Lược Thiên Ký

Chương 1451: Hai cái đều không được à



Bản thân Phương Hành cũng không để ý, bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần bọn họ bắt đầu độ hóa oan nghiệt, vô hình trung sẽ khiến một tồn tại tức giận, đó là tồn tại nào đó sâu trong Phù Đồ Thiên Giới, lôi âm cuồn cuộn, lúc ban đầu, còn tưởng rằng đây là khí tượng quỷ dị của Phù Đồ Thiên Giới, nhưng theo bọn họ càng lúc càng tới gần sâu trong Phù Đồ Thiên Giới, loại cảm giác đó lại càng lúc càng rõ ràng, hiện giờ, Phương Hành đã có thể phát giác tồn tại đó, có điều hắn thậm chí không thể xác định đó có phải thực sự là sinh linh nào đó hay không, bởi vì hắn chỉ có thể cảm giác được loại cảm xúc phẫn nộ này, lại không cảm ứng được nơi đó có tồn tại sinh linh nào, đó là một loại cảm giác rất thần dị.

- Phù Đồ Thiên Giới này chắc không có sinh linh tồn tại mới đúng chứ?

Phương Hành nhíu mày, thầm cân nhắc.

Hiện giờ thời gian ở Tam Thập Tam Thiên không ngắn, hắn cũng biết một số tồn tại cổ xưa của Phù Đồ Thiên Giới, Phù Đồ Thiên Giới này cũng là một trong Tam Thập Tam Thiên, trước kia nghe nói cũng là một đại lục linh khí dư thừa, có lợi cho tu hành, mấy vạn năm trước, lúc Phật môn hưng thịnh nhất, từng dấy máu ăn phần ở Tam Thập Tam Thiên, chưởng ngự giới này, nhưng về sau đạo gia ngày càng hưng thịnh, thu hết Tam Thập Tam Thiên vào trong túi, phật gia không tranh được với đạo gia, có ý muốn rời khỏi, nhưng Phật môn lúc ấy có người pháp lực cao cường, ý đồ muốn đánh xuyên vách tường của thiên này và Tây Thiên Phật giới, hợp nhất hai giới, cuối cùng lại thất bại, nghe nói là xúc phạm tới lực lượng cấm kỵ nào đó, gặp phải sự phản phệ đáng sợ!

Cuối cùng, vị cao tăng kia vẫn lạc, Phù Đồ Thiên Giới cũng thay đổi!

Cũng từ khi đó, Phù Đồ Thiên Giới này càng trở nên hoang vắng, thậm chí đã không có bất kỳ sinh linh nào, cùng Thái Thanh thiên, thiên chí cao của Tam Thập Tam Thiên, Đại Ma thiên quần ma hoành hành và Bất Tri thiên thần bí nhất trong Tam Thập Tam Thiên được gọi là tứ đại cấm kỵ thiên giới.

Trong Phù Đồ Thiên Giới không có sinh linh, đây là nhận thức chung của mỗi người!

Nhưng Phương Hành lại cảm giác được rõ ràng sâu trong thiên giới này có tồn tại nào đó đang tức giận.

Nhưng từ quan sát của hắn cho thấy, những Thái Ất thượng tiên đó không ngờ hoàn toàn không cảm giác được tồn tại ấy!

Điều này khiến cho hắn trong lòng có chút khó hiểu, chỉ là không tin được những người đó, bởi vậy vẫn chưa nói ra để thảo luận!

- Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước, dưới loại cục diện này, có người thần bí hận ta, cũng chưa chắc đã là chuyện là xấu!

Phương Hành thầm nghĩ, cũng có chút bình thường trở lại.

Sau đó hắn liền ngưng thần ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu tu hành, đây cũng là hắn lười biếng, tuy người độ hóa là Phương Hành, Phật môn hộ pháp Kim Cương cũng là hắn, nhưng trong quá trình độ hóa oan nghiệt này, hắn trên cơ bản lại không cần xuất lực, tất cả mọi chuyện đều được Thái Hư Bảo Bảo và tiểu manh nữ làm, hắn chỉ chiếm nhân quả một phương này mà thôi, mà theo loại quá trình độ hóa này, hắn cũng dần dần bắt đầu có một loại cảm giác kỳ lạ, cả người giống như ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái.

Mà đây cũng là thu hoạch mà hắn nói với Thái Hư Bảo Bảo.

Từ sau khi hắn quyết định dùng thân phận đệ nhất Hộ Pháp Kim Cương Phật môn độ hóa Tán tiên giống như phong ma này, liền bắt đầu có loại cảm giác này xuất hiện, cả người vô cùng thoải mái, dường như được một loại lực lượng vừa cường đại vừa nhu hòa bao phủ, có điều đáng tiếc là thủy chung vẫn có một tuyến không thể vượt qua, loại lực lượng này này bao phủ lấy hắn, lại thủy chung không thể bị hắn phun ra nuốt vào, chỉ có thể cứ như vậy bao bọc hắn, Phương Hành biết rằng, đây là chứng tỏ loại lực lượng này không thuộc về hắn, bởi vậy không thể bị hắn luyện hóa, nhưng lực lượng này lại rất gần gũi với hắn.

- Chính là lực lượng nào đó sau khi độ hóa oan nghiệt, được Phật pháp gia trì.

Phương Hành nhớ tới sự gia trì của Phật pháp từng cảm nhận được ở Thiên Nguyên, rất giống với tình trạng hiện tại của mình, nhưng chỗ khác biệt duy nhất là loại lực lượng Phật pháp này trực tiếp gia trì đến trên người hắn, thực lực tăng nhiều, mà hiện giờ, loại lực lượng này lại như gần như xa, theo sự độ hóa oan nghiệt, càng ngày càng nhiều lực lượng xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng lại không trực tiếp gia trì đến trên người hắn!

Cũng chính bởi vậy, mới khiến hắn buồn rầu. . .

... Giống như là nhìn thấy có bạc dưới đất lại không nhặt lên được!

- Chỗ không thích Phật môn nhất chính là những thứ cổ quái này, có những thứ đến rất dễ, lại có những thứ còn khó hơn trời!

Phương Hành không nhịn được nói thầm, ngầm mắng Thần Tú tiểu hòa thượng.

- Ngươi đã tụng kinh liên tục ba canh giờ rồi, nghỉ ngơi một chút đi!

Chư tiên trong sân mỗi người đều có ý đồ xấu riêng, không ai biết người khác đang nghĩ gì, Phương Hành trong lòng ngẫm nghĩ hơn nửa đêm, cơ hồ đã quên cả thời gian, nhưng có người vẫn nhớ, sau khi tụng kinh độ hóa một thời gian, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng liền bay tới, hai tay cầm một hộp gỗ phong cách cổ xưa, cung kính đưa đến trước mặt tiểu manh nữ, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng ta, lộ ra vẻ thân thiết!

- Để làm gì? Đã nói là không cho ngươi tới gần mà, tránh xa ra.

Phương Hành thấy vậy, lập tức bất mãn, căm giận mắng Quan Phi Hưng một câu.

Quan Phi Hưng sắc mặt không vui, nhưng vẫn nghe lời lui về phía sau vài bước, đưa hộp gỗ cho Thái Hư Bảo Bảo.

Theo thời gian mấy ngày trôi qua, mục đích của chư tiên mọi người đều biết rõ, Phong Quân Vũ thiếp là vì truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương, Thần Đồ Thái Tuế là muốn gây bất lợi cho Phương Hành, Tiên Quân Trọng Sương thì rõ ràng là cảm thấy hứng thú với bí mật tiên mệnh trên người Phương Hành, về phần vị Chưởng tọa Quan Phi Hưng từ Thanh Huyền thiên Man Hoang tới dù chưa nói gì, nhưng sự chú ý rõ ràng là ở trên người tiểu manh nữ!

Từ thân phận của hắn cho thấy, mọi người đều đoán được, tiểu manh nữ này không chừng là có liên quan tới Thanh Tà Tiên Vương đã vẫn lạc, đó là một vị nữ tiên vương hiếm thấy ở Tam Thập Tam Thiên mấy vạn năm qua, tục truyền cơ khổ một đời, không có đạo lữ, càng không có huyết mạch ở nhân thế, Quan Phi Hưng chính là đại đệ tử của nàng ta, từ sau khi nàng ta vẫn lạc, vẫn không chịu quy thuận các tiên đế, dẫn theo bộ hạ cũ của Thanh Tà Tiên Vương trước kia trốn ở Man Hoang!

Chỉ có điều, sau khi đoán được thân thế của tiểu manh nữ có liên quan tới Tiên Vương, trong lòng mọi người càng nghi hoặc hơn.

Tiểu manh nữ thân mang Tiên Vương huyết mạch, đây không phải là bí mật gì, từng khiến Thượng Huyền thành chấn kinh, đã sớm truyền khắp Tam Thập Tam Thiên cùng với chuyện đế tử Phương Hành tái hiện hậu thế, nhưng nàng ta lại không thể là huyết mạch của Thanh Tà Tiên Vương, thân thế của nàng ta rốt cuộc là gì?

Mà càng khiến cho Phương Hành khó hiểu là Quan Phi Hưng vô cùng coi trọng tiểu manh nữ này, trong lòng biết rõ, sau khi tất cả mọi người đoán được mục đích của hắn là tiểu manh nữ, hắn cũng dứt khoát không che giấu nữa, thường xuyên có ý đồ tới gần, nhưng tiểu manh nữ lại luôn rất kháng cự người này, cứ trốn sau lưng Phương Hành, nàng ta không biết là vì nguyên nhân gì mà không nhớ rõ chuyện trước kia, lại luôn vô cùng phản cảm với hắn.

Khi hỏi Quan Phi Hưng, hắn lại không chịu nói, bởi vậy cục diện cũng nhiều lần trở nên xấu hổ!

Về phần Phương Hành, làm việc trước giờ đều thô bạo trực tiếp, nếu tiểu manh nữ không thích Quan Phi Hưng, vậy thì không cho hắn tới gần!

Mà Quan Phi Hưng cũng nhiều lần hận tới nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc lại không có biện pháp gì, hiện giờ hắn cũng cảm thấy hứng thú với bí mật của tiên mệnh, tất nhiên không dám dùng sức mạnh với đối phương, huống hồ cục diện hiện tại, nếu hắn dùng sức mạnh, người khác e là cũng sẽ không để hắn được như ước nguyện.

Không thể không nói, một câu bốc phét của Phương Hành lúc trước tuy đưa mình vào khốn cảnh, nhưng cũng tạm thời được an toàn!

Chỉ là vì tương lai không đến mức bị bức đến tuyệt cảnh, luôn phải cân nhắc trước đường lui, Phương Hành trong lòng thầm nghĩ vậy.

- Ê, đây là đan dược Thanh La tỷ tỷ bảo ta mang tới cho ngươi.

Đuổi Quan Phi Hưng đi được một lát, tiểu nha đầu Si Nhi lại tới ném cho Phương Hành một lọ đan dược rồi quay đầu bước đi.

- Ấy, ngươi làm gì thế, quay lại cho ta!

Phương Hành trong lòng vốn đang phiền muộn, thấy bộ dạng mặt không phải mặt mũi không phải mũi của Si Nhi thì càng tức giận, quát nàng ta dừng lại.

- Ngươi hiện tại là Đế Lưu điện hạ rồi, còn để ý tới tiểu nha đầu như ta làm gì.

Si Nhi bất mãn quay lại, nhưng môi lại bĩu dài, vẻ mặt không tình nguyện.

- Ta lúc trước khi không phải là Đế Lưu cũng có để ý tới ngươi đâu, ngươi hiện tại bày ra cái bộ mặt đó cho ai nhìn.

Phương Hành lườm nàng ta một cái, vẻ mặt khó chịu nói, trong lòng bực bội muốn cãi nhau.

- Ta biết là ngươi không để ý tới ta mà, ta biết những lời ngươi nói lúc trước là giả mà.

Si Nhi lại không phải là đối tượng dễ cãi lộn, bị Phương Hành mắng một câu, không ngờ bật khóc.

- Ngươi khóc cái rắm, ta bị ngươi hại còn ít à?

Phương Hành cũng không biết phải nói gì, cảm thấy nha đầu này có chút thú vị.

- Ta. . . Ta lúc trước thật sự không biết ngươi là đế tử, bằng không ta cũng không dám nói chuyện với ngươi. . . Kỳ thật ta đã sớm nên nghĩ tới rồi, dám đánh ta như vậy, trừ mẹ ta, cũng cũng chỉ có đế tử. Nhưng nếu ngươi là đế tử, vì sao lại tới tìm ta? Ta biết mình không bằng Thanh La tỷ tỷ, nàng ta cái gì cũng tốt hơn ta, cũng xinh đẹp hơn ta, tu vi cao hơn ta, luận về thân phận, nàng ta là đại tiểu thư chân chính, ta lại là một nha đầu thôn dã, bất kể là ai cũng sẽ thích nàng ta hơn.

Bị Phương Hành mắng hai câu, nha đầu Si Nhi đột nhiên giống như là mở van, bật khóc nức nở.

Những lời này cũng khiến Phương Hành giật mình, thầm nghĩ, không ngờ nha đầu này lại thực sự coi trọng ta.

Có nữ hài tử thích mình, tâm tình của hắn lập tức trở nên tốt hơn, lại nghe Si Nhi tự nói mình không ra gì, vừa buồn cười vừa tức, nghiêm mặt lại, vô cùng nghiêm túc giơ tay lên cắt ngang lời nàng ta, nhìn vào mắt nàng ta rồi nói:

- Nói hưu nói vượn.

- Hả? Vậy chẳng lẽ ngươi thích nha đầu thôn dã như ta hơn Thanh La tỷ tỷ à?

Si Nhi trợn tròn mắt, hốc mắt vẫn đỏ, ngơ ngác nhìn Phương Hành, mặt lộ vẻ kinh hỉ.

- Ai nói ta cứ phải chọn một trong hai người các ngươi?

Thái độ của Phương Hành lại vô cùng nghiêm túc, nói:

- Bản đế tử lấy cả hai không được à?

- Hả?

Vẻ mặt Si Nhi bỗng nhiên trở nên không biết là nên vui hay nên tức, đáp án này thật sự không nằm trong dự kiến của nàng ta.

Ngây người một lúc, mới đột nhiên sầm mặt nói:

- Ta sẽ không tùy tiện đáp ứng đâu.

- Ha ha, mấy lão bà của ta lúc trước có người nào chịu tùy tiện đáp ứng đâu.

Phương Hành không thèm để ý tới phản ứng của tiểu nha đầu Si Nhi, hoặc là nói không biết từ đâu có được tự tin, cũng không nhiều lời với nàng ta, trong lúc vô ý nghĩ ra một chủ ý, cười tủm tỉm nhìn tiểu nha đầu Si Nhi, nói:

- Ta hỏi ngươi một vấn đề.

- Hả?

Si Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu chuyển, rất tò mò.

Phương Hành bỗng nhiên cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi có chịu chết vì ta không?

Si Nhi hoảng sợ, nói:

- Không chịu, chúng ta vẫn chưa tới mức đó.

Phương Hành bị nàng ta khiến cho nghẹn lời, đành phải sửa lại:

- Như vậy, ngươi có chịu mạo hiểm bị mất mạng mà giúp ta một việc không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận