Lược Thiên Ký

Chương 1163: Hỗn Độn Thái Cổ Thần Binh




- Các vị đạo hữu Thần Đình, ta có chuyện quan trọng thương nghị với các ngươi, mời nhanh chóng quay lại, nếu không đừng trách chúng ta vô lễ!

Các tu sĩ Chư Tiên Minh ở dưới Cổ Hạc dẫn đầu, lái tiên vân cuồn cuộn, chạy thẳng tới Táng Tiên Sơn, tốc độ cũng cực nhanh, người cầm đầu chính là Cổ Hạc, lúc này hắn cũng hiển lộ ra tu vi đáng sợ, khoác trên người một áo choàng to lớn, thời điểm toàn lực cưỡi mây, cả người lại tựa như một tiên hạc to lớn, lông hạc run run, vỗ đập hư không, cương phong sát khí tới trước người, đều bị hắn ngăn lại, các trưởng lão và tiên binh ở sau lưng áp lực giảm nhiều, một mặt vội vã chạy tới, một mặt âm thầm tích góp pháp lực, chuẩn bị tùy thời xuất thủ chiến đấu!

Rất nhanh, trước mắt mây khói tiêu tán, bọn họ đã thấy các Thần Đình Tiểu Thánh ở phía trước.

Lúc này đám Tiểu Thánh Quân kia giống như bị ma vân ngăn cản đường ra, thân ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn qua bên này, trước nhất lại là Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Áo Cổ Tiểu Thần Vương, Hung Đạo, Nhân tộc đệ nhất ác nhân Phương Hành, đám người Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, Phụ Sơn Tử thì ở sau lưng bọn họ.

- Nhanh chóng bắt lại, nếu như có phản kháng, giết chết bất luận tội!

Cổ Hạc quát, hình như đoán được mục đích của Thần Tử Dạ tộc, hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía trước.

Ở bên cạnh hắn, Khương Vấn Đạo, Hồ Tiên Cơ, Phật Ấn… thấy thế, cũng theo hắn vọt tới, động loạt xuất thủ.

- Ha ha, Cổ Hạc tiên sinh dừng bước...

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải cười ha ha, đột nhiên lắc mình biến hoá, hóa thành một Thanh Long có chín cái đầu, nghênh đón về phía Cổ Hạc, hai cự trảo lành lạnh chém giết, chín cái đầu vugn vẩy, khí tức cuồng bạo cơ hồ muốn phân liệt thiên địa, cùng lúc đó, truyền nhân Tiểu Tiên Giới cũng theo sau hắn, lặng yên không tiếng động đi theo, một thanh cổ kiếm bay đến giữa không trung, bị hắn bắt được, sau đó thuận thế vung trảm, bổ tới bên trái Cổ Hạc...

- Đều cút ngay cho ta!

Đối mặt hai đại cao thủ giáp công, Cổ Hạc quát to một tiếng, lại không cứng đối cứng với Tứ hoàng tử Thương Lan Hải và Hung Đạo, thân hình bay lên không trung, thân thể lắc một cái, thình lình từ thiên ngoại đưa tới một vật, lại là một thanh thần binh, định thần nhìn kỹ, là một cây thiết giản, Cổ Hạc xa xa đưa tay, nắm chặt thiết giản, sau đó cứng rắn đập xuống.

Rầm rầm rầm!

Trong sát na, thiên địa rung động, hư không xé rách, một đạo Hỗn Độn Khí từ chín tầng trời trút xuống, giống như tinh lưu...

- Không tốt, lui!

Thấy được Hỗn Độn Cổ Giản, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải và truyền nhân Tiểu Tiên Giới đồng thời kinh hãi, thấp giọng hét lớn.

Tên vương bát đản Cổ Hạc này, không theo quy củ ra bài ah, vừa lên liền vận dụng át chủ bài...

Thế gian có truyền thuyết, sở dĩ Cổ Hạc có thể tuổi còn trẻ, liền thành cổ tộc đệ nhất cao thủ, thậm chí cùng quái thai Viên gia nổi danh, trừ tư chất của bản thân hắn xác thực phi phàm ra, một nguyên nhân chủ yếu khác, là hắn đã từng chiếm được một Thái Cổ Thần Binh, Hỗn Độn Cổ Giản, món thần binh kia không phải hắn có khả năng khống chế, cho nên sẽ không lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng mỗi khi hắn gặp cường địch, thần binh này sẽ từ thiên ngoại bay tới, trợ giúp hắn thi triển Hỗn Độn Khí, quét ngang hết thảy cường địch...

Năm đó Tịnh Thổ Dương Ma, đã từng muốn đoạt thần binh của hắn, nhưng Dương Ma phát hiện, Hỗn Độn Thần Binh có linh, không phải mình có thể mạnh mẽ bắt lấy, bởi vậy thay đổi chủ ý, chẳng những không đoạt, ngược lại chỉ điểm tu vi, để hắn càng thêm tinh tiến!

Thương Lan Hải Tứ hoàng và Hung Đạo, vốn còn muốn lãnh giáo thực lực của cổ tộc đệ nhất nhân, không nghĩ tới người ta căn bản không có dự định hảo hảo đấu pháp một trận, mà tế ra át chủ bài lớn nhất, hai người này làm việc cũng dứt khoát, trực tiếp quay đầu bỏ chạy, mặc dù bọn họ cũng có át chủ bài, nhưng hiển nhiên không người muốn lấy ra, chống lại thần binh của Cổ Hạc...

Vù vù...

Hai người bọn họ chạy không có mấy bước, chỉ nghe bên cạnh vang lên tiếng gió, quay đầu nhìn, đã thấy Áo Cổ Tiểu Thần Vương và Phương Hành chạy còn nhanh hơn bọn hắn, trong lòng Ngao Cuồng và Hung Đạo nhất thời chửi ầm lên, rõ ràng đã nói bốn người bọn họ ở chỗ này ngăn Chư Tiên Minh, tốt xấu gì mình và Ngao Cuồng còn ra một kích, nhưng hai người này ngay cả xuất thủ cũng không, thấykhông ổn trực tiếp bỏ chạy, hơn nữa trốn còn nhanh hơn hai người bọn họ, thật sự là không có một chút đạo nghĩa, nên kéo ra ngoài chém đầu thị chúng...

Mà theo ngoại nhân, lại nhìn thấy Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Hung Đạo, ma đầu Phương Hành cùng Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương, lúc đầu tạo thành một phòng tuyến, ngăn trở thế tới của các tu sĩ Chư Tiên Minh, thế nhưng Cổ Hạc tiên sinh hét dài một tiếng, trực tiếp triệu hoán Hỗn Độn Cổ Giản đánh tới, bốn gia hỏa kia lập tức quay đầu bỏ chạy, giống như bị một giản đánh bể mật, Cổ Hạc đại nhân uy phong lẫm liệt, khí thế trùng thiên, hung uy vô địch...

- Bọn họ chỉ phô trương thanh thế, theo Cổ Hạc tiên sinh xông lên...

Có người hưng phấn kêu lớn, một ngựa đi đầu, lao thẳng về phía bốn người.

Ở sau lưng hắn, các cao thủ Chư Tiên Minh, 1000 tiên binh sắp thành đại trận, từng bước áp sát về phía trước, chiếm lĩnh hư không.

Phía trước đã là địa phương ma vân bao phủ, ma vân chi uy bị Thần Tử Dạ tộc kháng trụ, cứng rắn đánh ra một khu vực an toàn, giống như một vùng biển, bị hắn dùng Tị Thủy Châu xua đuổi, lộ ra mặt đất, nhưng chỉ cần hắn buông tay, tất cả nước biển sẽ cuốn ngược tới, bao phủ một vùng này lại, mà bây giờ, tất cả cao thủ Chư Tiên Minh vội vã chạy đến, đuổi theo các Thần Đình Tiểu Thánh, đã bị bọn họ dẫn vào vùng biển này...

- Ta có thể giúp các ngươi cũng chỉ như vậy, hi vọng các ngươi có thể thông minh một chút...

Trong lòng Phương Hành biết lần này hung hiểm, hơi chần chờ một chút, thân hình hơi thả chậm, người còn ở giữa không trung liền xoay qua, lấy ra Đả Thần Cung, nhìn cũng không nhìn bắn về phía Hồ Tiên Cơ một cục đá, cục đá kia hóa thành thần quang, sát qua đầu Hồ Tiên Cơ, hù Hồ Tiên Cơ giật mình, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía Phương Hành, chỉ thấy thân hình hắn hơi ngừng lại, liền lần nữa gia tốc, nhưng ngón tay dường như trong lúc vô tình chỉ lên trời.

Hồ Tiên Cơ theo ngón tay xem xét, nhất thời thất kinh, thế đuổi theo hơi chậm.

Trong hư không, Thần Tử Dạ tộc đã hóa ra nguyên hình, thình lình chống đỡ ma vân, trong ma vân hóa ra bảy Ma Thần, vây quanh hắn loạn đả loạn trảm, nhưng Thần Tử Dạ tộc lại mặt không đổi sắc, bằng hai cái cánh chống đỡ, ở trước mặt hắn, ma vân vô tận đang uẩn nhưỡng lực lượng đáng sợ, giống như sóng lớn vỗ bờ, tầng tầng đánh ra.

- Không đúng... Không thích hợp... các Tiểu Thánh biểu hiện... quá không đúng...

Hồ Tiên Cơ không phải kẻ ngu, hơi suy nghĩ một chút, trong lòng càng nghi ngờ.

Dưới cái nhìn của nàng, hiện tại các Thần Đình Tiểu Thánh đã tiến vào tử địa, tất cả nhờ Thần Tử Dạ tộc mới tạm thời an toàn, mặc dù không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng nếu những người mình theo vào, chẳng phải cũng bị ma vân bao phủ?

Càng mấu chốt là, nàng hiểu rất rõ Phương Hành, ma đầu này làm việc luôn cực kỳ xảo trá!

Vừa rồi hắn rõ ràng đang chạy trối chết, vì sao hết lần này tới lần khác dừng lại, đánh mình một kích?

Nếu muốn mạng của mình, thì vì sao một kích kia lại đánh không chuẩn, lực đạo còn nhỏ, giống như đang nhắc nhở mình cái gì.

Mà hắn trong lúc vô tình vươn tay, ngón tay chỉ, vừa lúc lại là chỗ của Thần Tử Dạ tộc.

Đây đều là trùng hợp sao?

Trong lòng có nghi ngờ, thân hình Hồ Tiên Cơ chậm lại, có chút chần chờ.

Không chỉ nàng, Khương Vấn Đạo cũng ngừng lại, như có điều suy nghĩ, không biết nghĩ tới điều gì, Phật Ấn cùng các tăng lữ của Bỉ Ngạn Tự cũng ngừng lại, hình như cảm giác được khủng bố gì đó, theo bản năng không muốn xâm nhập...

- Đại chiến sắp đến, dù phía trước có hung hiểm, lại há có thể tiếc mệnh không tiến?

Thời điểm các nàng sinh lòng nghi hoặc, dừng lại không tiến, còn chưa nhắc nhở người bên ngoài, lại chọc giận một người.

Cổ Hạc dẫn đầu đại quân xông về phía trước, lại không nghĩ tới đám người Hồ Tiên Cơ sẽ ngừng, các nàng vốn là cao thủ, mỗi người đang ở trong quá trình bay lượn, chiếm vị trí cực kỳ trọng yếu, các nàng dừng lại, nhất thời liên lụy đến thế công của tất cả mọi người chậm lại, trong lòng giận dữ, một chút thể diện cũng không cho, trực tiếp quơ Hỗn Độn Cổ Giản đập xuống, Hỗn Độn Khí trùng trùng điệp điệp như nước thủy triều, ầm ầm thẳng về phía trước, đám người Hồ Tiên Cơ kinh hãi, còn chưa lên tiếng kinh hô, đã bị ngạnh sanh đẩy qua một bên.

Rầm rầm...

Các cao thủ Chư Tiên Minh và 1000 tiên binh đồng thời lao đến, lập tức chiếm cứ không trung, thanh thế to lớn, ngay cả chư vị Tiểu Thánh của Thần Đình cũng bị lấn át, bày trận thì bày trận, tế pháp bảo thì tế pháp bảo, muốn triển khai một trận đại chiến...

Thế nhưng lúc này, Thần Tử Dạ tộc bỗng nhiên hét dài một tiếng, thu cánh lướt về phía dưới cực nhanh.

Cùng lúc đó, đám người Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Hung Đạo, Áo Cổ Tiểu Thần Vương và Phương Hành mới vừa bị Cổ Hạc đánh lui, trốn giống như chó nhà có tang, thân hình cũng trơn trượt đến cực hạn, nhanh chóng vọt tới một vị trí, ở trước người bọn họ lại có ba thân ảnh tiến lên đón, chính là Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa, trong tay bọn họ đều cầm một Túi Càn Khôn, đồng thời niệm tụng chú ngữ, sau đó trong túi liền có vô số quan tài màu đen bay ra!

- Chư vị tiền bối, làm phiền tái chiến một trận đi!

Nhìn nét mặt của bọn hắn, vẻ mặt đều cười lạnh, còn có hưng phấn không che giấu được.

Nào có chút hiếu nghĩa gì, chỉ có vẻ đắc ý khi mưu kế được thực hiện mà thôi...




Bạn cần đăng nhập để bình luận