Lược Thiên Ký

Chương 1080: Giao trái tim cho ngươi


Người chết làm sao có thể sống lại, ma đầu kia quyết tâm muốn mạng của mình đây?

Trong lòng Tiết Lệnh Đồ dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Y thật sự không muốn chết, nhưng dùng âm mưu quỷ kế cũng không cứu nổi y. Nếu như đổi thành người khác, chỉ cần có một câu nói có thể độn đến hán thì y sẽ còn có lòng tin tiếp tục thuyết phục đối phương, nhưng tên ma đầu này rõ ràng chính là muốn tới giết người. Hắn đến cũng nói sự thực, rõ ràng muốn lấy mình làm người chịu tội thay, nơi trút giận, thực lực mạnh mẽ như vậy, vỗ một chưởng ra, mình còn có thể có mấy phần thắng đây? Trong sự tuyệt vọng, Tiết Lệnh Đồ thở dài một tiếng, chuẩn bị chờ chết.

Chỉ có điều ngay lúc y gần tuyệt vọng nhắm mắt lại đột nhiên lại mở ra, hai mắt trừng trừng.

Đáy mắt, đột nhiên bộc phát ánh sáng, vừa giận vừa sợ giống như nhìn thấy cảnh tượng dị dạng nào đó.

Mà vào lúc này, đáy mắt của Phương Hành cũng dâng lên sát ý khốc liệt, không chút do dự vỗ xuống.

Dao trì tiểu công chúa chết ở trước mặt của mình, làm cho trong lòng hắn chốc lát trống rỗng, chỉ có giết chóc mới có thể thoáng làm hắn đỡ thất lạc.

Trước khi hóa thành tro bụi, nha đầu kia khóe mắt ướt lệ, vẻ mặt đau khổ nhất định sẽ là ác mộng quấn mình cả đời.

Một chưởng đánh xuống, thần quang tung hoành muốn đánh đầu của Tiết Lệnh Đồ nát như dưa hấu.

Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh có một giọng nói hiếu kỳ của một người truyền tới:

- Nữ nhân nào của ngươi?

Nghe câu nói này, Phương Hành như phải chịu một đòn nghiêm trọng, đột nhiên xoay người nhìn.

Ở khoảng cách mình hơn trượng đang có một cô gái xinh đẹp chếch đầu ngón chân nhìn về phía bên này, ánh mắt vô cùng cổ quái, giống như khi nghe trong miệng Phương Hành nhắc tới “nữ nhân khác” thì trong lòng cảm thấy chút khó chịu, dáng vẻ dường như không có việc gì lại nổi máu ghen, mang theo chút hiếu kỳ chân chính, con mắt tròn to lưu động nhìn Tiết Lệnh Đồ, lại nhìn Phương Hành.

Phương Hành lại càng hoảng sợ, lập tức nhảy ra bốn năm trượng.

Chỉ có điều nhanh chóng, hắn lại cực kỳ kích động nhảy trở về, run rẩy đưa tay ra, sờ lên khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng chân thật kia.

- Ta đang nằm mơ sao?

Nàng kia rõ ràng là bị sự kích động của hắn hù dọa, mặc cho ngón tay của hắn chạm vào gương mặt của mình.

Xúc cảm mát mẻ và trơn tuột, là một cảm giác chân thực.

Nhưng mà...

Đây không phải một giấc mộng sao?

Phương Hành hầu như không dám tin vào hai mắt của mình cùng xúc cảm ở đầu ngón tay. Người đã chết làm sao sẽ xuất hiện ở trước mặt của mình được? Người rõ ràng đã hóa thành tro bụi trong tay mình, làm sao có thể cứ vậy sống sờ sờ xuất hiện lại trên thế gian chứ?

Một cảm giác hư huyễn không chân thực phân không rõ làm cho thân thể hắn không ngừng run rẩy, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn tuột dừng lại, sau đó đột nhiên dùng sức bấm một cái, dùng sức kéo ra bên ngoài. Động tác này làm khuôn mặt nhỏ bị kéo biến dạng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị kéo ra như một cái miệng máu khổng lồ, thật sự không bị nghiền nát!

- Tên khốn kiếp, ngươi dám nhéo ta?

Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia đột nhiên dâng lên lửa giận, vén váy lên quát với Phương Hành.

- Ha ha ha ha là thật, vậy mà lại là thật!

Phương Hành kích động phá lên cười, một phát kéo nha đầu kia qua, không để ý nàng đang giãy dụa trong ngực, dùng sức hôn lên trán nàng một cái.

Sau đó hắn liền cấp thiết kéo cổ tay Tiết Lệnh Đồ ra xa, lui lại một bước rồi vái lạy thật dài, cảm khái nói:

- Thực sự không ngờ tới lão nhân gia ngài lại có bản lĩnh lớn như vậy, thất kính thất kính, đa tạ đa tạ, không bằng bái huynh đệ kết nghĩa?

Từ trong cái chết sống lại, Tiết Lệnh Đồ hoàn toàn ngây người, không biết tại sao mình lại thoát được một mạng.

Mới rồi y bị Phương Hành bắt đnáh, ánh mắt cũng nhìn phía sau lưng của Phương Hành, cũng thực sự thấy được một cảnh tượng kinh người.

Ngay khi trong lòng y dâng lên một sự tuyệt vọng chờ chết đợi Phương Hành vỗ một chưởng xuống thì chợt chứng kiến ở phía sau Phương Hành thoáng hiện một tia linh quang, sau đó giữa thiên địa có một loại sức mạnh ngưng tụ tới, hội tụ vào tia linh quang ở bên người kia. Sau đó giống nhưu thần minh sinh ra từ trong hỗn độn vậy, lực nhũ bạch sắc hỗn độn rút đi, hiện ra một bóng người.

Bóng người kia, sống sờ sờ, vô cùng chân thật, không phải là Dao Trì tiểu công chúa mới rồi đã chết trong lôi trạch thì là ai?

Người chết vậy mà lại có thể sống lại?

Tiết Lệnh Đồ hoàn toàn mờ mịt bị Phương Hành để xuống, sau đó ngơ ngác nhìn tên ma đầu này kích động vạn phần thi lễ với mình ngỏ ý cảm ơn, chẳng những không có ý muốn giết mình mà thậm chí còn tự làm một cái lễ, đầy nhiệt tình muốn kết bái huynh đệ với mình. Sự khiếp sợ trong lòng khỏi cần nói, suýt chút nữa đã phát khóc, mình từ lúc nào lại có vận khí nghịch thiên như vậy? Ông trời từ lúc này đã đối tốt với mình như vậy? Rõ ràng là một kết quả hoàn toàn không có khả năng hoàn thành, vậy mà thực sự làm được rồi?



- Thằng khốn này buông ra, nhiều người nhìn như vậy, ngươi không xấu hổ à...

Lại nói, Dao Trì tiểu công chứa bị Phương Hành ôm vào trong lòng lúc đầu cực lực giãy dụa, muốn đánh Phương Hành mấy cái, kết quả trên trán bị hôn một cái, cả người cũng bối rối, sau một hồi lâu, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, giống như cá sống nhảy vậy.

- Chuyện này, chuyện này sao có thể được?

Thấy cảnh ấy, Áo Cổ Tiểu Thần Vương bị dọa sợ ngây người, thất thanh kêu lên, nhìn về phía Hồng Hoang Lão Thần Vương.

- Người đã chết làm sao có thể sống lại?

Hồng Hoang Lão Thần Vương cũng nhìn chằm chằm Dao Trì tiểu công chúa, sự kinh nghi cùng thần sắc tò mò trong mắt. Sau một hồi lâu mới đột nhiên cười ha hả hai tiếng, trầm giọng nói:

- Người chết đương nhiên không có cách nào sống lại được, nhưng nếu như nàng căn bản là không chết thì sao?

- Không chết? Vừa rồi...

Thực lực của Áo Cổ Tiểu Thần vương không phải tục, kiến thức cũng không cạn, nhưng bây giờ cũng hoàn toàn khó hiểu, mờ mịt.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi làm sao sống lại được?

Phương Hành dắt Dao Trì tiểu công chúa thật chặt, rất sợ nàng chạy nữa, đầy mặt là sự kinh hỉ xen lẫn sự nghi hoặc và kinh ngạc.

- Cái gì mà sống lại?

Một câu nói hỏi ra làm cho Dao Trì tiểu công chúa phải sửng sốt:

- Ta sẽ không chết mà!

Phương Hành không nói được câu nào, nín nửa ngày mới kêu lên:

- Làm sao không chết được, vừa rồi ở trong lôi trạch rõ ràng đã chết rất sạch sẽ, cả thân thể đều hóa thành tro rồi, ta chắc chắn là không nhìn lầm được, chẳng lẽ bây giờ cô là quỷ sao?

Vừa nói vừa bấm hai cái lên mặt của tiểu công chúa, kinh nghi nói:

- Là thật mà!

- Ngươi mới là quỷ đó!

Tiểu công chúa tức giận đánh tay Phương Hành ra:

- Ai bảo ngươi ta biến thành tro là đã chết?

- Người nhà ngươi hóa thành bụi còn không chết!

Phương Hành khóc không ra nước mắt.

- Lại biến trở lại không phải là tốt rồi sao!

Tiểu công chúa lại ung dung, vừa thuận lý thành chương trả lời, vừa dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Phương Hành.

Mây câu nói đã nói cho Phương Hành không đáp được gì. Một màn chết đi sống lại của Dao trì tiểu công chúa hoàn toàn làm hắn mê man, nhất là khi thấy nha đầu kia chính trực nói “lại biến trở về” càng làm cho hắn trong chốc lát không biết nói cái gì cho phải. người nhà ai mà có thể tùy tiện chết rồi lại biến trở về được, chuyện này quả thật là khó có thể tin được. Bình thường nếu nàng nói như thế chắc chắn sẽ coi nàng như kẻ điên, nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy lại làm cho hắn có cảm giác quỷ dị không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ngậm miệng.

- May mắn là đúng lúc cứu được ngươi, chỉ có điều lần này ta thua thiệt lớn!

Trong lòng Dao Trì tiểu công chúa vẫn còn sợ hãi nhìn Phương Hành một cái, sau đó nhoẻn miệng cười, như là hết sức hài lòng.

- Ngươi, vừa rồi lúc ngươi cứu ta không phải là đã chuẩn bị dâng mạng rồi sao?

Phương Hành không nhịn được lại hỏi một câu, mặt mày hồ nghi.

- Vọt vào lôi trạch cứu ngươi có chút nguy hiểm, chỉ có điều còn không đến mức toi mạng!

Ánh mắt của Dao Trì tiểu công chúa cổ quái nhìn Phương Hành, lẩm bẩm:

- Hai ta còn chưa thân thiết tới mức ta mất mạng để cứu ngươi đâu!

- Vậy ngươi vẻ mặt tuyệt vọng như vậy làm cái gì?

Phương Hành thốt lên, càng nhìn càng hoài nghi tiểu công chúa.

- Aiz, lần này giúp ngươi đời này liền định với ngươi, nhân sinh của ta...

Dao Trì tiểu công chúa khe khẽ thở dài, như là hết sức thất vọng.

Phương Hành càng không hiểu, hét lên:

- Nhưng ngươi rõ ràng còn khóc nữa.

- Nói nhảm, đã trúng mấy lần sét đánh, lúc ngươi đau ngươi không khóc à?

Phương Hành dùng sức lắc đầu, cảm giác như nằm mơ, lần này nhìn thấy chuyện này thật sự là nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn, lại bị Dao Trì tiểu công chúa không đứng đắn trả lời mấy câu càng không biết là ở chỗ nào xảy ra vấn đề. Chỉ cảm thấy nhân sinh quan của mình sụp đổ, trầm mặc một chút mới thông suốt mạch suy nghĩ, trịnh trọng hỏi:

- Vừa rồi ngươi lấy gì cứu ta?

Lúc này hắn còn nhớ rõ ràng, lúc đó mình trừng mắt nhìn bản thân không có cách nào vượt qua đạo lôi kiếp thứ ba này nhưng cũng là nha đầu này vọt vào nhẹ nhàng hôn một cái đưa một hạt châu vào trong miệng mình. Mượn sức mạnh từ trong hạt châu kia nên mình mới thuận lợi vượt qua đạo lôi kiếp thứ ba. Nếu nói nàng dùng tính mạng của mình để giúp hắn, Phương Hành còn có thể tin tưởng, nhưng nếu nói nàng không bị thương chút nào đã dễ dàng giúp mình vượt qua đạo lôi kiếp thứ ba, có đánh chết hắn cũng không chịu tin!

Lôi kiếp là kiếp số trên con đường tu hành của một người, người ở bên cạnh không thể làm thay.

Cho dù có Chân Tiên ở đây sợ rằng cũng không có bản lĩnh có thể giúp mình vượt qua lôi kiếp như vậy!

Trước mắt, tiểu ma đầu này ngay cả Tiên Anh còn chưa kết thành, càng không có khả năng.

- Lấy tim của ta.

Dao Trì tiểu công chúa nghe xong vấn đề của Phương Hành thì cũng hơi trầm mặc xuống, sau đó có chút nghiêm túc mở miệng nhẹ giọng nói:

- Ta đã cho ngươi tim của ta, nó đã mọc rễ ở chỗ của ngươi, không có cách nào đòi lại nữa! Cả đời này muốn không theo ngươi cũng không được, ngươi chưa chết thì ta liền không sao, nếu ngươi chết thì ta cũng sẽ chết theo ngươi. Phương Hành ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi phải đối tốt với ta một chút không cho phép bắt nạt ta, cũng không cho lão bà bên ngoài của ngươi bắt nạt ta, nếu không nếu không... Ta liền...

Nói rồi muốn tìm ra lời nói gì để uy hiếp, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, như là lúc này mới phát hiện, mình chủ động đưa tim mình cho Phương Hành. Nếu hắn không đối tốt với mình, mình lại không có biện pháp nào, càng nghĩ càng thương tâm, không nhịn được mà nhếch cái miệng nhỏ lên, viền mắt cũng đỏ hét lên với Phương Hành:

- Bằng không trái tim ta sẽ không cho ngươi nữa!

- Ta...

Phương Hành vô ý thức muốn đáp lại, nhưng tình hình quá mức quỷ dị, trong chốc lát không biết nên nói cái gì.

Nhưng Tiết Lệnh Đồ ở bên cạnh lại thực sự không nhịn được, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Lát nữa lại tâm sự với nhau sau được không? Thật sự không giết ta nữa sao?







Bạn cần đăng nhập để bình luận