Lược Thiên Ký

Chương 1256: Trảm vạn sự, lưu Đạo tâm


Ngao Liệt đọc mấy lần, cuối cùng cúi đầu tang khí ném trả khối vải bào, sau đó tự động nhấc mấy thùng lớn đi cho heo ăn. Hiển nhiên không tìm được đầu mối gì, vì ngăn ngừa chịu đánh, đành phải chủ động cho heo ăn là tốt...

- Ta hoài nghi đây căn bản là loạn kinh do dã đạo phàm trần nào đó bịa đặt ra. Nhìn như bao la vạn tượng, đạo lý cao xa, thực ra đều là hồ ngôn loạn ngữ, hoặc có thể, là bằng hữu kia soạn bậy kinh văn sau đó mới cho ngươi...

Đối với thiên kinh văn này, Ngao Liệt rõ ràng không có ấn tượng gì hay, giản đơn mà nói, chính hắn cũng nhìn không hiểu!

- Vốn ta cũng nghĩ như vậy, thậm chí từng vứt bỏ nghiên cứu kinh này. Nếu không phải lúc mới gặp được nó, ta thần hồn đại chấn, sinh ra cảm ứng, biết kinh này không phải phàm phẩm, phỏng chừng sớm đã ném đi. Chẳng qua mấy ngày trước lại nhặt lên, chăm chú phẩm đọc một phen, tuy còn chưa làm rõ ý trong đó, ngược lại đã có chút cảm thụ không cùng dạng. Tựa hồ trong thần hồn có thứ gì đó bị xúc động. Cũng chính bởi thế, mấy ngày nay ta mới tính toán nghiên cứu một phen, chỉ là kết quả không mấy lạc quan...

Biểu tình Phương Hành rất là trịnh trọng, thậm chí có cảm giác áp lực rất lớn.

Có mấy lời hắn không tiện nói thẳng với Ngao Liệt, chuyến đi tiên lộ lần này há nào có đơn giản như vậy?

Dù hắn bắt được đau cước của ngũ lão lánh đời Thiên Nguyên, bức khiến năm người làm trâu làm ngựa, đi trước mở đường. Nhưng đối thủ đáng sợ sau đó lại không dung hắn xem nhẹ chút nào. Cửu Đầu Trùng, đối thủ như vậy, ai dám xem thường?

Dù Ngao Liệt đã nửa bước thành tiên, dù thực lực mình cũng đã đại trướng, sợ rằng vẫn không phải đối thủ của hắn?

Quan trọng hơn là, trước khi bước vào tinh không, bởi vì tên khốn khiếp Ngao Liệt này động hoại tâm, đề tiền xông tiến tinh không, mình vội vàng đuổi theo, chưa kịp đi Tịnh Thổ Táng Tiên pha lấy trăm chiến Hồn Binh, thực lực càng đại đả chiết khấu!

Đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói, trăm chiến Hồn Binh lưu ở trong Tuế Nguyệt chi tuyền cũng không phải chuyện xấu. Vốn là Ma Binh bao la vạn tượng, nay được chôn dấu trong Tuế Nguyệt chi tuyền, chịu đủ tuế nguyệt chi lực tẩy lễ, vài chục hoặc trăm năm sau, đợi lúc hắn lấy ra, chỉ cần chưa hủ hoại, đoán rằng sẽ có biến hóa khiến hắn kinh hỉ, uy lực cũng sẽ càng mạnh...

Đương nhiên, tiền đề là mình phải quay về mới được!

Không nghĩ ra phương pháp đối đầu Cửu Đầu Trùng, mình làm cách nào mới có thể quay về?

- Ngươi đã trải qua chuyện gì mới sẽ xúc phát cơ hội trong tối tăm kia?

Ngao Liệt một bên cho heo ăn, một bên quay đầu hỏi, hiển nhiên hắn cũng có chút hiếu kỳ.

Rốt cuộc cũng là long chủng chân chính, lại có nhục thân nửa bước thành tiên, xem không hiểu kinh văn kia, với hắn quả thực là sỉ nhục.

- Tâm!

Phương Hành chăm chú suy nghĩ một lát, quyết định nói thực, cũng không sợ mất mặt ngay trước mắt em rể:

- Đương sơ ở Hồng Hoang cốt điện, được lão Long Vương khuyên nhủ, ta quyết định phải vì Thiên Nguyên làm một đại sự, đoạt lấy phần cơ duyên nào đó... Giờ mới biết, đó thật ra là tạo hóa tiên lộ Đạo gia... Đến sau trải qua không ít trắc trở, vô số hung hiểm, rốt cục đoạt được tạo hóa kia vào tay. Nhưng lúc bằng hữu bên ngoài đều được tạo hóa, được dẫn lên tiên lộ, lại phát hiện kẻ vì việc này bận trước bận sau, đến cả vợ đều không cố được là ta, không ngờ lại bị cự tuyệt bên ngoài… Là có người vạch đi tên của ta, ta làm sao sẽ quản những...kia? Tâm lý rất không thoải mái!

Nói đến đây, Phương Hành hơi khẽ trầm mặc, một lúc sau mới thán nói:

- Đến sau, còn là xốc lại tinh thần, quyết định đi làm vài chuyện chính sự, nhưng lúc ta định đi tìm trưởng bối, lại phát hiện các trưởng bối đã vẫn lạc trong đại chiến giữa Tịnh Thổ và Thần Đình, sinh tử không biết. Lúc đi cứu nha hoàn, phát hiện nàng cũng được đại tạo hóa, sớm đã nhập quan, căn bản không cần ta cứu. Sau cùng ta liền đi Thương Lan hải, tưởng muốn cứu về tỷ tỷ ngươi, nhưng đến Thương Lan hải mới phát hiện, chỉ còn một mảnh phế khu, Long cung đã không còn...

Nói rồi quay đầu nhìn Ngao Liệt, bình tĩnh nói:

- Khắc kia, ta đột nhiên cảm giác thế giới này mất hết ý nghĩa!

- ... Ta ngồi trên phế khu Thương Lan Hải Long cung suốt ba ngày, thậm chí có một khắc nghĩ tới có nên trực tiếp hóa thành tảng đá?

Phen trải nghiệm đã từng khốn nhiễu hắn rất lâu, thậm chí khiến hắn đồi phế một đoạn thời gian rất dài, lúc này lại được hắn bình thản nói ra, phảng phất như đang nói tới chuyện người khác. Ngữ điệu thậm chí có mấy phần trào phùng đối với chính mình lúc đó, chỉ là nghe vào tai Ngao Liệt, những câu như “Thế giới này mất hết ý nghĩa”, hay là “Trực tiếp hóa thành tảng đá”, lại đặc biệt đáng sợ!

Trong tu hành thỉnh thoảng cũng sẽ có người xuất hiện loại ý niệm vạn niệm câu không, lấy thế trả thế, sau đó hóa thành ngoan thạch!

Đó là một đại ma chướng trên đường tu hành!

- Đạo tâm ngươi quá không kiên định!

Nghe xong phen lời này, Ngao Liệt trầm mặc nửa buổi, sau đó cực kỳ nghiêm túc hồi đáp một câu.

- Đạo tâm không kiên định?

Phương Hành ngược lại không cho là Ngao Liệt đang châm chọc khiêu khích, khá cảm hứng thú nhìn hắn.

- Đúng a!

Ngao Liệt buông xuống thùng thức ăn, muôi gỗ nhè nhẹ gõ lên hàng rào chuồng heo, nói:

- Chính ngươi nghĩ thử xem, vô luận là ngươi bị người ném bỏ trước mặt đại tạo hóa, hay là trưởng bối mất dấu, nha hoàn bế quan, thậm chí là trường hạo kiếp của Thương Lan hải chúng ta. Tất cả là ngoại sự ngoại nhân ngoại vật tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với tâm chí ngươi. Thậm chí có thể nói, hiện nay ngươi đánh lên tinh thần, cũng chẳng qua là bởi vì ta xuất hiện, khiến ngươi lại nhìn đến hi vọng cứu về tỷ tỷ ta. Trên đường tu hành, đây đồng dạng cũng là một loại ảnh hưởng của ngoại nhân đối với tâm chí!

Nói đến sau cùng, hắn đột nhiên hỏi:

- Ta rất muốn biết, đương sơ lúc ngươi mới bước lên đường tu hành, trong lòng có chí hướng gì?

- Chí hướng trong lòng?

Phương Hành ngược lại ngẩn ngơ, sau đó nói:

- Sớm nhất chỉ là muốn băm tên tu sĩ cảnh giới Linh Động, báo thù cho các thúc thúc!

Ngao Liệt căn bản lười nhác hỏi kỹ các thúc thúc là ai, lại hỏi:

- Đến sau thì sao?

- Đến sau... Đương nhiên là tứ xứ đánh cướp!

Phương Hành ánh mắt sáng rực lên, tựa hồ đang hồi vị lạc thú trước kia, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt, thán nói:

- Đoạn thời gian đó đúng thật sảng a, cướp bảo bối đáng tiền nhất, đấu với người ngoan lạt nhất, cưỡi đại kim ô uy phong nhất, ngủ con rồng xinh đẹp nhất... À không, là nữ nhân... Dù sao qua ngày rất là thú vị, tuy có đôi lúc cũng có chút hung hiểm, nhưng vẫn là rất thú vị. Giờ lại không được, tuy cũng ra tay cướp chút đồ, chỉ là chẳng vui gì hết, cả thảy Thiên Nguyên đều người quen khắp đất...

- Trừ cướp bóc, ngươi không động qua tâm tư nào khác?

Ngao Liệt gắt gao nhíu mày, rất có chút khó mà hiểu được, hỏi.

- Tâm tư khác...

Phương Hành khổ tư minh tưởng hồi lâu mới nghĩ ra:

- Cùng tỷ ngươi sinh đứa nhóc xem xem là phẩm loại gì, thế có tính không?

- Hô...

Ngao Liệt đột nhiên thở dốc, chóp mũi phun khí hóa thành ngọn lửa dài hơn một trượng.

- Được rồi được rồi, không nói...

Phương Hành vội vàng khoát tay, sau đó hồi đáp:

- Tâm tư ngược lại không nhỏ, nhưng nói đến loại chí hướng kia, hình như là không có!

- Ai, vậy là được!

Ngao Liệt thở dốc một lúc, phải cố lắm mới bỏ qua được ý bất kính của Phương Hành đối với tỷ tỷ mình trong câu nói vừa rồi. Nguyên nhân chủ yếu cũng là ở trước mặt hắn Phương Hành ngày ngày nói như vậy, nghe đã có điểm tê dại, quyết định không để ý mà nói ra suy nghĩ của mình:

- Nói trắng ra, thứ ngươi thiếu chính là Đạo tâm... Liên quan đến Đạo tâm, trong tu hành giới có rất nhiều giải thích, nhưng ta chỉ nhớ rõ phụ vương từng nói qua một câu. Gọi là Đạo tâm, chính là hồng nguyện trong tim, chính là thần hồn chi cốt, chính là nhục thân chi kiều (cầu)...

- Có Đạo tâm, mới dám lập được đại hồng nguyện, quyết chí làm theo!

- Có Đạo tâm, thần hồn mới có thể lập cơ sinh cốt, có thể bị tỏa diệt, lại sẽ không tan rã!

- Có Đạo tâm, mới có thể nhìn sang bên bờ, cuối cùng tìm được Đạo quả trên điểm cuối đường tu hành...

Ngao Liệt càng nói càng kích động, ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc, thân mình dài mấy xích nhìn Phương Hành, lại có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, như là Long Quân mà Phương Hành từng thấy qua đang phụ thể trên người, thần sắc ngưng trọng nhìn hắn, nói:

- Thứ ngươi thiếu chính là Đạo tâm như vậy, cho nên ngươi rất dễ bị ngoại vật khốn hoặc. Tỷ như năm lão quái ngoài kia, hay là Cửu Đầu Trùng trên tiên lộ. Tuy bọn họ đều không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng bọn hắn một lòng tưởng muốn thành tiên, trừ tiên ra vạn sự đều có thể chém xuống, đấy chính là Đạo tâm!

- Đạo tâm cầu tiên...

Nghe xong phen lời này, Phương Hành có chút mê man.

Trước kia, hắn nhìn thấy loại người vì cầu tiên mà không chừa thủ đoạn, phế tận tâm cơ như ngũ lão và Cửu Đầu Trùng, thật sự vừa đáng ghét lại vừa buồn cười. Không ngờ rằng, tâm chí những người này lại kiên định đến mức thành là Đạo tâm!

- Chẳng lẽ... Thật phải có mục tiêu nào đó, vì nó vạn sự đều có thể chém xuống, mới có thể tính là Đạo tâm?

Hắn không khỏi trố mắt cứng lưỡi.

Có lẽ lời này của Ngao Liệt chỉ là đạo lý đơn giản nhất trong tu hành giới, nhưng hắn quả thực chưa từng nghe nói qua.

Thứ nhất, loại đạo lý này chỉ có đại thế gia, đại đạo thống mới sẽ giảng thuật lúc truyền thụ cho tử đệ. Bởi vì bọn họ nhất định đã đi rất xa trên đường tu tiên, tiểu đạo thống thì lại có thể miễn tất miễn, truyền thụ loại Đạo tâm này, ngược lại buồn cười như là con cóc muốn ăn thịt thiên nga; Thứ hai, một đường tu hành trước nay của hắn toàn là vô thức bước tới. Quả thực không ai nghĩ tới, hắn có được Đạo tâm, có được hồng nguyện hay không, tự nhiên trước nay cũng không người nhớ ra nhắc nhở cho hắn, bù đắp cho hắn bài học tưởng như đơn giản này...

- Kể ra thì lạnh lùng, nhưng xét theo khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy!

Ngao Liệt nghiêm túc nói:

- Đương nhiên, cũng không phải nói ngươi nhất định phải chém đi những cái khác. Nhưng tâm lý phải có chuẩn bị, trên đường tu hành, ngươi sẽ không tiếc chặt đứt hết mọi nhân quả, cũng phải hộ chặt một niệm kia!

- Vạn sự đều trảm, chỉ lưu một niệm, một niệm kia, chính là Đạo tâm!

Lời này hiển nhiên đả kích rất lớn tới Phương Hành, cả người đều sững sờ.

Hắn bưng lên khối vải bào kia, ngơ ngác thật lâu, mới mờ mịt nói:

- Nhưng ta... Thật không nỡ a!

- Nếu quyển kinh văn này có liên quan đến Đạo tâm...

Ngao Liệt thở dài một tiếng, nói:

- Vậy có lẽ ngươi vĩnh viễn cũng xem không hiểu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận