Lược Thiên Ký

Chương 1575: Bí mật trên người Đế Lưu




- Đế Lưu đó làm việc càng lúc càng khiến người ta không thể nắm bắt!

Sau khi Phương Hành đáp ứng đi sứ tới Thần tộc liên minh không đến nửa ngày, Thanh La tiên tử liền vội vàng chạy tới trước cung điện của Đế Thích, lại nghe người ta nói Đế Thích đang bế quan thôi diễn gì đó, rơi vào đường cùng, nàng ta cũng chỉ đành cố nhịn mấy canh giờ, nghe người ta nói Đế Thích đã rảnh, cho nên mới vào cung điện gặp hắn, vừa vào cung điện, nhìn thấy Đế Thích đang ngồi xếp bằng giữa điện, nàng ta liền lập tức giả vờ vô ý lên tiếng, sau đó lưu tâm chú ý phản ứng lúc này của Đế Thích, thở dài:

- Ta thật sự không ngờ, hắn liền đáp ứng dễ dàng như vậy, hắn không sợ sau khi rời khỏi sự che chở của tiên soái, sẽ có người xuất thủ với hắn sao?

- Nếu hắn chịu trốn ở bên cạnh tiên soái, như vậy hắn đã không phải là Đế Lưu!

Đế Thích mở mắt, khi đối mặt với Thanh La tiên tử, hắn dường như luôn lộ ra vẻ rất kiên nhẫn, hơi mỉm cười, sau đó thản nhiên giải thích:

- Huống chi ngươi cũng biết, cho dù hắn không đáp ứng, chúng ta cũng luôn luôn có biện pháp khiến hắn phải đáp ứng!

- Ta chỉ là cảm thấy, hắn đáp ứng quá nhanh, có thể sẽ có biến cố gì đó!

Thanh La tiên tử ngừng lại một chút, cẩn thận nhắc nhở:

- Dù sao ngươi chắc cũng phát hiện ra rồi, bí mật trên người hắn thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta kinh hãi, lúc ban đầu khi trở về, ta cảm thấy tu vi khi đó của hắn ngay cả chính tiên cũng không bằng, nhưng giờ mới trôi qua thời gian bao lâu? Hắn không ngờ lần này mạnh hơn lần khác, hơn nữa nhân mã dưới tay hắn, tuy vẫn ẩn nhẫn không phát, nhưng dường như cũng có không dưới mười vị chính tiên, là từ đâu chiêu mộ được? Chẳng lẽ tự hắn có bản lĩnh tế thiên của Tiên Đế, có thể có được tiên mệnh, bồi dưỡng ra chính tiên? Những bí mật này rất khiến người ta đau đầu, đáng sợ nhất chính là trận chiến ở Loạn Lưu hải, liên tục trảm Liệt Dương Vương, Nhiếp Cuồng Nhất, giết chết hoặc bắt giữ thiếu chủ của các phương, Thiên Nguyên loạn tu sau trận đó thì dứt khoát rời khỏi Loạn Lưu hải, hai ngàn Xích Tiêu binh không ai sống sót, Đây là loại chiến tích gì?

Nàng ta nói xong, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi, liên tục lắc đầu nói:

- Ta trong một đoạn thời gian rất dài, căn bản không tin hắn có bản sự như vậy, thậm chí hoài nghi hắn phải chăng là đạt thành hiệp nghị nào đó với Thiên Nguyên phản tu, liên thủ hại hai ngàn Xích Tiêu binh trong tay chúng ta.

- Bí mật khác không nói đến, bắt được hắn tất nhiên là sẽ rõ ngay, chỉ nói một điều cuối cùng, ha ha, phản bội Đại Tiên giới, liên minh với ngoại địch, đây là tội lớn vạn thế bất xá, Đế Lưu hắn dám sao?

Đế Thích nghe đến đây, lông mày nhướn lên, cười hỏi.

Thanh La tiên tử gật đầu nói:

- Ta cũng biết tội này rất nghiêm trọng, mới không dám nghĩ về phương diện kia, nhưng trừ cách giải thích này ra, thật sự không có cách giải thích khác. Cho tới khi những thiếu chủ bị hắn bắt được thả về, ta liền ngay lập tức đi gặp bọn họ, hỏi kỹ rất nhiều lần mới từ trong miệng bọn họ biết được, thì ra Đế Lưu trong thời gian ngàn năm này không ngờ đã học được pháp môn ám sát âm trầm độc ác nào đó, phối hợp với pháp bảo, mọi việc đều thuận lợi, lúc trước sau khi tiến vào Loạn Lưu hải, hắn chính là ỷ vào thuật này liên tục ám sát bốn vị Thái Ất thượng tiên của phe Thiên Nguyên, khiến các tu sĩ Thiên Nguyên sợ hãi hãi bỏ chạy, về sau khi xuất thủ với bọn họ, không biết dùng phương pháp gì, xách động Nhiếp Cuồng Nhất, xuất kỳ bất ý ám sát Liệt Dương Vương, sau đó liên thủ với Nhiếp Cuồng Nhất, giết hết Xích Tiêu quân.

Nàng ta vừa nói vừa liên tục lắc đầu, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm, dường như đến giờ vẫn hết hồn!

- Ngươi chỉ hỏi được những cái này thôi à?

Khi Thanh La tiên tử nói xong, Đế Thích nhẹ nhàng nhìn về phía nàng ta.

- Hỏi cũng không nhiều.

Thanh La tiên tử lắc đầu, nói:

- Mấy người bọn Mộng Ảnh Nhi, Băng Nghiên tiên tử, thần hồn bị tổn thương rất nghiêm trọng, dường như Đế Lưu muốn hút ra bộ phận ký ức của bọn họ, nhưng không thành công, nhưng dù sao cũng khiến bọn họ phải nhận hết tra tấn, ký ức không trọn vẹn, chỉ nhớ được một số hình ảnh cơ bản và không trọn vẹn, nhưng có một điểm có thể xác định, đó là thực lực của bản thân Đế Lưu hiện tại vô cùng đáng sợ, theo như lời bọn họ nói, lúc ấy hắn trảm sát Liệt Dương Vương đã bị Nhiếp Cuồng Nhất đâm bị thương, không ngờ chỉ dùng một chiêu, sau đó. . . Hắn còn giống như từng triệu hoán khôi lỗi lợi hại nào đó để dùng khi giảo sát Xích Tiêu tiên quân. Còn lại thì đều bị hỗn loạn!

Đế Thích nghe thấy vậy, sau khi trầm mặc một thoáng, liền nói:

- Ngươi cảm thấy lời nói của bọn họ có đáng tin không?

Thanh La tiên tử liên tục gật đầu, nói:

- Không chỉ là ta, cho dù đó các trưởng lão của mấy phương thế lực đó cũng không cho phép người khác hạ cấm chế trên người những bảo bối này, bởi vậy đã sớm tỉ mỉ tra xét rất nhiều lần, bọn họ quả thật đã nhận hết tra tấn, nhưng thần thức vẫn tỉnh táo, thần hồn cũng không bị bất kỳ ý chí nào chi phối, bởi vậy lời nói của bọn họ hẳn là đáng tin, thực lực Đế Lưu này thể hiện ra quả thực chính là đáng sợ, ta hoài nghi, hắn hiện giờ thể hiện ra ngoài, căn bản chính là đang giả lợn ăn thịt hổ, hiện giờ hắn kỳ thật đã mạnh hơn ngàn năm trước rất nhiều, nhưng lại biểu hiện ra vẻ không chịu được một kích, là đang lừa chúng ta.

Nói đến đây, nàng ta hơi dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Ta hoài nghi, hắn trong thời gian ngàn năm này quả thật đã có được truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương, nói không chừng, một gốc Thái Hư bảo thụ trong truyền thuyết cũng lọt vào tay hắn.

- Thái Hư bảo thụ không lọt vào tay hắn!

Nghe thấy lời nàng ta, Đế Thích lại đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Hả?

Thanh La tiên tử có chút kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn vì sao lại chắc chắn như vậy.

Nhưng Đế Thích lại không có ý muốn giải thích, chỉ trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Những việc ngươi nói, trong mấy tháng này ta cũng ngĩ rất nhiều, suy đoán cũng không sai lệch với ngươi lắm, những kinh lịch của các thiếu chủ sau khi trở về thuật lại, ta cũng đã cân nhắc kỹ, quả thật rất đáng tin. Cũng có thể xác định, vị đệ đệ này của ta quả thật đã lừa gạt ngươi và ta, cũng lừa gạt chúng tiên, từ biểu hiện của hắn trong trận chiến ở Loạn Lưu hải cho thấy, chắc thực lực hiện giờ của hắn đã không kém gì ta, đại khái cũng chỉ là vì vậy, lúc trước ở Loạn Lưu hải, một kiếm ta thử hắn, hắn mới có biểu hiện chắc chắn như vậy, không mảy may bối rối.

- Thì ra lúc đó ngươi đã hoài nghi thực lực của hắn!

Thanh La tiên tử hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Đế Thích nói:

- Ta sớm nên biết rằng không có chuyện gì có thể khiến ngươi phẫn nộ!

Đế Thích cũng không giải thích, lại nói:

- Một chuyện khác có thể có bằng chứng chính là, ta đã sớm biết Nhiếp Cuồng Nhất chưa chết!

Hắn ngừng lại một chút, nói:

- Ta từng tu vu pháp thái cổ, có thể cảm giác được sinh tử của Nhiếp Cuồng Nhất, lúc trước sau khi đánh một trận ở Loạn Lưu hải, ta liền phát giác hắn còn sống, nhưng có một điều khiến ta cảm thấy kỳ quái là, Nhiếp Cuồng Nhất phản bội Đế Lưu đầu tiên, lại từng tự tay trảm sát thiếp của Đế Lưu, với tính tình của đệ đệ ta, sao có thể thể tha mạng cho hắn, bởi vậy, nếu Nhiếp Cuồng Nhất không chết, vậy nhất định là có bí mật gì đó mà chúng ta chưa đoán ra được, về sau xác minh với những lời của mấy người đó, cũng có thể minh bạch ngọn nguồn.

Thanh La tiên tử căm giận tiếp lời:

- Tên phản đồ đó lại phản bội một lần nữa!

Đế Thích cười khẽ, nói:

- Có lẽ hắn căn bản chưa từng phản Đế Lưu, ai dám chắc được chứ? Trong ngàn năm này ta dùng tâm kết giao với hắn, vốn tưởng rằng đã khiến hắn thay đổi, cam tâm tình nguyện ra sức cho ta, hiện tại xem ra ta nghĩ quá đơn giản rồi!

- Ta đã sớm nói rằng ngươi đối với người ta quá tốt mà.

Thanh La tiên tử vừa nghe thấy vậy, không nhịn được có chút oán thán.

Đế Thích cười nhạt, cũng không biện giải, lại nói tiếp:

- Cho nên từ lúc đó, ta vẫn luôn suy đoán, đệ đệ này của ta rốt cuộc là che giấu bao nhiêu chuyện, hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng chuyện xảy ra về sau cũng ít nhiều nghiệm chứng suy đoán của ta!

Hơi dừng lại một chút, hắn thở dài, nói:

- Thực lực của hắn, ta đoán là không kém ta quá xa, nếu không hắn cũng không có gan giáp mặt gây hấn với ta, mà Cáp Mô quân của hắn chắc chỉ là một ngụy trang mà thôi, ta hoài nghi hắn có một tốp tiên binh khác, hoặc là luyện ra khôi lỗi nào đó, có điều rất rõ ràng, loại khôi lỗi này không phải có thể thôi động tùy tiện, cần đại lượng tài nguyên quý giá, nếu không, hắn cũng sẽ không dùng thiếu chủ của chư thiên để đổi lấy ngộ đạo tiên dược của các đại thế gia.

- Thì ra là thế!

Thanh La tiên tử nghe vậy mắt sáng rực, vỗ tay nói:

- Cái này thì đúng rồi, hắn nóng lòng muốn trả các thiếu chủ về, là vì hắn đã không còn tiên dược, chẳng khác nào đã không còn chiến lực đáng sợ trong tay, cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất, chẳng trách hắn lại dùng thủ đoạn thô bạo nhất để hút ra ký ức của các thiếu chủ, chỉ tiếc, hắn vẫn tính sai một điểm, cho dù hắn có hút ra được một bộ phận ký ức của bọn họ, nhưng chúng ta vẫn có thể từ một số điều vụn vặt suy đoán ra chân tướng, không để hắn được như mong muốn.

- Không sai, cũng chỉ là vì vậy, ta mới xác định, Thái Hư bảo thụ không ở trong tay hắn!

Đế Thích gật đầu, mỉm cười nói.

Thanh La tiên tử bừng tỉnh đại ngộ:

- Nếu Thái Hư bảo thụ ở trên tay hắn, hắn đã không cần phải vội vã trao đổi với các thế gia như vậy!

- Không sai, mà cũng chính bởi vì xác định được điểm này, ta mới có an bài về sau!

Đế Thích nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Nếu ta đã quyết định muốn xuất thủ một lần, vậy tất nhiên phải nắm chắc mười phần!

Thanh La tiên tử nghe vậy mắt sáng rực:

- Ngươi tính lúc nào thì xuất thủ?

Đế Thích mỉm cười, nói:

- Sẽ không lâu nữa đâu.

Thanh La tiên tử nghe vậy, muốn nói lại thôi, một lúc sau, mới vẻ mặt hờn dỗi, nhẹ nhàng dậm chân, oán trách Đế Thích:

- Thì ra ngươi đã sớm biết tất cả, nhưng lại không nói cho ta biết, hại ta lo lắng một hồi vô ích, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều chạy tới chỗ mấy lão gia hỏa đó để phân tích, trưng cầu ý kiến, khiến họ đã bực ta lắm rồi.

Nói xong lại như nhớ tới gì đó:

- Đúng rồi, nếu Đế Lưu ẩn tàng nhiều thực lực như vậy, vậy ngươi...

- Ta cũng chỉ đành lấy ra tất cả tinh lực thôi!

Đế Thích thản nhiên cười cười, dường như cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thanh La nghiêm túc suy nghĩ, thấp giọng hỏi:

- Có nắm chắc không?

Đế Thích thành thành thật thật gật đầu nói:

- Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không sống được, huống chi hắn vẫn chưa phải là Đại La Kim Tiên?

Thanh La tiên tử nghe vậy, trên mặt lộ ra ánh mắt sùng bái giống như tiểu nữ nhi nhìn về phía đại anh hùng, đón ánh mắt ôn hòa của Đế Thích, qua rất lâu, mới có chút nhăn nhó nói:

- Ta quả nhiên không nhìn lầm, vẫn là ngươi lợi hại hơn, so với ngươi, Đế Lưu chỉ là một tiểu hài tử hồ nháo!





Bạn cần đăng nhập để bình luận