trong lòng đã có chuẩn bị, gan Phương Hành trực tiếp biến thành to chưa từng thấy, dứt khoát trực tiếp ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc thẳng tắp đón ánh mắt của Thần Chủ, nó:

- Nào giết ta đi, ta mà nhăn mày một cái thì chính là ngươi nuôi.

Nói xong những lời này, liền nhíu mày, tùy thời chuẩn bị nhận lấy cái chết.

- Nhưng bất kể là như thế nào cũng không ngờ được rằng, sát thủ trong suy đoán không tới, mà lại nghe thấy một tiếng thở dài.

- Ài, hài tử ngốc, ngươi vốn chính là... Ta nuôi mà!


Bạn cần đăng nhập để bình luận