Lược Thiên Ký

Chương 1073: Thật không phải là thứ tốt


- Phương Hành, ngươi thật sự đã phản bội rồi sao?

Khi Tiết Lệnh Đồ giơ đao lên, tất cả đệ tử Phù Dao cung đều đã cất tiếng đau buồn, trái tim tuyệt vọng, không phải chỉ là bởi vì sắp mất mạng mà là bởi vì sự hoài nghi trong lòng. Việc đã đến nước này, không sợ chết, duy chỉ sợ mình phải chết vì một tên phản bội Thiên Nguyên. Nói vậy sẽ chết không có chút giá trị nào, mà trong những người này, đau khổ nhất không ai bằng Mạc Tiêu Thanh. Nàng lần đầu tiên động tâm, lúc này hầu như hoàn toàn tuyệt vọng, yên lặng rơi lệ.

Mắt thấy thanh đại đao này sắp hạ xuống, tâm tình của nàng cũng rơi xuống đáy cốc.

Tự trách, hối hận, mê man, các loại suy nghĩ đều dâng lên trong lòng, làm trong lòng nàng lúc này hung hăng nhíu chặt lại.

Hiện tại suy nghĩ duy nhất của nàng chính là trả lời nghi vấn của vị nữ để tử Phù Dao cung mạo hiểm thao nàng tới đây cứu người, nhưng không đáp được.

Chỉ có điều cũng đúng lúc này, một người khác trả lời thay.

- Phương Hành, ngươi có đi ra ngay không?

Tiết Lệnh Đồ giơ đao lên rồi lớn tiếng hét lớn, ánh mắt đã nhìn thẳng về hướng Hồng Hoang Cốt điện.

Nhưng khi một đao này của y khó khăn lắm hạ xuống gần chém rụng cái đầu xinh đẹp kia xuống đột nhiên liền nhìn thấy trên không trung của Hồng Hoang cốt điện, sau tầng tầng lớp lớp mây đen đột nhiên dâng lên, giống như có một con cự thú đang khuấy động phong vân thiên địa. Sau đó qua vài hơi, mây đen đột nhiên trở nên chấn động, bên trong có một con cự thú toàn là lôi điện chui ra, uy thế đại đoàn lôi điện vọt thẳng tới, giống như sao băng ném cái đuôi thật dài ra, vọt nhanh về phía cốt kiều.

- Tới rồi!

Con ngươi của Tiết Lệnh Đồ co lại nhìn về phía một thân ảnh bên trong sấm sét.

Thân ảnh kia gầy còm nhỏ yếu, cổ bào trên người tung bay, tóc bay loạn, tất cả lôi điện đều quấn quanh bên cạnh hắn. Mà ở sau lưng còn có một đạo lôi điện đang từ trên không trung đuổi tới người của hắn. Uy thế này nhìn qua giống như là hắn mang theo hàng vạn hàng nghìn lôi điện mà tới, trong thiên địa mờ mịt của Bình Hoang nguyên vào giờ khắc này bị chiếu sáng, giữa thiên địa hắn là chói mắt nhất.

- Ta đương nhiên là không phản bội rồi, Thần tộc là vật gì, đáng giá để ta thuần phục hay sao?

Cách mấy trăm dặm, Phương Hành một hơi đã tới, cả người đã tới bầu trời trên cốt kiều, cúi đầu nhìn.

Hắn nhìn thấy đệ tử Phù Dao cung đang bị giáp sĩ của Thần tộc áp giải tới, cũng nhìn thấy Mạc Tiêu Thanh đang lệ rơi đầy mặt. Tuy là các nàng đều không nói gì nhưng hắn lúc này đang đứng ở thời điểm độ kiếp huyền diệu, tâm tư cộng hưởng với thiên địa, dĩ nhiên là cảm ứng được nghi vấn vang vọng trong trái tim của mỗi người, không có một chút do dự nào liền khẽ trả lời nghi vấn trong lòng các nàng.

- Phù...

Một câu nói không biết làm rơi bao nhiêu nước mắt của đệ tử Phù Dao cung, quyết định tâm tư của bao người.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương thì vào lúc này hận không thể bóp chết Phương Hành.

Chuyện này con mẹ nó cứu người thì cứu người đi, tại sao phải nói ra chân tướng như vậy chứ?

Còn đám Tiết Lệnh Đồ thì càng sợ ngây người.

Hoàn toàn không ngờ tới lại dễ dàng như vậy.

Nhóm mình chịu đựng phiền toái lớn như vậy muốn ép tiểu ma đầu này đi ra, kết quả còn chưa giết người nào thì hắn đã tới rồi.

Trong lòng đã chuẩn bị không biết bao nhiêu lý do thoái thác, muốn moi Phương Hành ra, kết quả còn chưa thực hiện, hắn đã xuất hiện rồi?

Không giải thích được, đám sinh linh Thần tộc này thậm chí còn cảm thấy có phần thích Phương Hành rồi.

Quá phối hợp rồi!

- Ma đầu Phương Hành ngươi quả nhiên là đại nghịch bất đạo, không phải thành tâm sẵn sàng góp sức!

Đột nhiên có được tin tức tốt làm Tiết Lệnh Đồ cũng thành ra nói lắp, sau đó vui mừng quá đỗi, một cước đá nữ đệ tử Phù Dao cung sang bên cạnh, đao trong tay lại không thu hồi mà đi về phía Phương Hành, quát lớn.

- Dĩ nhiên không phải thành tâm sẵn sàng góp sức rồi, ta đã sớm lập thệ giết sạch Thần tộc, ngươi cho là ta đùa giỡn sao?

Phương Hành trả lời dứt khoát, không có một tia do dự nào.

Tiết Lệnh Đồ thậm chí cả chư chiến tướng Thần tộc bên cạnh càng đại hỉ hơn, vẻ mặt xúc động đồng thời bước về phía Phương Hành, âm thâm sai sử giáp sĩ Thần tộc bài binh bố trận tới vây quanh, sau đó quát lớn:

- Được, được, được, ma đầu ngươi thật lớn mật, dám nói hết suy nghĩ trong lòng ra, bây giờ bọn ta đều đã nghe được rồi, ngược lại, ta muốn xem Hồng Hoang Cốt điện còn có biện pháp gì có thể che chở cho ngươi!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương đã sớm mặt trầm như nước.

Còn có thể giúp như thế nào được?

Ma đầu kia lỗ mãng như vậy, nói hết tất cả suy nghĩ ra, đừng nói là Hồng Hoang Cốt điện, mười đại Thần Vương liên thủ lại cũng không che chở được cho hắn!

Nhưng gã không ngờ tới, câu nói tiếp theo của Phương Hành còn kinh người hơn:

- Cho dù ta nói gì làm gì, Hồng Hoang Cốt điện nhất định sẽ che chở cho ta, bởi vì chúng ta vốn đã thương lượng với nhau để đối phó với Thần tộc các ngươi, chủ ý này chính là do bọn họ đưa ra!

-Con mẹ nó!

Đám Tiết Lệnh Đồ sợ tới ngây người, ánh mắt đồng thời khiếp sợ lại quỷ dị nhìn về phía Hồng Hoang Cốt điện.

Ma đầu kia mới rồi đã thừa nhận có mưu đồ bí mật với Hồng Hoang Cốt điện sao?

Tiết Lệnh Đồ vốn hoài nghi sự trung thành của Hồng Hoang Cốt điện, chỉ là chưa từng làm rõ mà thôi. Bây giờ vừa nghe lại xác nhận suy nghĩ trong lòng của y, chỉ có điều cũng đồng thời có một cảm giác cực kỳ cổ quái xuất hiện. Quá dễ dàng rồi, từ khi Phương Hành xuất hiện cho tới giờ chỉ có thời gian mấy hơi, nhưng mỗi một câu nói đều là thứ mà y muốn nghe nhất, hoặc là muốn chứng thực. Chỉ có điều những lời này lại quá dễ dàng rồi, ngược lại bây giờ làm y dâng lên một loại cảm giác hồ nghi khó có thể dùng lời diễn tả được, trái tim trực nhảy ra ngoài, ý thức được huyền cơ nào đó.

- Động thủ, bắt ma đầu kia đưa về Bất Hủ Thần Vương cung, nghiêm hình khảo vấn!

Đám Kỳ Cang sau lưng Tiết Lệnh Đồ đều lên tiếng hô to, giật dây cho giáp sĩ động thủ.

- Phương Hành, ngươi lại dám nói xấu Hồng Hoang Cốt điện ta sao?

Ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương lúc này mặt cũng đầy vẻ giận dữ, không ngờ tới bản thân Phương Hành lỗ mãng nói ra tất cả chân tướng còn chưa tính lại còn kéo cả Hồng Hoang Cốt điện xuống nước. Chuyện này phiền phức lớn rồi, Hồng Hoang Cốt điện vốn bởi vì sinh linh Thiên Nguyên nên phải chịu nghi kỵ, cho dù được phong thành Thần Vương thứ mười hai rồi cũng rất khó một lòng với các Thần Vương Khác, chỉ là duy trì sự cân bằng mặt mũi mà thôi. Bây giờ việc này nếu truyền ra ngoài sợ rằng ngay cả cân bằng mặt mũi cũng khó. Đây là muốn giết mình mà!

Dưới sự khiếp sợ, gã còn xuất hiện suy nghĩ muốn giết chết Phương Hành, che giấu tai mắt của người có tâm tư.

-Ha ha ha ha haha

Nhưng ngay lúc chúng sinh đều đang giận dữ, hận không thể đánh chết tên Phương Hành miệng rộng này, hắn lại phá lên cười. Cũng trong một lúc dây dưa nà, kiếp lôi mới vừa rồi bị hắn bỏ lại ở đằng sau lúc này cũng đã nhanh chóng đuổi tới, càng lúc càng tụ nhiều như một con sống lớn trút xuống từ cửu thiên, ùng ùng vọt về phía hắn. Mà ở trong lôi quang đáng sợ kia, giọng nói của Phương Hành chấn động khắp nơi:

- Hồng Hoang Cốt điện các ngươi nhất định là ngu rồi, ai nói vượt qua kiếp nạn này thì không nên ngồi nhìn người một nhà đi tìm chết?

Ầm!

Trong tiếng rống to, hắn vọt thẳng về phía sinh linh Thần tộc, phía sau kéo tới thiểm điện vô tận, như một dòng lôi hà.

- So với đám người thủ tín kia, ta cảm thấy giết sạch bọn chúng mới là một biện pháp tốt hơn!

Trong tiếng quát, hắn đã đột nhiên vọt tới đám giáp sĩ Thần tộc đang vây quanh người mình. Một tiếng vầm vang lên, tay niết pháp ấn hòa với lôi lực ngập trời đánh thẳng tới. Một kích này của hắn đã ẩn chứa lực lôi kiếp, hơn nữa ở phía sau còn mang theo kiếp lôi vô tận giống như là hắn tới nơi này thì kiếp lôi sẽ tới nơi đó. Uy lực phủ khắp một khu vực, nhìn uy lực này đâu chỉ tăng gấp ba lần?

Dường như là khi một ấn của hắn đánh xuống, đám sinh linh Thần tộc kia đã xương gãy gân đứt, bị hắn càn quét sạch sẽ.

-Ma đầu lớn mật!

Đám Tiết Lệnh Hồ, Kỳ Cang nhìn thấy một màn này thì kinh hãi lại phãn nộ, đồng thời thi pháp vọt tới.

- Tên khốn kiếp này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương còn đang ở một chỗ khác của cốt kiều, tức giận tới thất khiếu phun lửa, phẫn nộ không chịu nổi, đồng thời đáy lòng có vạn tầng nghi ngờ.

- Động thủ đi!

Phía sau có một thanh âm hùng hồn truyền tới, cũng là Kim Giác Lão Vương ở trong Hồng Hoang Cốt điện mở miệng.

- Phụ vương, ý của người là?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương ngẩn ra, cấp thiết quay đầu lại hỏi.

- Tiểu khốn kiếp này thật đúng là một người tâm tư ác độc, trước đây chưa nghe nói tới sát tính của hắn nặng như vậy, chỉ có điều hắn nói cũng không sai, lần này còn chưa chuẩn bị đủ, sinh linh Thần tộc đã tới quá nhanh, ngươi đã nói Phương Hành sẵn sàng góp sức cho Thần tộc rồi, cũng khó mà lấy được lòng tin của bọn họ. Bây giờ bọn họ đã bị khơi dậy lòng nghi ngờ coi như chúng ta mắt mở trừng trừng nhìn đệ tử của Phù Dao cung bị giết cũng chỉ để bọn họ trong chốc lát không tìm ra được cái cớ mà thôi, sau đó sẽ còn có phiền toái rất lớn, chẳng bằng trước tiên giết hết tất cả bọn chúng, tran thủ thời gian!

Giọng nói của Hồng Hoang Lão Long Vương bình tĩnh lại xen lẫn một phần tàn khốc.

-Giết hết tất cả, chuyện này...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương quả thực là bị Lão Long Vương nói cho sợ ngây người, trong chốc lát cảm thấy việc này không thể được.

Đây chính là sinh linh Thần tộc, cũng là sứ giả đại biểu của Bất Hủ Thần Vương, nhưng bây giờ lại muốn giết hết tất cả?

Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng Hồng Hoang Cốt điện sẽ ngay lập tức nhận kết quả vạn kiếp bất phục!

Đối với thần chủ, người đã đồng ý trung tâm với ông ta, sau lại là kết quả bị phản bội tuyệt đối là thảm hại hơn so với kẻ địch ngoan cố chống lại này!

- Đã không còn lựa chọn nào khác, tiểu khốn kiếp này đã làm mọi thứ đảo lộn hết cả, chính là vì buộc chúng ta phải giúp hắn!

Trong giọng nói của Hồng Hoang Lão Long Vương cũng có một tia chán nản:

- Hắn là một tên giảo hoạt, kế hoạch chúng ta nói hắn còn chưa đồng ý đâu, đã muốn trước tiên ràng buộc chúng ta rồi, đây là đang đặc biệt đoạt công đầu sao? Đoán chừng có phần không tin tưởng chúng ta nên mới nghĩ ra chiêu trò tổn hại bậc này. Trải qua chuyện này chẳng những sẽ hiểu được nguy hiểm trước mắt, hắn cũng coi như đã nắm được nhược điểm của Hồng Hoang Cốt điện ta, có thể mượn cơ hội uy hiếp ta, cố tình hiện tại không theo ý nghĩ của hắn để làm cũng không được. Động thủ đi, hạ thủ sạch sẽ một chút, một người cũng không được để lại!

Mấy câu nói của Hồng Hoang Lão Long nói tới Áo Cổ Tiểu Thần Vương ngây người, lúc tinh thế suy nghĩ thì quả thực là như vậy.

Đến lúc này, không động thủ đã không được nữa, đám sinh linh Thần tộc ở đây nếu có một người chạy thoát được, Hồng Hoang Cốt điện cũng sẽ bị phiền phức không nhỏ.

Muốn chấp hành kế hoạch kia, muốn bảo toàn bản thân thì phải giúp Phương Hành động thủ giết người.

Dù sao, đám sinh linh Thần tộc này bị giết hết, Hồng Hoang Cốt điện mới không còn liên quan chút nào nữa. Dù sao ngay cả một người kiểm chứng cũng không có, bắt đầu lời nói dỗi cũng tương đối tròn trịa hơn, ngược lại nếu bọn chúng có một, hai người đào thoát thì không nói rõ ràng được.

Thế nhưng sau khi giết hết, ma đầu kia cũng sẽ nắm được nhược điểm của Hồng Hoang Cốt điện.

- Ma đầu kia thật không phải là thứ tốt gì!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương ảo não nhắm hai mắt lại, lúc lại mở ra, đáy mắt đã xuất hiện sát khí:

- Vậy động thủ đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận