Lược Thiên Ký

Chương 1470: Giết thống khoái


- Giả thần giả quỷ, bắt hắn đã rồi tính!

Thái độ nhìn thì nghiêm túc của Phương Hành lại khiến cho đám thượng tiên nổi giận, ở trong lòng bọn họ, cảm thấy cách nói của đối phương hoang đường vạn phần, lúc này cũng không ngoại lệ, hơn nữa đã có vết xe đổ, chỉ cho rằng Phương Hành đang mê hoặc, lập tức không khách khí, sau khi nhìn nhau, lại đột nhiên xuất thủ, định là bất kể Phương Hành nói gì, trước tiên cứ bắt hắn lại rồi tính.

- Cho dù là ngàn năm trước, lúc ngươi thực lực cường thịnh, cũng không dám một mình đấu tất cả chúng ta, huống chi là hiện tại?

Vù vù.

Cơ hồ là trong chớp mắt này, đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đồng thời xuất thủ, một ánh đao kinh thiên lướt tới, cơ hồ muốn trực tiếp chặt đứt nhục thân của Phương Hành, mà Phong Quân Vũ Thiếp thì một người từ chân trời triệu ra một cơn gió to, tiêu diệt tất cả, một người từ trực tiếp gọi ra mưa to, giọt mưa như kiếm, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, đánh tới đỉnh đầu Phương Hành, có thể nói chung quanh trên dưới, đều bị thần thông của bọn họ bao phủ!

- Nhân sinh phải liều một lần, giết bọn họ!

Lúc này, đám Tán tiên kia đều hét lớn, có mấy chục người dẫn đầu xông tới, tung ra thần thông lao về phía các thượng tiên.

Đối với bọn họ lúc này mà nói, rất có một loại cảm giác dùng trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình!

Nhưng nhóm người này rõ ràng cũng hạ quyết tâm, muốn mượn cơ hội này này đấu một trận với Thái Ất thượng tiên, dù sao bọn họ cũng minh bạch, nếu đám thượng tiên này xuất thủ, mình cũng định trước là phải chết, không bằng phong tay liều một lần!

Về phần các thượng tiên thì lại không thèm để ý tới tới bọn họ, thậm chí chỉ cười lạnh, Tiên Quân Trọng Sương ngón tay búng một cái, khí sương trong thiên địa tỏa ra, đóng băng Tán tiên đang lao về phía, Thần Đồ Thái Tuế thì rít gào, lửa giận ngập trời, hung hăng nuốt tất cả Tán tiên đang xông tới.

- Tốt tốt, cùng nhau đồ tiên nào!

Phương Hành lúc này lại ánh mắt âm lãnh, mặt đầy vẻ hưng phấn!

Lúc thần thông của đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Quan Phi Hưng đến trước mặt hắn, thân ảnh của hắn đã ở trong sương nhạt, nói đến cũng lạ, một kích thoạt nhìn thì nắm chắc của ba vị thượng tiên, vào khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên rơi vào khoảng không, Phương Hành rõ ràng là ở đó, thoạt nhìn giống như một cái bóng, không ngờ trực tiếp bị thần thông của bọn họ chấn nát.

Mà sau nháy mắt, thân hình của Phương Hành không ngờ xuất hiện ở ngoài vòng vây của bọn họ, bình tĩnh cười nói:

- Đây là bản sự lớn nhất của đám Thái Ất thượng tiên các ngươi à?

- Hả?

- Đây là thân pháp gì mà quỷ dị thế?

- Hắn làm thế nào để chạy thoát được?

Một màn này thật sự quá mức kinh người, khiến các thượng tiên đều biến sắc, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.

- Ha ha ha ha, đây là pháp môn chuyên môn dùng để đồ tiên!

Phương Hành thì vẻ mặt đầy hưng phấn.

Lúc này xung quanh đã loạn cả lên, vô số Tán tiên nóng mắt xông tới. Vây giết các Thái Ất thượng tiên, mà đám thượng tiên này vốn muốn trực tiếp bắt lấy Phương Hành, lại nhất thời thất thủ, cũng có chút rối loạn tay chân, cơ hồ mỗi người đều bị Tán tiên bám lấy, không thể không phóng tay mà giết, đồ diệt các Tán tiên, cũng nhất thời không thể bao vây Phương Hành đã na di đi, lúc thì lo lắng Phương Hành lại chạy thoát, lúc thì lại lo lắng Phương Hành sẽ bị người khác bắt, trong lúc cấp thiết, chỉ có thể rít gào rống to!

Mà cái Phương Hành chờ đợi chính là loại trường hợp hỗn loạn này, ánh mắt đảo qua, cảm thấy nhất thời vô cùng hài lòng.

- Lần này sẽ không để ngươi chạy thoát đâu.

Trong cảnh hỗn loạn, người thứ nhất lao về phía Phương Hành không ngờ là Thần Đồ Thái Tuế, Thần tộc sinh linh này chính là người nóng lòng muốn trảm sát Phương Hành nhất, hơn nữa hắn vốn chính là Thần tộc sinh linh, lại khác với tiên nhân.

Nhục thân cường hãn lúc này không ngờ cố gắng chống đỡ chư vị Tán tiên đang vây công hắn, lao thẳng về phía Phương Hành, đại địa dưới chân Phương Hành không ngờ đều vỡ vụn, từng ngọn núi bén nhọn từ dưới đất chui lên, giống như lợi kiếm, hung hăng đâm thẳng lên trời.

Phương Hành đang ở trong không trung, lại bị những ngọn núi trực tiếp vây ở bên trong, khắp nơi đều ngọn núi dựng đứng!

Mà Thần Đồ Thái Tuế thì trực tiếp chui vào đại địa, mắt thấy một bọc đất cực lớn từ xa lao tới gần, nơi lực lượng thần thông của hắn lan đến, đại địa sụp đổ, giống như thủy triều sập xuống, mà các ngọn núi thì thần quang lấp lánh, vận chuyển như trận, nhìn bộ dạng này, không ngờ là định trực tiếp xông tới nuốt cả Phương Hành và đại địa!

- Hiện tại các ngươi cũng không có tư cách khiến ta phải bỏ chạy.

Đối mặt với lực lượng thần thông thanh thế cuồn cuộn này, Phương Hành lại lặng lẽ tự nói.

Sau đó, hắn lại được sương mù màu xanh bao phủ.

Một mảng núi đó vốn chính là lực lượng của Thần Đồ Thái Tuế biến thành, trong đó mỗi một cành cây ngọn cỏ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nhưng hắn bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng, ngay khi sương xanh bao phủ Phương Hành, trong cảm ứng thần thức của hắn không ngờ bỗng nhiên mất đi tung tích của Phương Hành, lập tức giật mình không thôi, từ dưới đất thò đầu ra, mở con mắt cực lớn quét nhìn phía trước.

Quả nhiên, bên trong núi trống trơn, không ngờ đã mất đi bóng dáng của đế tử đó!

- Sao có thể như vậy được?

Thần Đồ Thái Tuế gầm lên, lắc đầu, cả người giống như đều điên cuồng.

Mà trên đầu hắn đang có hơn mười Tán tiên xông tới, tấn công hắn, lại chọc cho hắn nóng lên, gầm to một tiếng, trên người tỏa ra thần mang hoàng kim chói mắt, không ngờ hình thành từng chiếc xích sắt, quật lên trời!

Dưới thần lực của hắn, đám Tán tiên kia giống như đồ sứ, bốn năm người bị xích sắt từ thần mang hoàng kim của hắn hóa thành quất cho thành sương máu, cơ hồ không thể chống nổi, mà có bảy tám người dưới uy lực đáng sợ của xích sắt, cũng chỉ là sống thêm được mấy giây, thoạt nhìn thật sự có một loại cảm giác yếu ớt như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhưng trong đàn thiêu thân này, lại đột nhiên xuất hiện một con hồng hoang long phun lửa!

Thần Đồ Thái Tuế bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng, bên trong đám Tán tiên nhược tiểu kia bỗng nhiên có một thân hình, cấp tốc lao về phía bản thể của hắn, một đạo kiếm quang trong tay đột nhiên sáng lên, chói mắt như tia chớp, lóe lên trong hư không, xuyên qua thương khung vô tận, đâm đến trên đầu bản thể của Thần Đồ Thái Tuế, một màn này thật sự quá mức đột ngột, không ngờ ngay cả linh thức trời sinh của Thần Đồ Thái Tuế cũng không phát hiện được!

- Sao có thể?

Đầu óc của Thần Đồ Thái Tuế tuy kém thượng tiên khác, nhưng phản ứng cũng cực nhanh, trong nháy mắt liền biết mình phạm phải sai lầm, không ai ngờ rằng, đế tử đã mất đi tung tích trong cảm ứng của hắn, không ngờ xen lẫn trong đám Tán tiên kia, càng không ngờ là, trong thần thức độc bộ Tam Thập Tam Thiên của hắn, không ngờ lại không nhận ra được dị trạng trong đây.

- Ta hóa đại địa, vạn cổ bất hủ!

Nhưng Thần Đồ Thái Tuế phản ứng cũng không chậm, cơ hồ là trong nháy mắt đó, liền thi triển kế chi ứng đối.

Có thể trưởng thành đến loại tình trạng này, hắn không biết đã trải qua bao nhiêu sát phạt, lại há có thể không có phương pháp tự bảo vệ?

Theo một tiếng gầm đó của hắn vang lên, đại địa vô ngần đột nhiên chấn động không thôi, không biết bao nhiêu nham thạch đất đá đều tụ tập về phía người hắn, mà nhục thân của hắn lúc này cũng thu nhỏ lại rất nhanh, hóa thành một quả trứng màu vàng nhạt, tính chất cứng rắn, quả thực có thể sánh bằng tiên kim, mà cũng chính là thuật giữ mạng của hắn, cho dù là trong đấu pháp lâm vào tình cảnh bị động tuyệt đối, chỉ cần thi triển ra chiêu này, liền có thể thoát được nguy cơ!

Hắn từng dùng một chiêu này chống đỡ thời gian một chén trà dưới sự oanh kích của Đại La Kim Tiên nào đó!

Cuối cùng vẫn là Đại La Kim Tiên đó oanh kích tới mệt mỏi, lại cảm thấy thú vị, mới nói một câu:

- Thiên phú dị bẩm, giết thì đáng tiếc!

Sau đó bỏ lại hắn mà đi, trong tộc quần Thần Đồ Thái Tuế, đã là một truyền thuyết lưu truyền mấy trăm năm!

Ngoài bọc đại địa, trong ẩn thần tàng, Thần Đồ Thái Tuế rất có lòng tin với lực lượng phòng ngự này!

Cho dù ngay cả Đại La Kim Tiên đều không làm gì được mình, hắn không tin Phương Hành còn có thể làm được gì.

Nhưng tín niệm này trong một giây đã sụp đổ.

Không ai ngờ được một đạo kiếm quang trong lòng bàn tay của Phương Hành lại đáng sợ như vậy.

Đối mặt với phòng ngự co đầu rút cổ của Thần Đồ Thái Tuế, căn bản không thèm biến chiêu, trực tiếp chém xuống một kiếm!

Sau đó chợt nghe "xoẹt" một tiếng, đạo kiếm quang đó sáng lên, trực tiếp xuyên qua nhục thân của Thần Đồ Thái Tuế!

Từng tầng đại địa cùng với quả trứng màu vàng nhạt đó không ngờ bị một kiếm này của hắn trực tiếp xuyên qua.

Thoải mái giống như đâm xuyên qua một miếng đậu hủ vậy!

Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, đừng nói là mấy vị thượng tiên đang bị Tán tiên vây công, ngay cả đám Tán tiên đang liều mình ác chiến cũng kinh hãi, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn về phía Phương Hành, mãi lâu sau vẫn không nói một câu.

- Xuất hiện đi!

Vào khoảnh khắc Phương Hành xuống tay, kiếm quang gẩy lên, móc nhục thân của Thần Đồ Thái Tuế từ dưới lòng đất lên, sau đó tung ra một cước, đá thẳng vào trong Thiên Tuyệt chi địa, Thần tộc sinh linh cực kỳ nổi danh trong Tam Thập Tam Thiên kia không ngờ liền bị hắn diệt sát dễ dàng như vậy, ngay cả một câu cũng không nói kịp, đã bị ném vào Thiên Tuyệt chi địa, mà Phương Hành làm ra việc kinh người cỡ này lại bộ dạng ý vị chưa tận, chậm rãi quay người lại, tay áo tung bay, kiếm quang lưu chuyển!

- Chuyện Đế Lưu Ngàn năm trước không làm được, không chứng tỏ là đại gia ta hiện tại không làm được.

Hắn trực tiếp bước trong chiến trường, càng đi càng nhanh:

- Thêm mấy thượng tiên nữa cho ta được giết thống khoái đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận