Lược Thiên Ký

Chương 1251: Biểu hiện thành ý


Ngao Liệt hiển nhiên không ngờ rằng Phương Hành sẽ chơi chiêu này, lại thêm bản thân tiểu thế giới là một loại pháp bảo huyền bí, chỉ thoáng không lưu thần liền sẽ bị xương đầu Khô Lâu của Phương Hành nuốt vào. Hắn vừa sợ vừa giận, Cự Long vô thức lật người, một thân long uy ngất trời bừng bừng bạo trướng, va chạm bốn phía, muốn đánh vỡ trói buộc từ tiểu thế giới, lần nữa về lại trong tinh không. Lúc này, ở bên ngoài Lam tiên sinh cũng thần tình âm trầm, phi thân xông tới, một thân pháp lực cuộn trào tới cực điểm...

- Tiểu quỷ ngươi tưởng rằng có tiểu thế giới là có thể dễ dàng khốn chặt?

Khắc này, hắn ánh mắt lấp lánh, sâm nhiên đáng sợ:

- Ở khía cạnh nào đó, một thân lôi lực đáng sợ của con rồng kia còn mạnh hơn cả lôi kiếp, ngay cả lão phu cũng không dám dễ dàng dùng tiểu thế giới đi trấn áp hắn, ngươi sao dám tùy tiện dẫn nó vào tiểu thế giới?

Tâm lý lại cười lạnh liên hồi, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.

Chỉ chờ Ngao Liệt giãy thoát ra từ tiểu thế giới, cùng Phương Hành lưỡng bại câu thương, hắn liền sẽ ra tay bắt sống hai người.

Nhưng hiển nhiên hắn không ngờ được rằng, thủ đoạn của Phương Hành cao minh vượt xa tưởng tượng. Cũng sát na Ngao Liệt vừa sợ vừa giận, tính thử giãy thoát khỏi tiểu thế giới, Phương Hành lại lành lạnh ngồi ngay ngắn trong tiểu thế giới, hướng tới Ngao Liệt rống to một tiếng:

- Nằm xuống cho ta!

Hắn vừa phát hỏa, tâm tạng Ngao Liệt vô thức hơi rút, có phần sợ hãi.

Chẳng qua chỉ chớp mắt nó liền hồi thần lại, lần nữa rống giận, muốn tiếp tục giãy giụa.

Nhưng ngay thoáng chốc nó do dự đó, trong tiểu thế giới Phương Hành đột nhiên có từng tiếng phạm âm vang lên. Trong hư không bất chợt xuất hiện một tôn đại Phật hư ảo, trang nghiêm túc mục, Phật uy vô biên, Phật chưởng to lớn từ trên trời chậm rãi phủ xuống, Phật uẩn khó mà hình dung theo đó đụng vào Ngao Liệt cuồng bạo vô biên, lại không nghe có tiếng va chạm kinh thiên động địa xuất hiện như dự tưởng. Hệt như Phật pháp độ người trong vô hình, Phật uy từ từ tiêu tan hung cuồng trên người Ngao Liệt, chầm chậm hóa thành băng tuyết...

Dưới Phật chưởng, thân rồng khổng lồ gần như tràn ngập nửa tiểu thế giới của Ngao Liệt cũng càng lúc càng biến nhỏ.

Đến sau cùng, chỉ còn dài chừng cánh tay, lực lượng trên người càng lúc càng yếu, khí tức tiếp cận về không.

- Ha ha, đại trận hạch tâm trong tiểu thế giới của tỷ phu ta đây chính là Phù Đồ đại trận chí cường của Phật Môn, lại là tiểu thế giới khác có thể so. Bằng con giun đất ngươi thì có bao lớn uy phong, vào Thần cung này của ta, ta bảo ngươi nằm thì ngươi phải nằm...

Phương Hành thấy đại công cáo thành, lập tức vỗ tay cười lớn, thập phần đắc ý.

- Ngươi dám hại ta...

Ngao Liệt phẫn nộ, phi thân nhảy dựng lên, long trảo như kiếm, hung hăng chộp tới mặt Phương Hành.

Nếu là một trảo toàn lực, Phương Hành tuyệt không dám ngăn đỡ, nhưng hiện nay Ngao Liệt dường như đã bị Phù Đồ đại trận phong ấn đại bộ phận lực lượng, ngay cả thân mình đều biến thành như con rắn nhỏ, làm sao có thể thương đến Phương Hành. Hắn chỉ khẽ vươn tay, chớp mắt liền nắm chặt cái đuôi Ngao Liệt, cầm lại trước mặt, nghiêm túc nói:

- Hại ngươi cái gì, ta là đang cứu ngươi!

- Ta tin ngươi như thế, ngươi lại thông đồng cùng bọn họ hại ta...

Ngao Liệt phẫn nộ kêu to, kịch liệt giãy dụa, giống như một con cá chạch trong tay Phương Hành.

- Ai bảo ngươi không nghe lời?

Phương Hành lườm hắn một cái, năm ngón lăng không niết nhẹ, từ một chiếc rương trong góc Thần cung bay ra mấy đạo tiên kim, Phương Hành thúc giục pháp lực, huyễn hóa thành một chiếc lồng sắt, sau đó tiện tay ném Ngao Liệt vào trong lòng. Ngao Liệt được tự do, lập tức xông loạn trong lầu, ba ba vang dậy, chỉ là bằng lực lượng nó lúc này, làm sao có thể xông ra được?

- Ngoan ngoãn nghe ta...

Phương Hành thả lồng sắt sang một bên, không thèm để ý Ngao Liệt nữa mà xoay người đi tới cửa Thần Cung!

- Hả, các vị tiền bối nghiêm túc như vậy là muốn làm gì?

Đi tới cửa Thần Cung liền ngừng lại, hướng mặt ngoài nhìn một cái, Phương Hành bật cười.

Lúc này chung quanh xương đầu Khô Lâu, ngũ lão đều vây qua, mắt nhìn chằm chằm Thần cung, thấy Phương Hành, những người này đều sửng sốt, sau đó ánh mắt nghi hoặc hướng Lam tiên sinh nhìn một cái. Lam tiên sinh hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý liệu, lông mày nhíu chặt, dường như rất ngạc nhiên khi thấy Ngao Liệt dễ dàng bị Phương Hành thu phục như vậy. Chẳng qua hắn cũng dứt khoát, lập tức liễm đi sát khí trên mặt, nhè nhẹ cười một tiếng, nói:

- Tiểu hữu, nên thực hiện lời hứa!

Bộ dạng vân đạm phong khinh kia, cứ hệt như sát khí vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.

Phương Hành cũng không nói phá, khẽ cười nói:

- Đó là đương nhiên, chẳng qua trước phải đợi một lát!

Lam tiên sinh lập tức biến sắc, tứ lão còn lại cũng sắc mặt bất thiện, lạnh lùng nhìn Phương Hành:

- Tiểu hữu định nuốt lời?

Thân hình bọn họ ẩn ẩn hơi động, vây chết Phương Hành, quyết không cho hắn có cơ hội đào tẩu.

- Làm gì có, bên ta trước nay nói chuyện luôn giữ lời, một ngụm nước bọt một cái đinh!

Phương Hành lười nhác vung tay lên, lại quay sang nhìn Long Môn đại trận một cái, nói:

- Ta chỉ muốn mời chư vị tiền bối suy xét một cái, chúng ta nên làm sao phá trận trong trận kia, thịt mấy tên tay sai Cửu Đầu Trùng lưu lại? Ha ha, Cửu Đầu Trùng cũng là nhân vật lợi hại, vừa lưu người vừa thiết trận ở chỗ này. Không dễ xông, cũng không dễ phá, trước mắt đây mới là việc cần gấp...

- Trận trong trận?

Ngũ lão nhìn nhau một cái, chung quanh có thần niệm ba động, hiển nhiên là đang thương lượng điều gì. Qua khoảnh khắc sau, đạt thành nhất trí, năm người lần lượt thu liễm sát khí, lại là lão tu kia đứng ra, hướng Long Môn đại trận phía xa xa nhìn một cái, thần niệm chậm rãi khuếch tán:

- Cửu Linh vương tuy là tiểu bối, lại cũng thật không tục, so đám tiểu bối hiện giờ thì mạnh hơn nhiều. Bộ trận này của hắn chính là Phược Long sát trận chuyên môn nhắm vào huyết mạch Long Tộc, khăng khăng lại bố trí ở trong Long Môn đại trận, quả thực khó mà đối phó, nếu lực lượng không đủ, sẽ bị Phược Long trận kia chém giết, mà nếu toàn lực phá trận, lại rất dễ dàng dẫn phát trấn áp chi lực từ Long Môn đại trận...

- Những lão gia hỏa này quả nhiên đều có chút thủ đoạn...

Phương Hành nghe được thư sinh sinh nói năng lưu loát, trong lòng ngấm ngầm gật đầu, biết mình làm đúng rồi.

- Lộc Tôn, ba ngàn năm trước, ngươi lấy trận thuật nghe danh thiên hạ, nay môn bản lĩnh kia còn chưa thả xuống chứ?

Mấy vị lão quái vật thấp giọng thương nghị một phen, lại đồng thời nhìn sang lão đầu thân mặc quái y. Đại chiến đến nay, bọn họ và Ngao Liệt ai cũng không làm gì được ai, chẳng qua lão đầu này rõ ràng là chịu thiệt lớn nhất, vừa mới lên Mai Hoa Lộc liền bị Ngao Liệt nuốt, đến sau càng suýt nữa bị bốn người khác làm thành mồi nhử, giờ vẫn còn đang thở hồng hộc. Chẳng qua lúc này hắn lại cũng không dám phạm chúng giận, chỉ lành lạnh quét mắt nhìn bốn người khác một cái, cười lạnh nói:

- Lão phu còn tưởng các ngươi không cần đến ta...

Trong mấy người còn lại, có người cười cười, có người mặt không biểu tình, lại không ai đáp lời.

Lộc Tôn cũng không dong dài, giương mắt đánh giá một lúc, liền nói:

- Muốn phá trận này không khó, nhưng cần được lão yêu bà tương trợ...

- Không ngờ có cách...

Phương Hành tức thì đại hỉ, càng cảm thấy chính mình anh minh thần võ.

Hắn cũng sớm đã nghĩ đến, ngũ lão này liên thủ xông tiên lộ, tất không phải hạng ô hợp chi chúng, khoan nói tu vị bọn họ đều cực cường hoành, mỗi người cũng đều tất có sở trưởng, lấy trường bổ đoản mới tụ lại một nơi. Mà những lão gia hỏa này, tùy tiện người nào cũng đều là lão quái vật đã sống không biết mấy ngàn năm, thậm chí gần vạn năm, tuổi tác đủ lâu, dù ở một đạo nào đó thiên phú không phải quá cao, chỉ riêng chồng chất tích lũy đều có thể chồng ra một tên cổ giả. Những đặc trường ngoài chiến lực này vừa khéo là thứ mình cần!

Nay nhìn lại, quả nhiên không sai.

Cửa ải trận trong trận kia quả thực đáng ghét, bát đại Yêu Vương thủ ở trong trận thật ra không tính là gì, Phương Hành tự nghĩ bằng trình độ gà mờ của mình thật sự không cách nào nhẹ nhàng phá mở trận trong trận kia, liền nghĩ đến muốn mượn dùng sức ngũ lão để giải quyết vấn đề. Nay phát hiện, ngũ lão quả nhiên không khiến mình thất vọng...

- Hả? Lão thân không hề tinh thông trận thuật, không biết phải trợ thủ thế nào?

Lão ẩu vóc người khô gầy nghe vậy, thần thức liền chậm rãi tản ra, thanh âm có vẻ khá bén nhọn.

- Không khác, mượn ba ngàn phiền não ti của ngươi dùng một lát!

Lộc Tôn hồi đáp một câu, liền đạp bước lên trước, mắt nhìn Long Môn trận, phi tốc ngắt chỉ tính toán.

Chỉ dùng thời gian không đến một chung trà, hắn đã lành lạnh ngẩng đầu lên:

- Có nắm chắc, đi thôi!

Vừa nghe lời này, Phương Hành hưng phấn đến độ muốn giậm chân.

Lam tiên sinh thì lại ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn Phương Hành:

- Tiểu hữu, đến lượt ngươi biểu hiện thành ý!

- Ha ha, dễ nói!

Phương Hành đáp ứng thống khoái, quay người vào Thần cung, vươn tay nhiếp ra Ngao Liệt chính đang chạy loạn trong lồng sắt, cũng không quản nó chính đang giận không thể át đau mắng chính mình, cứ bịt tai không nghe, cường hành lấy ra một giọt Long huyết từ trên đuôi nó, sau đó lại hóa thần niệm thành lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp chia giọt Long huyết làm sáu phần. Lúc này mới ném lồng sắt, trở lại cửa Thần Cung, bản thân nắm một giọt, đồng thời vẩy năm giọt Long huyết còn lại vào trong tinh không, ngũ lão vội vàng nắm chặt.

- Nhiều nhất chỉ được chừng này, ném ta cũng mặc kệ!

Làm xong hết thảy, Phương Hành căn bản không không nghĩ thương lượng gì thêm cùng ngũ lão, phi thân xông tới Long Môn đại trận.

Ngũ lão cũng thần tình căng cứng, vội vàng nắm chặt Long huyết xông tới, lo sợ Phương Hành giở trò, lưu bọn họ ở bên ngoài. Chẳng qua mọi việc tiến hành rất thuận lợi, lúc tới gần Long Môn đại trận, ngọn đèn thanh đồng kia cảm ứng được khí tức Long huyết trong tay bọn họ, lập tức chậm rãi đánh đi ra, bao gồm Phương Hành, tổng cộng sáu người đều không bị ngăn trở, thành công bước vào trong Long Môn đại trận...

- Chúng ta phụng mệnh Cửu Linh vương tôn, thủ quan ở đây, các ngươi nhanh nhanh...

Trước cửa lớn bằng thanh đồng, bát đại Yêu Vương thấy thế lập tức hét lớn, thúc giục Phược Long trận tới cực điểm.

- Ai, thành tiên, thành tiên...

Lộc Tẩu kia thấp giọng mặc niệm hai câu, sau đó đột nhiên sắc mặt thoáng ngưng, ánh mắt lành lạnh quét về phía trước, đáy mắt tức thì phát ra sát khí kinh người:

- Chúng ta một lòng thành tiên, Thần ngăn giết Thần, Phật ngăn giết Phật, há sẽ bị đám tiểu yêu các ngươi ngăn cản đường đi?

Oanh!

Lúc nói chuyện, trực tiếp tế lên nha trượng, hung hăng đánh tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận