Lược Thiên Ký

Chương 1560: Điều khiển pháp tắc.




- Có một số việc quả nhiên là không miễn cưỡng được...

Mà ngay cả Phương Hành, kỳ thật cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, sự tình học thức giống như tu hành, lấy không được xảo, cần đại tâm huyết, đại tinh lực đi nghiên cứu, còn cần ngộ tính nhất định, mà hắn không thể nghi ngờ thiếu nhất là cái này, sau khi luyện một đêm, trong nội tâm đã cực kỳ không kiên nhẫn, nghe Văn tiên sinh bình, vậy thì càng đề không nổi hào hứng, nội tâm yên lặng, phiền muộn khó tả...

- Kỳ thật chỉ luyện chữ cũng không đủ, còn cần văn lý thông huyền, tựa như trên triều đình, có đại thần có thể ghi thanh từ, hiểu rõ cấu tứ, có thể tế thiên, chỉ có như vậy, mới có thể mượn bút cấu kết thiên địa, dẫn động pháp tắc... Ai, được rồi được rồi, làm gì khổ cực như vậy, dù ta học được viết chữ thì thế nào, lại không nhất định có thể viết văn hay, dù viết ra văn hay thì thế nào? Lại không nhất định có thể điều khiển được bút, dù điều khiển được bút này thì thế nào? Lại không nhất định thành được Tiên Vương, dù thành Tiên Vương thì thế nào? Sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên con đường Thái Thượng Đạo...

Nghĩ như thế, ý niệm trong đầu bỗng nhiên hiểu rõ, thống khoái vỗ bàn...

- Bất quá, dù không cần bút này thay trời đổi đất, cũng không thể một chút tác dụng cũng không có a...

- Bút này, chỉ dùng để câu thông thiên địa, là dùng viết ra chữ, bản thân cần ẩn chứa thần uẩn nào đó, bởi vì cần để cho thiên địa thấy hiểu, như vậy có phải có chút thiên địa, căn bản là không cần thần uẩn, cũng có thể thấy hiểu hay không...

Sau khi buông tha cho triệt để điều khiển bút này, ý nghĩ của Phương Hành lại linh hoạt lên.

Suy nghĩ một hồi, trong thức hải hắn lóe lên linh quang thông suốt, đã có ý niệm nào đó.

- Kỳ thật ở trong thức giới, mình cũng có thể xem như thiên địa nha...

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức hào hứng, đuổi Văn tiên sinh đi, tinh thần khẽ động, mang theo Độ Tiên Bút đi vào thức giới, nhìn phiến thiên địa kia, chỉ thấy sau khi đại loạn, sinh cơ đã nảy mầm, chính hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng, sau một trận đại loạn, đánh vỡ hết thảy, ngược lại làm tất cả lực lượng trong thức giới giao hòa, mà kết quả giao hòa, là pháp tắc sinh sôi, những pháp tắc này ở góc độ của hắn xem ra, là đạo đạo thần thông bổn nguyên phát triển!

Đương nhiên, bởi vì những thần thông bổn nguyên này đều quá mức nhỏ yếu, từ trình độ nào đó, hắn giống như Thái Ất Thượng Tiên bình thường, có thể phát huy lực lượng pháp tắc, chính hắn cũng không biết, còn cần bao lâu chúng mới phát triển hoàn thiện...

Chỉ có điều, lý giải những thần thông bổn nguyên này, với hắn mà nói, lại có trợ lực thật lớn!

Không đấu pháp với người, phần ưu thế này thể hiện không ra, nhưng Phương Hành dám cam đoan, nếu đấu pháp, hắn sẽ cho người kinh hỉ rất lớn!

Đương nhiên, đây là hắn tu hành, không quan hệ mục đích chuyến này.

Sau khi tiến vào thức giới, hắn lập tức cầm Độ Tiên Bút, thần sắc có chút yên lặng.

Lần thứ hai cầm bút, lại không giống lần thứ nhất, bởi vì trong nội tâm đã có chuẩn bị, dục niệm trong lòng nhạt đi rất nhiều, cũng không như cỏ hoang điên cuồng sinh sôi, mà Phương Hành cũng không giống như lần thứ nhất, nóng lòng viết lại không viết ra được, lúc này hắn cố kiềm nén ý niệm viết lại trong đầu, chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ dục niệm trong lòng rút đi!

Loại cảm giác này giằng co rất lâu, hắn mới cưỡng ép được, tâm thần từ từ yên lặng!

Sau đó, khi nội tâm của hắn trống rỗng, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng viết xuống một chữ.

Phong!

Chữ viết rất xấu, nét bút vặn vẹo cứng ngắc, quả thực chữ không thành chữ!

Nếu đặt ở bình thường, Phương Hành tuyệt đối không chịu viết ra, thật sự là xấu hổ chết người ta rồi.

Hơn nữa sau khi viết ra, hắn cũng không bảo đảm chữ này người khác có thể nhận thức, trong nội tâm vô ý thức cho rằng đây là công vô dụng!

Thật giống như trong tiềm thức, biết rõ người khác nhận không ra chữ của mình, dĩ nhiên là sẽ không viết ra!

Lần trước hắn cầm bút không viết, chính là nguyên nhân này!

Dùng bút này viết chữ, chẳng khác gì là ghi cho một vị thần phật có thể đáp ứng mình bất luận yêu cầu gì!

Biết rõ sau khi mình ghi cho thần phật, thần phật sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của mình, thế nhưng bởi vì biết rõ chữ của mình ghi quá khó coi, thần phật không nhất định có thể hiểu, huống hồ cũng không biết nên nói nguyện vọng này như thế nào, cho nên mới đặt bút xuống...

Hôm nay lại bất đồng, cái chữ này, Phương Hành là ghi cho mình xem!

Đừng nói viết ngoáy, dù chỉ tùy tiện quẹt một cái, hắn cũng biết đây là chữ gì!

Cũng bởi vậy, chữ viết rơi xuống, lập tức có dị biến vô hình xuất hiện...

Ở trong tối tăm, pháp tắc của thức giới bị xúc động, sau đó có gió từ xa xa phật đến, đung đưa đi xa...

Sức gió không lớn, có lẽ vì Phương Hành không quá dụng tâm!

Nhưng con mắt Phương Hành lại lập tức sáng lên!

Bình thường ở trong thức giới, hắn có thể tùy tâm sở dục, nếu như hắn hi vọng có gió, chỉ cần động tâm tư liền có, nhưng lúc này, hắn rõ ràng cái gì cũng không muốn, chỉ viết xuống một chữ, mà chữ này, rõ ràng dưới tình huống không thông qua hắn, cưỡng ép để cho thế giới này có gió, hoặc là nói, cây bút kia, thông qua chữ này, ảnh hưởng đến tiềm thức của hắn, cải biến pháp tắc của thế giới này, bất luận giải thích như thế nào, xác thực là bị bút cải biến, thậm chí là điều khiển quy tắc!

- Hỏa!

Kiềm chế trái tim kích động, Phương Hành lại viết xuống một chữ.

Sau đó hắn nhìn phía trước, lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên, sau khi chữ thành, ở chỗ sâu trong ý niệm của hắn, như có một dây cung bị khảy động, sau đó ở dưới ánh mắt của hắn, có ngọn lửa nhàn nhạt lăng không sinh sôi, lẳng lặng khiêu dược...

- Tốt, tốt, tốt...

Ánh mắt Phương Hành sáng ngời, suy tư một lát, lần nữa viết xuống một chữ.

- Lôi!

Chỉ có điều chữ này bất đồng, mặc dù hắn ghi là chữ “Lôi”, nhưng trong lòng nghĩ lại là Vũ.

Mà kết quả, quả nhiên như hắn sở liệu, chữ Lôi rơi xuống, trên chín tầng trời, đột nhiên xuất hiện một mảnh mây đen, khởi động nửa ngày, cũng không có Lôi Điện xuất hiện, ngược lại “bá lạp lạp”, mưa nhỏ rơi tí tách, thiên địa một mảnh sương mù...

- Đúng rồi, trong nội tâm ta nghĩ cái gì, mới có cái đó...

Nghĩ như vậy, hắn có chút nghĩ mà sợ!

May mắn trước đó lần thứ nhất hắn cầm bút không viết, bởi vì trong vô thức biết mình không giỏi văn, không biết nên viết như thế nào, cho nên buông bút xuống, bằng không thì dù lúc ấy hắn cầm bút ghi loạn, cũng bởi vì mình biết rõ muốn ghi cái gì, mà dẫn động pháp tắc, sau đó theo dục niệm điên cuồng sửa chữa pháp tắc, những pháp tắc tân sinh kia tất nhiên sẽ bị bút này đảo loạn, thậm chí văng tung tóe, mà hắn, đoán chừng cũng sẽ theo thức giới vỡ vụn, mà rơi vào một kết cục thê thảm khó có thể tưởng tượng...

Thở dốc một hơi, Phương Hành cười lớn, lần nữa cầm bút điểm đi!

Một tiếng ầm vang!

Theo hắn điểm xuống, pháp tắc của thức giới tuôn lên, thế giới đại biến, sơn hà nghiền nát trở về vị trí cũ, tinh thần vẫn lạc phi thăng, cây cối đứt gãy sống lại, đại địa rạn nứt khép kín, tựa như một thacâynh lược, chải vuốt thức giới một lần...

Mà nhìn tràng cảnh thần dị trước mắt, trái tim Phương Hành mừng rỡ, nhịn không được cười to!

Sự thật chứng minh, hắn có thể dùng bút này!

- Ha ha, quả nhiên là thần bút, trực tiếp cải biến pháp tắc, cũng không cần trải qua đồng ý của ta, cái này đã nói rõ, uy năng của bút này thậm chí đã vượt qua Thiên Ý, khó trách ngay cả đám trưởng lão của Chư Tử đạo tràng ở Thiên Nguyên Đại Lục, cũng một lòng muốn lấy được, cuối cùng lại lọt vào trong tay ta, nếu như bị bọn hắn lấy được, không biết sẽ hình thành dạng uy năng gì, bất quá hiện tại rơi vào trong tay ta, vậy chính là của ta, trước kia ta bị các ngươi xóa danh tự, nhưng bây giờ lấy được cây bút này, ta muốn...

Trong tiếng cười lớn, hắn lầm bầm lầu bầu, bất quá thời điểm nói đến hưng phấn, lại đột nhiên ngậm miệng.

- Ồ, ta có thể cầm nó làm gì?

Vốn là thần sắc xúc động, lúc này đột nhiên trở nên xoắn xuýt buồn bực...

Bút này là lợi hại, hắn cũng có thể sử dụng bút này!

Chỉ có điều, thời điểm hắn dùng bút này, lại chỉ có hiệu quả ở trong thức giới của mình...

Mà ở trong thức giới của mình, mình cũng có thể điều khiển pháp tắc!

Vui mừng đột nhiên trôi qua...

Mẹ nó, trừ dùng để chơi, cái khác không có tác dụng gì a!

Loại cảm giác này, thật để cho Phương Hành có chút xấu hổ, may mắn chung quanh không có người nào chứng kiến...

Tâm tình thay đổi rất nhanh, Phương Hành phiền lòng, định trở về uống rượu giải buồn, nhưng thời điểm hắn chuẩn bị ly khai, trong nội tâm lại khẽ nhúc nhích, nghĩ tới một khả năng, liền đứng vững, kinh ngạc nghĩ nghĩ, sau đó thò tay cho gọi, ở dưới ý niệm của hắn, pháp tắc thức giới thay đổi, sau đó bốn tấm bia đá bay tới, kia là bốn thiên kiêu của Đại Xích Thiên bị hắn giam ở trong thức giới, lúc trước thức giới long trời lở đất, thật rất hung hiểm, bất quá nhìn bốn người này, cả đám chật vật đến cực hạn, bản thân bị trọng thương, bất quá còn không có chết, hiển nhiên là có Pháp Tắc Chi Lực hộ thể, cực kỳ khó chết!

- Hừ, hiện tại gia tộc của các ngươi tìm ta phiền toái, ta liền bắt các ngươi làm thí nghiệm...

Trong nội tâm Phương Hành bay lên một ý nghĩ can đảm, vì nghiệm chứng ý nghĩ này, hắn đề bút điểm một cái!

Một bút này, điểm vào trán nữ tử áo gai...

Mà khi điểm ra, trong lòng hắn có một ý niệm xuất hiện, dẫn động Độ Tiên Bút cải biến pháp tắc!

- Ông!

Giữa thiên địa, ở trong vô số pháp tắc, tựa hồ có một loại bị tách rời ra, cưỡng ép nhét vào mi tâm nữ tử áo gai, trong sát na ấy, nữ tử áo gai bị trọng thương, vì tự bảo vệ mình, chủ động lâm vào trong hôn mê, đột nhiên thanh tỉnh lại, ở trên người nàng, rõ ràng có hỏa diễm nhàn nhạt xuất hiện, nhưng không có làm nàng bị thương, như là một bộ phận của nàng!

- Ngươi... Ngươi làm cái gì?

Nàng vừa sợ vừa hận nhìn Phương Hành, thanh âm khàn khàn, kinh hoàng kêu to.

- Truyền vài thứ vào trong cơ thể ngươi!

Phương Hành như có điều suy nghĩ, cũng không ngẩng đầu lên đáp.






Bạn cần đăng nhập để bình luận