Lược Thiên Ký

Chương 1252: Cam tâm tình nguyện bị lợi dụng


Lão gia hoả ra tay, còn là ra tay không chút lưu tình, lòng mang hận ý, sao mà đáng sợ?

Ầm ầm một chưởng đánh ra, chẳng những bát đại Yêu Vương thủ trước cửa lớn thấy mà tâm kinh, ngay cả đám người Phương Hành cũng bị dọa nhảy dựng. Rốt cuộc đây chính là trong Long Môn đại trận a, ra tay hung cuồng như thế, chẳng lẽ không sợ dẫn động đại trận trấn áp?

Chẳng qua, năng lực cầm nắm đối với lực lượng của loại lão yêu quái như Lộc Tẩu rõ ràng xa xa siêu quá tưởng tượng của Phương Hành. Một chưởng kia nhìn như hung bá vô cùng, nhưng lúc phách đến trên Phược Long trận lại không lộ ra khí tức quá cường liệt. Chốc lát, chỉ thấy toàn bộ pháp lực tùy theo chưởng lực cuồng tuôn mà ra, nhưng không phải đơn thuần tuôn hướng Phược Long trận, mà lực lượng phân hoá như thủy triều, men theo trận lực vận chuyển, tuôn thẳng đến tám đạo trận nhãn... Phương Hành không khỏi vì hắn vỗ tay khen hay, thế gian quả có kỳ nhân như thế, trước lúc xuất chưởng liền đã suy tính ra quy luật trận pháp vận chuyển, sau đó phách ra một chưởng diệu tới đỉnh phong, bạt đi tám đạo trận nhãn!

Song hiển nhiên Phược Long đại trận do Cửu Đầu Trùng chuyên môn lưu lại không dễ dàng bị phá mở như vậy.

- Hộ trận!

Bát đại Yêu Vương kinh hãi thất sắc, đồng loạt nhảy lên, vận chuyển một thân huyền công, hung hăng rót vào trong tám đạo pháp bảo, lập tức tám đạo pháp bảo quang minh đại tác, đủ loại lực lượng đan chéo vào nhau, một vòng tiếp một vòng gợn sóng từ trong trận khuếch tán ra ngoài, giống như tám cây cột chống trời, sít sao cản lại tám luồng pháp lực của Lộc Tẩu, cố định lại trận pháp...

Dù tạo nghệ trận pháp Lộc Tẩu thâm sâu đến mấy, nhưng chỉ cần tám người bọn họ thủ vững tám đạo pháp bảo này, người ngoài liền vô kế khả thi. Rốt cuộc trong Long Môn đại trận này, Lộc Tẩu không dám thi triển toàn lực, sợ sẽ khiến cho Long Môn đại trận cắn trả. Trên thực tế, lực lượng từ một chưởng này đã được hắn trải qua suy tính nghiêm mật, xác định mình có thể toàn lực ra tay mà không lo lắng dẫn phát Long Môn đại trận bắn ngược. Trên cơ sở đó, dù hắn chỉ tăng thêm một tia lực đạo, lập tức liền sẽ đại loạn!

Nhưng hắn không tăng thêm lực lượng, dù hiểu trận thuật đến đâu, cũng phá không được Phược Long trận cản đường kia!

Hệt như một người dù hiểu rõ lão hổ đến mấy, nếu không có mấy trăm cân man lực thì cũng không thương được lão hổ mảy may!

Dù sao cũng là hậu thủ Cửu Đầu Trùng đặc biệt bố xuống, há sẽ bị người dễ dàng phá giải?

Chẳng qua, đại khái Cửu Đầu Trùng cũng không ngờ, hậu thủ hắn để lại này không phải dùng để đối phó huyết mạch Chân Long Long Quân lưu lại, cũng không phải ma đầu Phương Hành một lòng muốn đối địch cùng Thương Lan hải, mà là năm vị cầu tiên giả lánh đời...

Trước lúc tiến vào Long Môn đại trận, Lộc Tẩu đã khẳng định rất chắc chắn, muốn phá Phương Long trận, không khó!

Đến năm tuổi như bọn họ, cái gì tự biên tự diễn đều đã không có ý nghĩa, nói không khó, vậy lại không khó...

- Mở cho ta!

Lộc Tẩu quát lạnh một tiếng, một thân pháp lực cuồn cuộn không ngừng xông thẳng đến Phược Long trận.

Hắn không tăng thêm lực lượng, chỉ duy trì lực độ đang có, duy trì bình hành cùng tám đạo pháp khí trong Phược Long trận. Sau đó lại hơi hơi thay đổi hướng vận chuyển trận lực, khiến cho trong Phược Long trận xuất hiện một tia sơ hở...

Lúc sơ hở này xuất hiện, hắn quay sang nhìn lão ẩu tóc rối một cái!

- Ha ha, ba ngàn phiền não ti, một đoạn giải ngàn sầu...

Lão ẩu tóc rối cười lên một tiếng âm trầm, không thấy nàng có động tác gì, tóc rối trên đầu đột nhiên không ngừng sinh trưởng, giống như linh xà phiêu đãng trong tinh không, nhìn có vẻ rất chậm, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhanh. Cơ hồ trong nháy mắt đã thuận theo một tia sơ hở Lộc Tẩu sáng tạo ra len lỏi vào trong Phược Long trận, sau đó từng sợi tí ti dính lên thân bát đại Yêu Vương, toàn bộ quá trình vô cùng quỷ dị, lại thuận sướng tự nhiên...

- Đây là thứ quái quỷ gì?

- Nhanh nhanh vận lực chống đỡ...

Bát đại Yêu Vương cả kinh quát to, trong thanh âm đầy vẻ kinh hoàng.

Chỉ đáng tiếc, tất cả ngăn trở đều uổng công, hai tên Yêu Vương đầu tiên dính phải tóc rối, ánh mắt thoáng chốc đã ngốc trệ, tay chính đang rót pháp lực vào trong pháp khí ngưng trệ giữa trời, mặc cho pháp bảo trước mặt dần ảm đạm. Mấy tên Yêu Vương còn lại lập tức phát giác tình hình không đúng, người dính vào tóc rối không cố được cái khác, liều mạng vận chuyển pháp lực giãy khỏi tóc rối dây dưa, mấy người không dính sợi tóc thậm chí trực tiếp nâng lên pháp bảo trong tay, xoay người bỏ chạy...

- Hừ, thoát được ư?

Lộc Tẩu quát lạnh một tiếng, chưởng lực như giòi bám xương, gắt gao đuổi theo, mấy vị Yêu Vương cấp thiết muốn chạy trốn cứng đờ giữa tinh không, lão ẩu khô gầy cùng đi theo như bóng với hình, hung hăng luồn tiến vào cơ thể bọn họ, trên mặt lão ẩu thậm chí còn lộ ra thần tình mãn ý, lè lưỡi liếm liếm miệng môi khô quắt.

Người không biết mới khó, với người biết thì lại rất dễ!

Phược Long trận khiến Phương Hành thúc thủ vô sách, hậu thủ Cửu Đầu Trùng khổ tâm cô nghệ bố xuống, không ngờ lại bị hóa giải dễ dàng như vậy.

Bát đại Yêu Vương có thể thủ ở chỗ này, tự nhiên cũng đều không tục, nhưng ở trước mặt ngũ lão lại chỉ như giấy dán, vừa chạm liền rách.

Loại cảm giác tương phản cường liệt đó, trừ khiến Phương Hành cảm thấy cách làm của mình là đúng, đồng thời cũng thăng lên cảnh giác.

- Mẹ nó, quả nhiên đều rất có môn đạo a...

Phương Hành nhịn không được cảm thán một câu. Vừa nãy mấy người kia đều ra tay qua, cùng Ngao Liệt ác chiến một phen, đương thời chỉ cảm thấy thủ đoạn bọn họ đều rất quỷ dị, lại ghê ghê, nhưng nay đứng ở cùng một trận doanh, lại cảm thấy rất là hữu dụng...

Đại trận vừa vỡ, Phương Hành lập tức xông tới, pháp lực lướt gấp, hướng thẳng đến tám đạo pháp bảo tán lạc trong tinh không. Chẳng qua, Lam tiên sinh cũng phản ứng cực nhanh, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lao đi, đuổi trước Phương Hành bắt được ba kiện vào tay, lão ẩu tóc rối cũng cuộn đầu tóc lại, cuốn về hai kiện, Lộc Tẩu càng là thừa dịp pháp lực thu hồi, cuốn trở về hai kiện. Ngược lại Phương Hành pháp lực thấp nhất, chỉ kịp đoạt vào tay Trấn Cốt đinh, tức tối không thôi.

Những pháp bảo này đều là nhắm vào Long Tộc, hắn tự nhiên muốn cướp trước vào tay, nay lại phát hiện, đám gia hỏa lão thành tinh này không dễ đối phó, mưu đồ sau nặng, tính toán ngoan lạt, hoàn toàn không dưới mình!

- Tiên môn đã mở, đạo ở dưới chân, chư vị đạo hữu, lên đường thôi?

Trung niên bộ dạng thư sinh ngược lại không để ý mấy thứ kia, ánh mắt nhìn thẳng cửa lớn thanh đồng, thần tình hơi có chút kích động!

Lúc này trước cửa lớn thanh đồng, Phược Long trận cản đường đã không còn, mở ra một tuyến u thâm thần bí. Thậm chí có thể cảm giác được sau cánh cửa có từng sợi tiên cơ như có như không chảy ra, khiến bọn họ tâm khoáng thần di, cảm nhận được sâu không huyết mạch sinh ra quý động, hệt như sắc quỷ ngửi được mùi phấn son trên thân mỹ nữ.

- Chậm đã!

Nhưng cũng đúng lúc này, Lam tiên sinh lại đột nhiên truyền âm qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Hành.

- Hả?

Phương Hành lập tức cảnh giác, trên mặt lại chẳng hề để ý, hắc hắc khẽ cười, thần thái bại hoại nói:

- Vị tiền bối này, vừa nãy chúng ta đã thỏa thuận qua, ngươi xác định giờ liền muốn xuống tay với hai anh em chúng ta, đấu một trận ngay trước tiên môn?

Trong lời nói kẹp chút giễu cợt, như là đoán chắc Lam tiên sinh không dám giở trò.

Hiện nay hắn đúng thật cũng không sợ ngũ lão này. Cục diện có tệ đến mấy, Phược Long trận cũng phá, hắn tùy thời có thể phóng ra Ngao Liệt tới đại chiến một trận, thế ưu khuyết giữa hai bên chẳng hề thay đổi. Có xé phá da mặt hay không hắn căn bản không để ý. Rốt cuộc thật đánh thành lưỡng bại câu thương, bên tuyệt vọng chính là năm người bọn họ, thành tiên là chấp niệm của bọn họ. Phương Hành cũng nắm chặt mệnh mạch này cho nên mới dám yên tâm lớn mật cùng hợp tác. Mặc cho các ngươi thành tiên, chỉ cần các ngươi ở mặt trước giúp ta mở đường là được...

Quả nhiên, Lam tiên sinh ánh mắt lấp lánh một cái, lại không để ý đến trào phúng của Phương Hành, ngược lại thần tình hòa thiện nói:

- Tiểu hữu cứ đùa, chúng ta đã ước định cùng xông tiên lộ Long Tộc, há sẽ tự hủy trường thành khi còn chưa bước lên tiên lộ. Lão phu chỉ muốn làm thêm chút chuẩn bị, sau cánh cửa thanh đồng này hẳn là đại trận truyền tống đưa chúng ta đến tiên lộ chân chính. Mà trong quá trình truyền tống cực dễ xuất hiện lệch lạc, ta lo lắng đến lúc đó sẽ ra vấn đề, cho nên muốn đề ra hai biện pháp, một là tiểu hữu và vị long tử kia đều vào trong tiểu thế giới của ta để cùng lúc truyền tống, hoặc là... dùng pháp bảo trói lại hai tòa tiểu thế giới?

- Thì ra là sợ ta mượn cơ hội truyền tống chạy mất...

Nghe vậy Phương Hành lập tức bật cười ha ha, phụ họa nói:

- Vậy không vấn đề, đi vào trong tiểu thế giới của các ngươi ta lo lắm, sợ các ngươi hạ độc thủ, tuy ta tuyệt đối sẽ không chạy, ta còn chờ các ngươi mở đường cơ mà. Nhưng để các ngươi an tâm, muốn trói thì cứ trói đi!

Ngũ lão nghe lời này của hắn, thần tình ai nấy đều có phần cổ quái!

Cần nhờ chúng ta mở đường...

Thằng nhóc này thẳng thắn đến mức cứ như đùa!

Nhưng câu lời thật này vừa ra, bọn họ ngược lại an tâm nhiều. Bọn họ một lòng thành tiên, không so đo bị người lợi dụng hay không. Chính tương phản, nếu có thể bảo chứng mình thành tiên, vậy đừng nói là bị người lợi dụng, làm con cháu cho người cũng không phải không được!

Ngũ lão thương lượng một lát, quyết định do người trầm mặc nhất trong ngũ lão lấy ra một sợi dây thừng đen nhìn có vẻ rất mảnh, một đầu cột trên vẫn thạch của Lam tiên sinh, một đầu cột vào xương đầu Khô Lâu của Phương Hành, sau đó niệm mấy tiếng chú ngữ, dây thừng đen liền tan biến không thấy đâu, chọc cho Phương Hành hiếu kỳ nhìn người này mấy lần, lại phát hiện người đó thân bọc trong một đoàn sương khói nhàn nhạt, không thấy rõ bộ dạng, dù có dùng hết thần thông cũng chỉ thừa lúc hắn niệm chú liếc thấy một bộ phận làn da...

- Vừa trắng lại vừa bóng loáng, năm tuổi khẳng định không lớn!

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, cũng không thâm cứu, hướng ngũ lão chắp tay, liền cười ha ha bay tới cửa lớn thanh đồng.

- Đường thành tiên ở ngay trước mắt, chư vị đạo hữu, mời!

Lam tiên sinh ánh mắt sáng rực, một tiếng trầm quát, đại tụ phất phới, lăng không cất bước đi tới cửa lớn thanh đồng.

- Ba ngàn năm khô thủ, có thể thành tiên hay không, liền ở chuyến này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận