Lược Thiên Ký

Chương 1103: Người một nhà ra tay ác hơn




Trường Tôn Thanh Lưu quay người, trong nháy mắt bị dọa đến huyết dịch đọng lại.

Phía sau, một người mặc trường bào màu xám, bị kình phong cổ đãng bay lên, dáng người thon dài mà rắn chắc, như bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ, trên mặt mang theo thần sắc trêu tức, nhìn cũng không phải tuấn mỹ cỡ nào, nhưng tự có một cỗ mị lực, người quen nhìn, cái mị lực kia chính là gian trá ham chơi, nhưng ở trong mắt Trường Tôn Thanh Lưu, cái kia lại là hung tính làm người sợ hãi, giống như thấy một mãnh hổ nhìn mình mỉm cười!

- Ngươi ngươi ngươi...

Trường Tôn Thanh Lưu cà lăm, theo bản năng lui về sau, con mắt nhìn về một phương hướng.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Hung Đạo đã đuổi theo Phương, nơi này làm sao lại còn một cái?

Người thế gian đều biết, ma đầu kia luyện ra một phân thân, không khác chân thân, có thể lấy giả đổi thực, nhưng có càng nhiều cao nhân thông qua hắn sử dụng phân thân lưu lại cảnh tượng phân tích qua, ma đầu kia hẳn là có một viên Xá Lợi, lợi dụng Xá Lợi kia mới luyện ra phân thân này, hơn nữa Hung Đạo đã nói qua, trên đường Phương Hành đến Thần Tiêu Cung, bị Tù Tâm Nhai Chủ một tiễn bắn nổ phân thân, ngay cả viên Xá Lợi kia cũng hủy, trực tiếp rơi vào trong núi, không có lấy về được...

Chiếu thuyết pháp như vậy, ma đầu kia đã không có phân thân mới đúng, vậy vì sao Hung Đạo sư huynh đuổi đi một cái, lại còn dư một cái?

- ... Ma đầu, ngươi đừng làm loạn, có dũng khí làm hỏng đại sự của chúng ta, không sợ Thần Chủ hủy bỏ tư cách của ngươi sao?

Trường Tôn Thanh Lưu sợ hãi, một bên lui lại, một bên run giọng kêu lớn lên.

Vẫn tràn đầy ngạo ý như bình thường, nhưng có vẻ ngoài mạnh trong yếu...

- Nếu như các ngươi đều chết, vậy còn có người nào có thể cùng ta tranh Tiểu Thánh vị?

Phương Hành bước ra một bước, dính sát mặt Trường Tôn Thanh Lưu, vừa cười vừa nói, đáy mắt hung quang lấp lóe.

- Ah... Ngươi có dũng khí!

Trường Tôn Thanh Lưu ra vẻ trấn định trong nháy mắt sụp đổ, đầu ngón tay liên tiếp bóp mấy ấn pháp, vô số thần quang thậm chí pháp bảo bị nàng tế lên, lít nha lít nhít bố trí ở trong không trung, ngăn ở giữa Phương Hành và nàng, mà nàng thì vội vã như chó nhà có tang, âm thanh kêu to, ý đồ gây nên sự chú ý của người khác, đạp trên đóa đóa tường vân, vọt về phía Ngọc Đỉnh Sơn.

- Ai, rốt cuộc biết cảm giác bị người khác coi là sâu kiến là gì rồi...

Phương Hành nhìn đạo đạo pháp bảo trước người, lại thấp giọng cười một tiếng, sau đó xòe năm ngón tay, trực tiếp đè xuống.

Oanh... Ầm ầm!

Thời điểm tay hắn lên, giữa năm ngón tay thần ánh quanh quẩn, lúc mới nhìn không đáng chú ý, nhưng sau khi hắn đè xuống một chưởng, thần quang vô tận, lại giống như hóa thành một bàn tay cực lớn, như một tay che trời, ở dưới bàn tay, Trường Tôn Thanh Lưu tế pháp bảo từng cái từng cái sụp đổ, khiến cho giữa không trung lấm ta lấm tấm, giống như pháo hoa, bởi vì một chưởng này của Phương Hành ẩn chứa lực lượng quá mạnh, đã vượt ra khỏi cực hạn mà những pháp bảo này có khả năng chịu đựng.

- Đây chính là thần thông của Trưởng Tôn gia các ngươi sao?

Phương Hành thấp giọng cười lạnh, đại thủ thu lại, trong lòng bàn tay bắt được một thân ảnh.

- Ngươi ngươi ngươi... Đừng giết ta, đừng giết ta, ta là Thần Nữ Trưởng Tôn gia... Ngươi... Ngươi không thể giết ta!

Trường Tôn Thanh Lưu kinh hãi, núp ở trong tay Phương Hành run lẩy bẩy, giống như một con thỏ hoảng sợ, âm thanh cầu xin tha thứ.

- Trước kia ta đã không để Trưởng Tôn gia các ngươi vào mắt, huống chi hiện tại?

Phương Hành khịt mũi coi thường, sau đó năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.

- Đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ta có thể hiệu trung với ngươi, ta có thể giúp ngươi trở thành Thần Vương...

Trường Tôn Thanh Lưu ở trong tay Phương Hành lại không có lực phản kháng chút nào, chỉ có thể gào khóc, liên tiếp không ngừng nói, nói ra tất cả những gì mà mình cảm thấy có giá trị, chỉ tiếc Phương Hành không để ý, năm ngón tay co rụt lại, đại thủ bóp chặt, trong chớp mắt Trường Tôn Thanh Lưu bị đánh nát nhục thân...

- Sao lại thế... Tại sao có thể như vậy...

- Ta là nhân tài kiệt xuất, ta cũng có hùng tâm tráng chí...

- Ngươi sao có thể giết ta... Ngươi làm sao lại thực giết ta...

Một thần hồn bay vút lên giữa không trung, vẫn là bộ dáng của Trường Tôn Thanh Lưu, đầy mặt nước mắt, khóc rống không thôi.

Ở trong vô số tiếng mắng, thần hồn của nàng dần dần tiêu tán, cho đến chết cũng là lệ khí vô tận, đầy cõi lòng oán độc!

- Hừ...

Phương Hành lại không để ý, thậm chí không có cảm giác mình làm đại sự gì, như thuận tay bóp chết một con kiến mà thôi, giết người là giết người, bị giết là bị giết, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn phía dưới, như hai vệt thần quang, quét xuống một cái, cục diện thu hết vào mắt.

Lúc này Ngọc Đỉnh Sơn đã tiếp cận biên giới bị công phá, bên trong, Triệu Hồng Anh vẫn trắng trợn sát lục, bốn phía xung phong, trên Ngọc Đỉnh Sơn thậm chí rất khó gặp được kẻ địch nổi, mặc dù ở trong cấm khu, kỳ thật cũng không thiếu cao thủ, nhưng dù sao lòng người bàng hoàng, nhìn thấy Triệu Hồng Anh xung phong vào, bên ngoài lại có tám đội cao thủ trận thuật cưỡng ép phá trận, đều nghĩ cấm khu khó đảm bảo, có chút thực lực đều nghĩ hết biện pháp chuẩn bị đào mệnh, không người dám đi lên chém giết.

Mà không người ngăn cản Triệu Hồng Anh, ở dưới hắn công kích, thì càng không người đến liên kết đại trận vận chuyển, thế phá trận càng nhanh hơn, bây giờ đã chí ít có ba trận môn tiếp cận bờ biên giới sụp đổ, trận quang tung hoành trên Ngọc Đỉnh Sơn đã vô cùng mờ nhạt!

- Người một nhà động thủ, còn hung ác hơn sinh linh Thần tộc a!

Ánh mắt Phương Hành phức tạp, phảng phất như nhấp nhô một ít hung tính, răng không tự chủ được cắn vào nhau.

Cùng lúc đó, hắn chậm rãi lấy ra Đả Thần Cung, ánh mắt lạnh lùng quét về phía trước.

Oanh!

Năm ngón tay mở ra.

Ở bên trái cách hắn trăm dặm, có một ngọn núi cao trăm trượng, che kín nham thạch màu đen, kiên không thể phá, nhưng ở dưới hắn lăng không nhiếp một cái, đỉnh núi rắc rắc rung động, lại từ chân núi nứt ra, bay thẳng tới hắn, phía ngoài đỉnh núi, vô số thần quang bao phủ, vậy mà ở trong quá trình bay tới bị cưỡng ép thu nhỏ, lúc đến trước người Phương Hành, thình lình hóa thành một viên đạn lớn cỡ ngón cái, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của hắn, sau đó đặt vào túi, dùng sức kéo ra.

- Nói thí dụ như, hiện tại ta giết các ngươi, còn mãnh liệt hơn giết sinh linh Thần tộc...

Oanh!

Thời điểm hắn cắn răng nói ra lời này, viên đạn trực tiếp bắn qua!

Viên đạn lớn chừng ngón cái, ở dưới Đả Thần Cung gia trì, dùng một loại tốc độ vượt ra khỏi thần niệm của tu sĩ liếc nhìn bay đi, cơ hồ trong nháy mắt liền đến bên người một đội tu sĩ đang phá giải trận môn, mà cùng lúc đó, Thần lực giam cầm của Phương Hành biến mất, trong viên đạn ẩn chứa lực lượng của cả ngọn núi nhanh chóng bắn ngược, không chỉ lần nữa hóa thành kích cỡ của một ngọn núi, thậm chí còn bạo liệt ra, giống như một quả đạn pháo, ầm ầm bao trùm một vực!

Xung quanh những Trận Sư đang phá trận kia, vốn có người chuyên môn phụ trách cảnh giác phòng ngự, ứng đối dị biến, nhưng thời điểm thấy viên đạn này bắn tới, cũng có người hoảng sợ ngẩng đầu lên, muốn xuất thủ ngăn cản, chỉ tiếc viên đạn kia tới quá nhanh, lực lượng lại quá hung mãnh, bọn họ thậm chí không kịp xuất thủ, chỉ gọi một câu, đã bị lực lượng nổ tung ra bao trùm...

Oanh ùng ùng… kêu thảm rên rỉ vang lên, tàn chi đoạn thể bay vút, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, đã hoàn toàn biến mất!

Một đội Trận Sư kia, không sai biệt lắm mười mấy người, lại cơ hồ trong nháy mắt chết hết.

- Tình huống như thế nào?

- Có địch tập!

Đội Trận Sư kia hủy diệt, cũng đưa tới Trận Sư ở mấy chỗ trận môn khác cảnh giác, ngơ ngác nhìn lại.

Tiểu đội phụ trách tuần tra càng kinh hoảng hét lớn, một bên lệnh người bày trận, một bên lao về phía Phương Hành...

Lúc này Phương Hành hoàn toàn không có ẩn nấp thân hình của mình, cứ như vậy đứng ở trên không trung, tay cầm Đả Thần Cung, nhìn loạn tượng phía dưới, hắn lại cười phá lên, cũng không có ý tứ muốn tránh, mà đại thủ lăng không trảo một cái, chung quanh rung động ầm ầm, không biết có bao nhiêu đỉnh núi bị hắn nhổ lên, lúc đến trước người hắn, đã hóa thành viên đạn, phiêu phù ở quanh người, mỗi một viên đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng khó nói lên lời...

- Các ngươi đối với đồng tộc cũng hạ thủ ác như vậy, vậy để đồng tộc như ta tới giết đã ghiền đi!

Trong mắt hung quang lưu động, nhìn loạn cục phía dưới, sau đó lấy viên đạn bên người tới, lại một viên một viên bắn đi!

Sưu sưu sưu sưu…

Một viên tiếp nối một viên, đi như lưu tinh, liên tiếp nổ ở trên không trung, như một bữa tiệc pháo hoa.

Mà chỗ pháo hoa nở rộ, tùy theo mà đến là từng tính mệnh bị thu hoạch!

Những Trận Sư phía dưới, vốn không tinh võ pháp, cho dù cảnh giới đến, nhưng so sánh với chiến tu lại kém rất xa, huống chi Phương Hành lại là chiến tu trong chiến tu, cảnh giới càng đạt đến Độ Kiếp tầng ba?

Từng viên đạn bắn tới, trong sân lại không ai cản nổi, không tránh được, cũng trốn không thoát, chỉ có thể ngồi chờ chết.

- Ngươi rốt cục đến rồi sao?

Phía ngoài dị động, rốt cục đưa tới Triệu Hồng Anh ở trên Ngọc Đỉnh Sơn chú ý, nhìn Phương Hành ở trên không trung, mặc dù bên người Phương Hành còn có sương mù xám trôi nổi, làm cho không người nào có thể phán đoán khí tức của hắn, cũng thấy không rõ hình dáng tướng mạo, nhưng hắn nhận ra, cái kia chính là Phương Hành, vô luận là thái độ tỉnh táo thu gặt lấy tính mệnh của từng Trận Sư, hay Đả Thần Cung nhìn buồn cười, tác dụng lại cực tốt, đều để hắn trong nháy mắt xác định thân phận của người kia!

- Vậy liền... đánh với ngươi một trận đi!

Con ngươi của Triệu Hồng Anh co lại, sau đó rống giận, từ Ngọc Đỉnh Sơn vọt ra, tay cầm Hồng Anh Toái Ngân Thương, thẳng đến Phương Hành.

- Tới tốt lắm, rất tốt!

Phương Hành nhìn Triệu Hồng Anh xông lên, ánh mắt có chút ảm đạm, sau đó nở rộ hung quang, thu hồi Đả Thần Cung, cúi người lao xuống!









Bạn cần đăng nhập để bình luận